Phong Hạo ngồi bên trong phòng làm việc, không hiểu sao bụng dạ lại phát đau, đau đến căng dây thần kinh, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Thư ký Cao đi vào để đưa tài liệu thì thấy sếp nằm gục xuống bàn, tay run rẩy lạ thường, miệng khẽ rên đau đớn.
Anh ta đoán được phần nào tình hình này, hốt hoảng đi đến đỡ người anh dậy.
Tâm trí anh mơ hồ nhìn thấy thư ký Cao rồi ngất đi.
Lần tỉnh dậy thấy bản thân trong phòng bệnh, trần nhà trắng tinh, không khí tràn mùi thuốc khử trùng khó ngửi.
Một bên tay được ghim bình truyền nước biển, trên người mặc đồ bệnh nhân.
Thư ký Cao túc trực bên cạnh, vui mừng phấn khích.
" Sếp tỉnh lại rồi "
" Sao tôi ở đây? " giọng anh khàn khàn.
Thư ký Cao kể đầu đuôi từ lúc anh ngất xỉu.
Hóa ra anh đã phẫu thuật cách bỏ ruột thừa, người làm phẫu thuật cho anh là Đỗ Trình Tranh.
Anh khẽ thở dài ngán ngẩm, bây giờ thấy đau nhức phần bụng chắc là do biến chứng hậu phẫu.
Thư ký Cao nhấn nút báo đầu giường, Đỗ Trình Tranh một thân áo blouses đi vào phòng.
Phong Hạo nhíu mày.
" Tại sao cô vào đây? "
Đỗ Trình Tranh cười mỉm " Vì em phụ trách bệnh nhân là anh, nằm im để em kiểm tra "
Cô dùng giọng điệu bác sĩ nghiêm túc nói.
Phong Hạo làm lơ không nhìn đến cô.
" Không có biến chứng nào, vài hôm nữa có thể xuất viện.
Hiện tại anh chỉ ăn được cháo thôi đấy nhé.
"
Anh khẽ hừ lạnh không đáp lại.
Thư ký Cao cười niềm nở " Được cảm ơn cô nhiều bác sĩ Đỗ "
" Không sao, việc nên làm mà " cô cười nói một lúc rồi rời đi cho anh nghỉ ngơi.
Anh lườm thư ký Cao, giọng nói gắt gỏng.
" Tại sao lại là cô ấy? "
Thư ký Cao chảy mồ hôi hột, anh ta cười trừ lắp bắp nói " Tình huống gấp quá nên tôi không suy nghĩ được gì, gọi cho cô Đỗ là tốt nhất "
Phong Hạo cười lạnh " Bệnh viện này thiếu người lắm sao? "
Anh ta mím môi, không dám giãi bày nữa.
Anh ta không còn lời phản biện.
" Đói rồi, mang đồ ăn cho tôi đi " anh nói nhiều suy ra mệt, uể oải xua tay.
Thư ký Cao vội vàng đứng dậy chạy xuống mua cháo.
" Được được, tôi sẽ về ngay "
Muốn được nhận đồng lương cao cũng không đơn giản gì.
***
Cùng ngày anh nhập viện là ngày quay lên hình của Đỗ Trình Tranh nên cô không có thời gian ghé phòng bệnh thăm anh.
Đây là buổi truyền hình trực tiếp nên mọi thứ phải chỉn chu và không được có sai sót.
Đỗ Trình Tranh ngồi trong phòng trang điểm, sau khi theo chỉ dẫn của đạo diễn bắt đầu ra set quay.
Lần đầu tiên được lên hình trực tiếp nên tâm lý cô hơi căng thẳng, sợ bản thân ảnh hưởng đến buổi ghi hình.
Trợ lý đạo diễn thấy thế động viên cô vài câu.
" Thoải mái một chút đi.
Cô xem như đang tư vấn cho khách bình thường thôi.
"
Đỗ Trình Tranh mỉm cười cảm ơn.
Trợ lý đạo diễn nhìn nụ cười tươi tắn ấy mà ngơ ngác, bác sĩ thời nay xinh đẹp thế sao?
Người dẫn chương trình mời cô ngồi, trước mắt cô và người dẫn là máy quay lớn đang phát trực tiếp, có hiện một số bình luận cư dân mạng.
Người dẫn chương trình nhìn ống kính cười chuyên nghiệp " Xin chào quý vị đang xem chương trình sức khoẻ cộng đồng.
Ngày hôm nay chúng tôi đã mời đến một vị bác sĩ đến từ bệnh viện Bắc Kinh, bác sĩ Đỗ Trình Tranh.
Đỗ Trình Tranh cười nhìn ống kính, nụ cười cô rất xinh xắn, cộng thêm đôi mắt xanh hiếm có lại càng làm người xem ấn tượng.
" Xin chào mọi người "
[ Tôi đi bệnh viện Bắc Kinh nhiều lần rồi mà sao chưa gặp bác sĩ xinh đẹp này? ]
[ Ai cho tôi biết cô ấy khám khoa nào? ]
[ Cần xin gấp thông tin của bác sĩ này ]
[ Oaa, đẹp quá nha.
Nhan sắc này làm bác sĩ có uổng quá không? ]
[ Hôm sau nhất định tôi sẽ đến bệnh viện đó để gặp chị gái này ]
Phong Hạo ngồi trên giường dùng cháo, thư ký Cao nghe được từ đâu mà biết Đỗ Trình Tranh đang được ghi hình trực tiếp, anh ta mở ti vi đúng kênh đang phát, thế là Phong Hạo vừa ăn cháo vừa xem cô.
" Này đổi kênh đi.
Cậu hết cái để xem rồi hả?"
Anh vừa mới khâu chỉ vết thương nên không thể động thủ anh ta, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi.
Thư ký Cao cười khúc khích.
" Quả thật tôi hết cái xem rồi, sếp nhìn đi cô Đỗ lên hình có phải đẹp lắm đúng không? "
Phong Hạo hừ lạnh, khẽ liếc lên màn hình ti vi đang quay cận mặt trái xoan trắng nõn.
Từng cử chỉ lời nói của cô đều nho nhã, hiền dịu rất được lòng người xem.
Cô sử dụng những từ ngữ chuyên ngành để phổ cập, ánh mắt sáng long lanh nhưng lại nghiêm túc nhìn thẳng vào máy quay.
Thư ký Cao thấy sếp mình nhìn ti vi không rời khỏi mắt mà cười thầm, khó qua ải mĩ nhân mà.
Phong Hạo mải mê nhìn đến khi dòng bình luận dân mạng chiếm gần hết màn hình, anh khó chịu nhíu mày nhìn.
[ Người đẹp, có thể làm người yêu anh không? ]
[ Nữ bác sĩ xinh đẹp làm vợ anh đi ]
[ Vợ tôi xinh quá đi ]
[ Tối qua cô ấy còn nằm trên giường tôi đó ]
[ Huhu tự hào vợ anh quá ]
Anh đen mặt nhìn bình luận, mây đen kéo trên đầu, thư ký Cao cũng đọc được nên hơi cảm thấy bất an liếc sang Phong Hạo.
Anh căng chặt quai hàm, tức giận vô cùng.
Mẹ kiếp, ai là vợ mấy người.
Thư ký Cao lo lắng, sợ anh thêm giận nên đành chuyển kênh khác.
***
Người dẫn chương trình nói " Những lời tư vấn của bác sĩ Đỗ chắc chắn sẽ có ích cho chúng ta.
Trước khi kết thúc ghi hình, tôi xin được phép hỏi một câu mà được nhiều người bình luận nhất, được không? "
Cô hào phóng gật đầu " Được "
" Hình mẫu lý tưởng bạn trai hoặc chồng của bác sĩ Đỗ là gì? "
Cô không ngạc nhiên, khẽ cười đáp.
" Tôi không có khái niệm cụ thể nào nhưng tôi có đang thích một người, có lẽ người đó là hình mẫu của tôi.
"
Người dẫn cười hào hứng, có thêm câu để khai thác.
" Có thể bật mí một chút cho chúng tôi biết người đó thế nào không? "
" Chỉ có thể nói rằng anh ấy là người tôi rất thích, từ trước đến nay chưa bao giờ có cảm giác ấy.
"
***
Tối ngày hôm sau Đỗ Trình Tranh mới có thời gian vào thăm anh, vừa đến đã gặp Ellis Tống Khải, Hoắc Đông Thần và Lục Thiên Đình từ phòng bệnh ra.
" Mọi người vừa vào thăm anh ấy sao? " cô cười nói.
Hoắc Đông Thần gật đầu " Xem cậu ta sống chết thế nào, hóa ra còn sống dai gớm "
Lục Thiên Đình trầm khàn nói " Bây giờ tụi tôi đi về đây, cô cứ vào xem cậu ta.
"
Đỗ Trình Tranh gật đầu cười.
" Được, tạm biệt mọi người.
"
Cô vừa vào phòng đã nghe được giọng nói gắt gỏng của Phong Hạo.
" Tôi không muốn ăn cháo nữa, cậu tính cho tôi ăn cháo đến chết hả? "
Thư ký Cao khó xử nói " Nhưng mà sếp hiện tại chỉ có thể ăn được cái này thôi.
"
" Tôi ăn 3 ngày rồi, ngán phát chán rồi "
Đỗ Trình Tranh nhíu mày hỏi " Có việc gì vậy? "
Thư ký Cao nhìn cô như thấy một vị cứu tinh, anh ta gần như mếu máo cáo trạng " Cô Đỗ, Phong tổng không chịu ăn cháo, tôi nói mãi không được? "
Phong Hạo:...!Này cậu mới nói tôi một câu mà.
Cô nghe thế không khỏi nhăn mày, cái người này không chịu lo sức khoẻ bản thân, đã như vậy rồi mà còn làm mình làm mẩy không chịu ăn cháo.
Cô thở dài cầm bát cháo từ tay anh ta.
" Cậu ra ngoài đi.
Để tôi cho anh ấy ăn "
Anh ta chỉ chờ có thế, liền gật đầu bỏ của chạy lấy người.
Phong Hạo:...!ai là cấp trên của cậu?.