“Sao em gầy thế này?” Mỹ Bảo đón Nhã Bửu ở sân bay, kinh ngạc hỏi.
Nhã Bửu nhún vai: “Đoàn múa cầu giảm cân.”
Mỹ Bảo gì nữa, lái xe ra khỏi sân bay mới: “Hai năm nay mẹ đều trông ngóng em, lần này nếu em trở về, mẹ tự mình bắt người.”
Nhã Bửu chuyện, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đã qua hai năm rồi sao, cảnh vật dường như đổi.
“Em còn ̣nh ở nước ngoài bao lâu, chẳng lẽ nhớ đến chị?” Mỹ Bảo nghiêng đầu hỏi.
“Ở nước ngoài mới có thể phát triển nghiệp, vài năm nay đại khái em muốn trở về.” Nhã Bửu nhàn nhạt: “Đoàn múa sắp có vở kịch mới, qua năm mới em sẽ trở về.” Sau khi chia tay Bùi Giai, lần đầu tiên Nhã Bửu trở về nước, bà Đường dùng kế sinh bệnh mới thỏa hiệp được.
“Tự em nói chuyện với mẹ.” Mỹ Bảo tức giận.
Nhã Bửu cũng mở miệng, thành phố H là nơi khiến đau lòng, nếu tránh xa chỉ sợ đã sớm suy sụp. Lúc trước “Trường hận ca” mang đến cho nhiều tiếng tăm, đoàn múa ở Đan Mạch đưa ra lời mời, cũng thương lượng cùng gia đình, trực tiếp bay đến Đan Mạch.
Bà Đường khuyên giải thế nào cũng từ bỏ được quyết định của.
“Thứ ba này, em họ của con và Lugo kết hôn, con sắp xếp thời gian tham dự?” Bà Đường.
Nhã Bửu gật đầu, nhớ tới Lugo từng theo đuổi Mỹ Bảo và mình, cuối cùng lại cưới em họ, ta và nhà họ Đường có duyên.
Nhã Bửu trở về được hai ngày, ra ngoài, TV, báo chí cũng xem, ngay cả di động cũng chơi, nhàm chán vào phòng luyện tập gân cốt.
Bà Đường thúc giục dì Lưu hầm canh bổ, hận thể lập tức vỗ béo con.
Mỹ Bảo gõ cửa phòng,: “Ra ngoài dạo với chị, ở nhà tối ngày sợ mốc meo sao? Y San hẹn chị ăn cơm, em cũng cùng.”
Nhã Bửu dạng chân mặt đất, nghe vậy ngẩng đầu nhìn: “Chị và chị ấy thân nhau khi nào, còn cùng nhau ăn cơm?”
“Đều là phụ nữ ly hôn, đồng bệnh tương liên.” Mỹ Bảo cười.
“Em muốn, chị.”
Mỹ Bảo qua lôi Nhã Bửu đứng lên: “Nhanh thay quần áo, bằng chị cứ như vậy kéo em ra ngoài.”
Nhã Bửu than thở: “Chị biết lý lẽ hả?”
“ phân biệt phải trái, thế nào?” Mỹ Bảo trả lời.
Nhã Bửu cho tới bây giờ vẫn lay chuyển được Mỹ Bảo, chỉ có thể bị chị vừa lôi vừa kéo tới nhà hàng.
Lúc bồi bàn dẫn và Mỹ Bảo tới chỗ ngồi, Trình Y San chờ sẵn ở đó, bên cạnh còn có một người.
“Hi, Mỹ Bảo.” Trì Nhã Trác đứng dậy nhiệt tình chào hỏi, nhìn thấy Nhã Bửu, mắt ta lại sáng lên: “ chính là Nhã Bửu?”
Nhã Bửu mỉm cười gật đầu.
“Tôi rất thích xem múa, còn đặt vé riêng bay qua Đan Mạch để xem biểu diễn.” Trì Nhã Trác.
“Cám ơn.” Nhã Bửu.
“Đây là Trì Nhã Trác, là người thiết kế nội thất cho nhà chị.” Trình Y San giải thích: “Rất có gu thẩm mỹ, là ́ vấn nghệ thuật đứng đầu trong nước.”
“Chị Y San, chị khoa trương quá rồi.” Trì Nhã Trác khiêm tốn.
“Chị làm sao khoa trương, bằng Bùi đại thiếu gia làm sao có thể quỳ gối ở dưới chân em?” Trình Y San cười.
Sắc mặt Nhã Bửu trở nên trắng bệch, may mắn là làn da vốn trắng cho nên nhìn ra biểu cảm thất thố của. biết Bùi Giai có bạn mới, chỉ ngờ lại gặp bạn của ở đây.
Khi Trình Y San nhắc tới Bùi Giai, mặt Trì Nhã Trác ửng hồng: “ quấy rầy mọi người nữa, em trước.”
“Cùng nhau ăn cơm.” Mỹ Bảo.
“ được ạ. Vừa rồi cùng khách nói chuyện, may mắn gặp được chị Y San, cho nên thuận tiện tán gẫu. Mọi người cứ ăn ạ, Bùi Giai ở dưới lầu chờ em.” Trì Nhã Trác quơ quơ di động.
“Bùi Giai đúng là người bạn trai tốt.” Trình Y San cười.
Mỹ Bảo khẽ cong khóe miệng, Nhã Bửu ngược lại cười nổi, bữa cơm tâm trạng.
Trì Nhã Trác xuống lầu tìm được xe của Bùi Giai, ngồi vào xe hôn lên mặt: “Chúng ta đâu ăn cơm?”
“Sao lâu vậy?” Bùi Giai điều chỉnh dáng ngồi, đồng thời giữ khoảng cách với ta.
Trì Nhã Trác cũng kinh ngạc, Bùi Giai vốn là người thích người khác đụng chạm vào mình, cho dù là với, cũng luôn luôn có thói quen bảo trì 20cm.
“Vừa rồi em gặp được chị Y San cho nên hàn huyên chút. À đúng rồi, có biết hôm nay em còn gặp được ai?” Trì Nhã Trác cười, ánh mắt ta cong lên, đẹp vô cùng.
Bùi Giai chuyện, chỉ sai tài xế lái xe.
“Gặp được Đường Mỹ Bảo, đúng rồi, còn có em gái của chị ấy nữa, Nhã Bửu. Em rất thích vũ đạo của ấy, ngờ nhìn gần ấy rất đẹp, khó trách Diệp Thịnh luôn luôn khen ngợi cả hai chị em.”
Bùi Giai chuyện nhưng thần sắc có chút lãnh đạm. Trì Nhã Trác cho rằng thích nghe chuyện phiếm, nhanh chóng đổi lại đề tài: “Đúng rồi, hôm nay em nhìn thấy bình phong rất đẹp, đặt ở biệt thự núi rất lý tưởng, nhìn thấy nhất định thích.”
“Nhã Trác, nội thất của tòa biệt thự kia em cần phải phụ trách, thích công tư nhập làm.” Bùi Giai.
Trì Nhã Trác quen được Bùi Giai bởi vì giúp trang trí tòa biệt thự, cũng là người chủ động theo đuổi Bùi Giai, quan hệ giữa và Bùi Giai chỉ dừng ở công việc hợp tác
“Em chỉ cảm thấy bình phong kia thích hợp.” Trì Nhã Trác chu miệng nũng nịu.
Tòa biệt thự ở núi nếu có người con nào nhìn thấy chắc chắn cũng luôn chủ nhân, lần đầu tiên Trì Nhã Trác nhìn thấy, giấc mộng trở thành nữ chủ nhân của tòa biệt thự này vô cùng to lớn.
Mặt trước của biệt thự hướng về phía biển, sáng sớm còn có thể nhìn thấy mặt trời mọc. Phía bên kia là vườn hồng rộng lớn, nghe Bùi Giai kêu người trồng hoa hồng xung quanh, gần đó còn có hồ bơi, Trì Nhã Trác biết Bùi Giai là người hào phóng, chỉ ngờ còn rất lãng mạn.
Bùi Giai chuyện, rất kiệm lời, Trì Nhã Trác quen rồi.
“Sau khi biệt thự hoàn tất, có muốn mở tiệc ăn mừng?” Trì Nhã Trác lại hỏi, ta luôn cố gắng tìm kiếm đề tài để.
“Hôm nay còn có việc, đưa em về trước, ngày khác lại ăn.” Bùi Giai nhíu mày.
Trì Nhã Trác có chút thất vọng, ngày mai là thời khắc giao thừa, tuần này là lần đầu tiên bọn họ ăn cơm, nghĩ tới Bùi Giai lại bận việc. Từ trước đến nay Trì Nhã Trác luôn là người hiểu biết, bằng làm sao có thể ở cạnh Bùi Giai: “Được, vậy chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Bùi Giai gật đầu.
Mười hai giờ khuya, pháo hoa nổ tung bầu trời thành phố, Nhã Bửu tựa người vào cửa sổ, thưởng thức pháo hoa sau cơn tịch mịch.
“Còn chưa ngủ sao, sáng sớm mai có muốn dâng hương cùng mẹ?” Mỹ Bảo đưa ly rượu qua cho Nhã Bửu.
“ ạ.” Nhã Bửu nhận lấy ly rượu, ngửa đầu uống cạn hơi.
Ánh mắt Mỹ Bảo mờ mịt: “Nhã Bửu, em tập cách uống rượu như vậy từ khi nào?”
Nhã Bửu bị hỏi thì ngẩn người, tựa đầu cửa: “ biết, học hỏi thôi.”
Mỹ Bảo thở dài tiếng: “Chị và Arthur có thể tái hôn.”
Nhã Bửu tin quay đầu nhìn: “Sao lại như thế?”
Mỹ Bảo cười cười: “Bây giờ vẫn chưa xác định, chị muốn trở về bên cạnh Arthur.”
“ phải chị......” Nhã Bửu chưa xong, Mỹ Bảo lại rất ràng.
Mỹ Bảo cầm ly rượu ngắm nhìn pháo hoa: “Chị luôn luôn tự cao cho rằng mình đã trưởng thành, nghĩ tới mình vẫn còn trẻ con. Trái tim chị có sở thích đuổi bắt, nếu Bùi Giai lúc đó lạnh lùng, có lẽ chị sớm chán ghét, ai mà có thể mỗi ngày giữ bình tĩnh đối với gã hoàng đế?”
ta nhìn về phía Nhã Bửu, tiếp tục: “Chị vẫn cho rằng chị Bùi Giai, nguyên nhân là do chấp niệm chiếm được.”
“Arthur sao?” Nhã Bửu hỏi.
“Arthur? Lần trước gặp lại, ấy thèm để ý đến chị, bên cạnh còn có một người phụ nữ khác, chị làm sao giận dỗi?” Mỹ Bảo tự giễu cười: “Lúc trước chị thích Arthur, nhưng bây giờ nhìn thấy ấy, chị lại thể quan tâm. Chị cũng biết đây có phải là tình hay, nhưng chị muốn thử lần.”
Nhã Bửu trầm tư suy nghĩ.
“Ai ai cũng từng phạm phải sai lầm, cuộc sống như thế mới chân lý, phải sao?” Mỹ Bảo nâng ly rượu lên.
Nhã Bửu dám đánh giá Mỹ Bảo, nhưng rất bội phục tính cách chị mình.
“Em trở về luôn có được, chị lo lắng.” Mỹ Bảo.
Nhã Bửu cúi đầu, ngón tay sờ sờ ly rượu: “Em về, nhưng phải bây giờ. Công việc của em ở nước ngoài phát triển rất tốt.”
Mỹ Bảo thở dài, cũng nữa.
Ngày hôm sau bà Đường từ trong chùa trở về, Nhã Bửu và Mỹ Bảo vừa mới rời giường, đêm giao thừa hai chị em ngủ cùng nhau.
“Hôm nay nhìn mẹ rất vui?” Dựa theo lệ thường, bình thường bà Đường từ chùa trở về, tâm tình tốt, cơ bản bà đều tranh thắng thua với mẹ của Bùi Giai. Cũng phải thế lực của nhà họ Đường đủ mạnh, mà là các vị sư già trong chùa đều nể mặt Bùi phu nhân.
“Còn phải hỏi sao, chắc chắn là mẹ dành được nén nhang đầu tiên rồi.” Mỹ Bảo cười.
Bà Đường chỉ cười, nhưng đắc ý biểu lộ mặt.