Đỗ Trình Tranh bừng tỉnh sau đoạn hồi ức tối hôm đó, cô mấp máy môi hỏi nhỏ " Anh nghe được hết rồi? "
Phong Hạo không nhìn cô để lại cái ót cho cô nhìn, chỉ gật đầu một cái xem như câu trả lời.
" Cũng vì thế mà anh sợ em sẽ nói chia tay? " cô ấp úng hỏi. Cô nào có ý định chia tay gì đâu, cả đời này cũng không có suy nghĩ tạp nham đó, ấy vậy mà bị anh hiểu nhầm.
Phong Hạo siết lòng bàn tay đặt trên đầu gối, trong lòng đau đớn như bị ai đó nghiền nát, hô hấp cứng lại.
Đỗ Trình Tranh cuối cùng đã hiểu mọi tình huống rồi, hóa ra sau cùng vì hai người luôn giữ bí mật cho riêng mình để xảy đến cớ sự oái oăm này. " Phong Hạo, nhìn em "
Phong Hạo:…
Anh chẳng có động tĩnh gì.
" Nếu anh không nhìn em, em sẽ thật sự nói hai từ ấy " cô đành dùng lời ác một chút để ép anh, quả nhiên liền có hiệu quả.
Hai từ ấy?
Chia tay?
Phong Hạo sững sờ rồi hốt hoảng quay đầu lại nhìn. Môi anh liền bị chặn bởi một đôi môi mềm, như chuồn chuồn lướt nước. Đôi mắt anh đỏ ngầu ngạc nhiên, chán anh mà vẫn hôn anh hả?
" Chúng ta đã từng chia tay 4 năm trước, đó là khoảng thời gian khó khăn đau khổ nhất của em, rời xa anh em chưa bao giờ tốt. Cho nên bây giờ em chưa bao giờ có suy nghĩ xa anh, nỗi dằn vặt ấy em không muốn trải qua nữa. "
Phong Hạo cảm giác cổ họng khô khốc, khẽ nuốt nước bọt, yết hầu nhúc nhích lên xuống.
" Thế việc em nói chán nản rồi vớ vẩn thì sao? Đừng có biện minh là anh nghe nhầm " mặt anh lạnh tanh hỏi vặn lại.
Cô lắc đầu nói " Anh không nghe nhầm đâu. Em đúng là có nói mấy câu đó "
Cơ thể anh cứng đờ, đầu óc chợt choáng váng, ngón tay lạnh ngắt không di chuyển được, vậy ra đúng là cô thấy vớ vẩn và chán nản đều là thật. Anh nở nụ cười tự giễu. " Nếu đã chán tôi thì mắc mớ gì cô phải chịu đựng quen tôi. Thương hại tôi sao? " ánh mắt mang sự lãnh đạm và cô đơn nhìn cô.
Đỗ Trình Tranh thở dài, biết anh lại có sự nhầm lẫn to lớn. " Nhưng không phải chán anh hay cảm thấy tình cảm chúng ta là vớ vẩn "
" Thế là gì? " ấy thế mà anh không hiểu bản thân vẫn chịu ngồi lại nghe cô ngụy biện.
" Em chán bản thân mình không làm được gì cho anh, trong khi anh đã làm quá nhiều thứ cho em. Vì không có kinh nghiệm yêu đương nên mọi suy nghĩ hành động của em đều ngây thơ nhiều lúc tự thấy vớ vẩn. Đi ghen lung tung rồi còn sợ anh bỏ em " cô bình tĩnh nói rõ, tránh thêm hiểu lầm tai hại.
Phong Hạo ngả ngớn ngồi trên sô pha, dường như không tin lời cô nói mà trầm mặc. Cô muốn có tính xác thực lời nói của mình đành đem cuộc hội thoại đêm đó giữa cô và Mộc Diễm Tinh cho anh đọc. Mặc dù mấy cuộc nói chuyện riêng tư của con gái đàn ông không nên xem nhưng đây là trường hợp ngoại lệ.
" Mặc dù anh nghe tụi em gọi điện nhưng chắc chắn chưa đọc tin nhắn của tụi em. " màn hình điện thoại lóe sáng ghé sát mặt anh, giao diện là cuộc trò chuyện nhiều chữ dài ngoằng.
Phong Hạo hờ hững đọc lướt qua hiểu sơ sơ nội dung bên trong, khí lạnh trên người đã tản đi để lại là gương mặt đẹp trai thoáng ửng đỏ, hai bên vành tai còn đỏ hơn. Cô nhìn biểu cảm này là biết anh đang ngại ngùng, bèn cười khúc khích. " Giờ đã hiểu chưa? Em chưa từng có cái ý định đó đâu "
Anh hắng giọng " Ồ " một cái, không nói gì nữa, nhiều hơn là không biết nên nói gì. Được người phụ nữ của mình thừa nhận là yêu mình đến nỗi quên cả đường đi lối về thế kia, chắc chắn hạnh phúc khó tả.
Nhưng anh vẫn muốn cô nói trước mặt mình mới thỏa mãn. " Em thật sự yêu anh đến mất lý trí thế à? "
Cô nghe ra giọng điệu tự mãn của anh, biết người này muốn gì, bèn thuận theo mà gật đầu. " Phải đấy, yêu anh đến chết đi sống lại "
Mặc dù dùng giọng điệu trẻ con dỗ anh cũng đủ thỏa lòng hư vinh của anh, cả gương mặt thần sắc đều ôn nhu. " Hóa ra yêu bổn thiếu gia đến thế à. Thế thì không phụ lòng em được "
Ngay lúc anh vừa kề môi sát môi cô thì bị một lòng bàn tay mềm ấm chặn lại.
" Chưa nói chuyện xong mà. Việc đi Anh có thể nói em biết được chưa? " cô nghiêm túc hỏi.
Phong Hạo ngồi tư thế nghiêm chỉnh nhưng không quên khoác vai cô tạo khoảng cách gần. Anh kể rõ tình hình công ty LYR bên đó, bị đám cổ đông lần lượt chèn ép anh ra mặt, cả bệnh tình của Phong Lạp Truy, không giấu nửa chuyện gì. Đỗ Trình Tranh ngồi nghe gật gù xem như đã hiểu, cô khoanh tay nhìn anh.
" Anh định một mình qua đó sao? " ý của cô là anh không định mở lời cùng anh đi hay sao?
Phong Hạo âm trầm suy nghĩ, nhàn nhạt nói.
" Năm đó anh muốn em đi cùng vì đơn giản không muốn xa em, nông nổi một chút mà không suy nghĩ mọi thứ. Em còn công việc sự nghiệp ở Bắc Kinh, nếu đi cùng anh thì em giống như quay về vạch xuất phát. Bây giờ anh nghĩ lại rồi, không thể vì tính ích kỷ mà không nghĩ đến em, lần này anh đi không lâu như 4 năm kia đâu " trong đôi mắt anh ẩn chứa một cảm xúc u buồn.
Đỗ Trình Tranh mím môi nhìn sườn mặt anh, mái tóc anh rũ xuống che đi cái trán. Cứ có cảm giác một chú cún bị chủ nhân bỏ rơi mà ủy khuất rầu rĩ. Cô cười đến dịu dàng ôm cổ anh, khẽ chạm đôi môi mỏng. " Nhưng lần này em không muốn xa anh, chúng ta cùng đi đi "
Phong Hạo sững sờ nhìn gương mặt thanh tú mang nét đẹp mỏng manh của cô ở cự ly gần, đầu óc anh định trệ mấy giây. " Lần này là thật? "
Cô gật đầu.
" Không thất hứa nữa? "
Cô lại gật đầu.
" Thật sự muốn đi cùng? "
Đỗ Trình Tranh mất kiên nhẫn mà bĩu môi nói " Có cho em đi hay không? " cô gật đầu muốn gãy cổ mà người này cứ lảm nhảm câu này đến câu khác.
Phong Hạo ôm chầm lấy thân thể nhỏ bé, rúc đầu vào hõm cổ cô " Đi, không được phép thất hứa như trước "
Đỗ Trình Tranh xoa mái tóc ngắn mềm mại của anh, an ủi nói " Tuyệt đối không thất hứa "
Hai người ngồi đó ôm nhau đến quên cả thời gian, cho đến khi bụng của anh đình công. Đỗ Trình Tranh bật cười nhìn bên tai ửng hồng kia.
" Anh đói hả? Để em nấu mì cho anh "
Phong Hạo buông lỏng tay, ngượng ngập gật đầu " Ồ "
Đỗ Trình Tranh vừa cười vừa đi vào bếp, anh nối gót theo sau. " Để anh phụ em "
" Chỉ là nấu mì thì cần gì phụ chứ. "
" Vậy anh xem em nấu " anh nhất quyết cùng cô vào bếp, viện lý do chủ yếu muốn ở cùng cô mọi lúc.
Đỗ Trình Tranh nhún vai chiều ý anh, đơn giản một gói mì nên nấu rất nhanh, cô mở tủ lạnh rồi nhìn anh " Thêm lạp xưởng nhé? "
Anh chống cằm nhìn tấm lưng đang bận rộn của cô, nhàn nhạt đáp ứng " Được ".
Điện thoại trên bàn trà reo liên tục như đòi mạng, nghe nhạc chuông là điện thoại của anh. Phong Hạo chậc lưỡi đi đến nhấc máy, đã tối muộn còn bị ai đó làm phiền. " Không phải nói công việc tối nay hủy hết sao? " anh lạnh giọng nói.
Thư ký Cao biết mình đã chọc giận sếp, nhưng anh ta không thể không gọi anh được. Anh ta vừa run sợ vừa nói [ Có chuyện khá nghiêm trọng muốn báo cáo. Liên quan đến cô Đỗ ]
Anh ngả ngớn ngồi xuống sô pha, nghe thấy có liên quan đến cô không khỏi nhíu mày dự cảm xấu đến " Nói đi "
[ Là về hotsearch vừa lên đứng hạng 4. Sếp lên Weibo xem sẽ hiểu ]
Phong Hạo nghe ra cái gì mà hotsearch với Weibo liền biết chẳng có chuyện gì tốt đẹp. Liền nhanh tay đăng nhập vào Weibo, sau đó lướt xem hotsearch thứ 4, dòng chữ màu đỏ in đậm khiến người ta phải gai mắt. [ Nữ bác sĩ xinh đẹp họ Đỗ hóa ra lại là tiểu tam ]