Khoảnh Khắc Em Yêu Anh

Chương 44: Chương 44





Sáng hôm sau Đỗ Trình Tranh Tranh không nhận ra bản thân trong gương, đôi mắt sưng vù sau một đêm khóc chưa dịu đi, gương mặt phờ phạc nhìn chiếc cổ thon đã xuất hiện vài dấu vết đỏ tím chỉ cần chạm vô là thấy nhức.

Trước khi bị ai thấy Đỗ Trình Tranh dùng kem che khuyết điểm làm mờ đi vết hôn.

Sau khi chạy ra khỏi phòng của Phong Hạo, cô không thể ngừng khóc, nước mắt cứ chảy.

Hành động của anh đã cho cô biết anh không còn là một Phong Hạo ôn nhu với cô nữa.
Phong Hạo đã rời nhà trọ từ sáng sớm, có lẽ có việc quan trọng hay đang trốn tránh cái gì đó.

Thư ký Cao lái xe nhưng ánh mắt thỉnh thoảng nhìn kính chiếu hậu, gương mặt người đàn ông ngồi ghế sau được phản chiếu qua.
Thư ký Cao không biết việc xảy ra hôm qua là gì nhưng anh ta chắc chắn không có chuyện êm đềm nào, nhìn mu bàn tay được dán băng cá nhân là hiểu.

Anh sắc mặt âm trầm nhìn máy tính bảng, lướt mắt xem một loạt dữ liệu, chốc chốc lại chau mày một cái.
" Hợp đồng ngày hôm qua đã giải quyết xong chưa ? "
" Dạ rồi, bên kia đã chấp nhận thỏa thuận.

"
Anh ta mặc dù tò mò nhưng phận làm công không được xen vào đời tư cấp trên, nên chỉ biết nín nhịn lại.
Phong Hạo buông máy tính bảng xuống, người ngả ra phía sau, đôi mắt khép hờ chăm chăm vào bàn tay mình có một miếng băng cá nhân, là của Đỗ Trình Tranh để trong phòng của anh.

Không biết quỷ xui đất khiến nào mà anh lại dùng nó mà không ném đi.

Khẽ nở nụ cười lạnh nhạt.
Nhớ lại hình ảnh đêm đó, cô bị anh khống chế dưới thân, nhớ khuôn mặt ướt đẫm như hạt thủy tinh đụng nhẹ sẽ vỡ.

Chỉ cần thấy cô anh không kiềm chế được bản thân nhưng chỉ cần tiếng nức nở ấy lại kéo lý trí anh về.
Đỗ Trình Tranh là một cô gái mỏng manh dễ vỡ nhưng là khắc tinh của cuộc đời anh, không thể thoát khỏi.
Đầu óc đúng là đã bị hỏng rồi.

***
Đoàn tình nguyện đã ở đây hơn một tuần rồi, quen với điều kiện khó khăn và sinh hoạt.

Thỉnh thoảng sẽ có mưa lớn, lâu lâu lại cúp điện đèn đóm khá hạn hẹp.

Nhưng nếu như quen thì nơi đây khá yên bình tĩnh lặng so với nơi thành thị tấp nập như Bắc Kinh.
Đỗ Trình Tranh cùng vài người khác vừa hái một ít thuốc về, ở đây có nhiều lá thuốc làm thuốc uống rất hiệu quả.
" Số lượng này chắc đủ cho tới mấy ngày nữa " Bội Sam cười nói.
Đỗ Trình Tranh gật đầu " Phải, bệnh nhân gần như khỏi rồi nên chắc không dùng nhiều lượng đâu.

"
 " Hôm đó cô có sao không ? Tôi thấy mắt cô sưng húp "
Sáng hôm đó Bội Sam nhìn không nhận ra Đỗ Trình Tranh, sắc mặt ưu sầu kèm với cái bọng mắt sưng lên.
Đỗ Trình Tranh chỉ cười nhẹ " Không sao đâu "
Đến bây giờ đã qua nhiều ngày rồi, cô vẫn nhớ lại cảm giác lúc ấy.

Cô sợ không phải vì hành động thô bạo cưỡng ép của anh, mà cô sợ Phong Hạo không thể như trước nữa.

Tiếp xúc thân mật với anh cô vẫn còn dư vị lưu luyến nào đó nhưng nhìn gương mặt vô cảm ấy khiến lòng cô như bị một tảng băng đè xuống, vừa nặng vừa lạnh.
" Cô và bác sĩ Hạ vẫn vậy chứ ? Tôi thấy hai người thường xuyên nói chuyện với nhau.

" cô nhìn Bội Sam cười ẩn ý.
Bội Sam nhún vai trả lời.
" Có thể có chuyện gì chứ ? Tôi xác định sẽ không thổ lộ rồi, chỉ làm đồng nghiệp thôi.

"
Đỗ Trình Tranh ngạc nhiên, cô biết Bội Sam rất thích Hạ Vũ.
" Tại sao chứ ? "
" Nếu đã biết bản thân không có cơ hội, tôi hà cớ gì làm khó mình.


" cũng như không làm khó Hạ Vũ.
Đỗ Trình Tranh trầm ngâm, Bội Sam là người can đảm trong tình yêu, còn cô lại rất yếu đuối.
" Còn cô và cái vị bạch nguyệt quang kia ? Hai người có quay lại không ? "
Đỗ Trình Tranh im lặng một lúc, nở nụ cười không chạm đến đáy mắt.

" Tôi nghĩ là không thể rồi.

"
Cô hiểu thái độ chán ghét của anh giành cho mình.
Bội Sam lộ vẻ tiếc nuối " Cô xứng đáng có tình yêu đẹp mà, nếu cả hai còn thích nhau thì cứ tiến tới đi.

" Cuộc đời chỉ có một lần, nên yêu đương thật oanh liệt để không có gì hối tiếc.
Cả hai còn thích nhau sao ? Chuyện đó đã không thể xảy ra rồi.
***
Thư ký Cao quan sát nét mặt của Phong Hạo, anh đang ngồi đàm phán với một đối tác.

Nét mặt không tốt không xấu, trầm ổn chứng tỏ không còn bệnh tái phát.

Hai người đứng lên bắt tay nhau, thư ký Cao liền đi tiễn vị khách ấy, sau khi quay lại thì đón nhận ánh mắt sắc bén.
" Mặt tôi có gì mà cậu nhìn vậy ? "
Thư ký Cao chột dạ trong lòng.

" Tôi chỉ đang sợ dạ dày sếp lại không tốt.

"
Phong Hạo khẽ xùy một tiếng, nửa tin nửa không.


" Cậu là chê công việc quá nhàn rỗi sao ? "
Anh ta nhận ra sát khí bên trong lời nói, liền sửa lỗi.

" Là thật, tôi là vì lo cho Phong tổng "
Phong Hạo nhướng mày không đáp lời, điện thoại bên túi của thư ký Cao vang lên.
Thư ký Cao cúi đầu xin ra ngoài nghe máy, Phong Hạo nhàm chán xem đống tài liệu trên bàn.

Điều hành Phong thị và LYR khiến anh ngày đêm mất ngủ triền miên, chỉ duy nhất một lần ở nhà trọ đó anh mới có giấc ngủ thật sự.

Điện thoại anh lần này rung lên, nhíu mày nhìn số điện thoại không được lưu, là số nước ngoài.
[ Lão gia muốn gọi điện cho ngài ] quản gia đầu dây khe khẽ nói.
[ Ông đưa máy cho tôi, tôi cần nơi chuyện với nó ] giọng điệu tức giận khàn khàn theo sau.
Anh nhéo mi tâm, âm trầm nói " Đưa máy cho ông ta đi.

"
[ Dạ được.

]
Phong Lạp Truy vừa cầm được máy, liền sỗ sàng nói lớn [ Thằng nghịch tử, mày muốn cha mày chết rửa trong bệnh viện à ]
Anh cười khẩy, châm chọc " Tôi mong ông sẽ chết rửa trong đấy nhưng mạng ông còn lớn lắm "
[ Mày đối xử với cha mày thế hả ? Mau thả tao ra ngay ]
Anh khẽ gõ ngón tay, ngả ngớn nói " Thả ông để ông một lần nữa hại công ty của mẹ tôi à ? "
[ Đó là công ty của tao.

Tao có quyền quay lại điều hành ] ông ta rống lên.
Anh tặc lưỡi nói " Không nhớ sao ? Trước cổ đông tôi đã được bổ nhiệm, mọi quyền hành, cổ phần tôi đều nắm giữ thì ông còn cái quyền gì ? "
[ Một thằng ranh mới làm chủ như mày thì có cái gì lên mặt, nhanh chóng thả tao rồi đưa lại LYR cho tao ]
Ông ta càng nói anh thấy thật nực cười, lúc nguy hiểm đùn đẩy cho anh, đến lúc ổn định ông ta lại muốn đòi.

Trên đời đâu có gì dễ dàng như thế.
" Việc của ông là nằm viện dưỡng sức tuổi già đi.


" nói rồi anh dứt khoát tắt máy, đầu kia Phong Lạp Truy tức nghiến răng ném điện thoại vỡ nát.
" Tôi muốn xuất viện " ông ta hét lên với quản gia.
Quản gia khó xử giữ ông ta lại.
" Không thể được lão gia.

"
" Tôi là chủ hay nó là chủ " Phong Lạp Truy tức đến độ mặt đỏ lên.
" Xin lỗi lão gia nhưng Phong tổng còn cử người bên ngoài giám sát "
Ngoài phòng có bốn tên cao to vạm vỡ căn chừng lão.
" Tôi nhất định phải về nước gặp nó " ông ta không muốn bản thân tay trắng, tập đoàn chính là của ông ta.
***
Thư ký Cao gọi xong một cuộc điện thoại, anh ta thấp thỏm hỏi.

" Phong tổng, chủ trọ lần trước gọi đến, nói sếp để quên đồng hồ chỗ nhà trọ.

Chiếc đồng hồ đó quá đắt nên họ không dám làm gì, hỏi sếp đến nhận lại.

"
Phong Hạo nhíu mày, anh không nhớ mình đã để quên đồng hồ nào, vì bản thân có quá nhiều nên thiếu một cái không vấn đề đề gì.
" Không cần, để họ tự xử lý "
Thư ký Cao gật đầu hơi tiếc trong lòng, chiếc đồng hồ lần đó anh ta nhớ là bản giới hạn, đúng là suy nghĩ của người giàu nói bỏ liền bỏ.
" Được, tôi sẽ...!"
" Khoan, để vài hôm nữa tôi sẽ đến lấy.

Bây giờ còn đang bận " Phong Hạo liền thốt lên câu khác khiến anh ta giật mình.

" À dạ, tôi sẽ gọi nói họ "
Phong Hạo gục đầu xuống, lời nói từ chối bị anh vứt bỏ, thay vào đó là sẽ đến đó một lần nữa.

Hình dáng mập mờ của người phụ nữ thướt tha ấy cứ ẩn hiện trong đầu anh.