Khoảnh Khắc Cậu Mỉm Cười

Chương 60




Ngọc trở mình, vừa mở mắt ra đã vội nhắm lại. Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào làm cô lóa cả mắt. “Ồ, hóa ra hôm qua mình quên kéo rèm lại!”. Rồi đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó cô liền chộp lấy cái điện thoại trên bàn, 9h rồi, còn có cả tin nhắn: “Sao chị còn chưa tới? Hôm nay có dự án mới, đừng đến muộn đấy!”.

Chết rồi! Cô liếc sang cái đồng hồ báo thức đang đứng im một cách vô tội, thầm rủa “Đáng ghét! Mày lại làm chị đi muộn rồi!”.

Ngọc vội chạy vào nhà tắm đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo. Cô cũng chẳng kịp chải tóc, chỉ đưa tay vuốt lại cho gọn gàng rồi vơ lấy túi xách chạy vội ra cửa. Đang thầm nghĩ nền nhà hôm nay hình như có vấn đề, nhìn xuống chân mới thấy mình đi nhầm giày, cô lại vội vàng đi thay.

Ngồi trên taxi đến viện Hải dương học, cô khẽ thở dài, nhưng rồi lại bật cười. Cuộc sống xa nhà của một sinh viên đã khiến một cô bé vốn cẩn thận, gọn gàng ngăn nắp như cô trở nên tùy tiện và bừa bộn hơn, và cũng đoản hơn rất nhiều. Nhưng cô lại thấy mình như vậy có khi lại trẻ hơn so với sự nghiêm túc đầy cứng nhắc của một học sinh gương mẫu ngày trước. Cũng như bao người trẻ khác, cô thích cuộc sống phóng khoáng và tự do hiện tại.

“Có lẽ mình đã thay đổi!”- Cô nghĩ thầm. Đúng vậy, rất nhiều thứ đã thay đổi. Đã năm năm trôi qua rồi.

Năm năm với cô là một khoảng thời gian dài, thực sự rất dài.

Năm lớp 12, cô đạt giải Nhất trong kì thi học sinh giỏi cấp Quốc gia, cùng với số điểm 28,5 lúc thi đại học, cô đỗ thủ khoa vào trường đại học Khoa học tự nhiên Thành phố Hồ Chí Minh. Sau 4 năm là sinh viên ưu tú ngành Sinh học, cô được các giảng viên giới thiệu vào làm nghiên cứu sinh tại viện Hải dương học, Đà Nẵng. Ở đây cô học hỏi được rất nhiều dưới sự dẫn dắt của giáo sư Trần.

Trải qua 3 năm cấp ba học xa nhà, cuộc sống sinh viên với cô không có quá nhiều khó khăn, bỡ ngỡ. Cô kết giao với rất nhiều bạn bè, nhưng cũng chẳng có được mấy người bạn thực sự. Càng trưởng thành hơn, con người ta càng cảm thấy cô độc. Các hoạt động của sinh viên trong trường như công tác tình nguyện, từ thiện, văn nghệ, thể thao, dã ngoại, …cô đều ít nhiều tham gia. Thời gian còn lại cô làm con mọt sách trong thư viện, thỉnh thoảng đi làm thêm ở tiệm cà phê, cuối tuần thì đi dạy kèm. Làm nhiều thứ như vậy nhưng cô thực sự không hiểu, tại sao thời gian cứ trôi chậm như vậy, một ngày của cô lại dài như vậy? Cảm giác cứ như lúc cô đứng đợi xe buýt, càng đợi càng thấy lâu, càng đợi càng chẳng thấy chiếc xe ấy đâu…

Lúc cô đến nơi thì đã hơn 9h rưỡi. Vị giáo sư tóc bạc đang nhàn nhã vừa uống trà vừa đọc tài liệu, bên cạnh có một cậu thanh niên đang ngồi trước máy tính, vẻ mặt chăm chú. Vừa thấy cô đến, cậu ta liền đứng dậy cầm áo blouse đưa cho cô, cười hỏi:

-Hôm qua chị lại thức khuya à?

Cô đưa tay cầm lấy rồi lại gãi đầu ngượng ngùng:

-Không phải đâu, là cái đồng hồ bị hết pin. Thật ngại quá, xin lỗi giáo sư, cháu lại đến trễ!

Lúc này giáo sư Trần mới bỏ tập giấy xuống, cười hiền từ:

-Các cháu còn trẻ, ngủ nhiều một chút cũng tốt!

Câu nói đó lại làm cô thấy xấu hổ hơn, cúi đầu nói nhỏ:

-Lần sau cháu sẽ không như vậy nữa đâu ạ!

-Có ai trách cứ gì cháu đâu!

Giáo sư Trần cầm một tập tài liệu đưa cô, bảo:

-Bạn của ta bên Nhật vừa giới thiệu về một loại thiết bị tự động mới có khả năng lấy được mẫu vật ở độ sâu hơn 8000 mét, nhưng cũng chỉ là đang trong quá trình thử nghiệm để hoàn chỉnh. Ta thấy cũng rất có triển vọng, có thể giúp viện chúng ta nghiên cứu vùng biển phía nam. Việc hợp tác lần này ta giao cho cháu với Duy Hưng đảm nhiệm. Tuần sau họ sẽ đến đấy, hai đứa chuẩn bị đi!

Nghe đến đây, cô có vẻ băn khoăn:

-Nhưng mà cháu không rành tiếng Nhật lắm!

Cậu thanh niên tên Duy Hưng cười:

-Chị lo gì chứ! Trưởng nhóm này là người Việt, mới đi Nhật mấy năm chắc chưa quên tiếng Việt đâu!

Nghe thấy mấy lời này, không hiểu sao trong đầu cô liền hiện ra hình ảnh của một người, không trùng hợp vậy chứ?

(P/S: Chào cả nhà, vậy là sau một năm học đầy căng thẳng, tác giả KKCMC đã trở lại. Xin lỗi vì mình đã trì hoãn khá lâu, hì hì nhưng vẫn chưa lâu bằng thời gian bạn Ngọc đợi Hải Ninh ca ca mà!

Vì các nhân vật trong truyện đã trưởng thành nên mình sẽ đổi cách gọi cho phù hợp. Mọi người thích kết SE hay HE nào?)