Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 81




Trong quán bar, Chử Dạng uống hơi nhiều.

Cô vừa hô lên một tiếng liền khiến cho bầu không khí của kế viện trở lên náo nhiệt, rõ ràng chủ tịch bên viện ngoại ngữ mới là chủ nhà. Bên này chủ tịch và phó chủ tịch đều không mời rượu cô, cũng không nói mấy lời xã giao với cô, người bưng rượu tới bọn họ cũng chỉ uống một chút. 

Cô xinh đẹp, nam sinh trong viện ngoại ngữ cũng không nhiều, vì vậy không ai có thể nói chuyện với cô.

Bầu không khí ở kế viện vô cùng tốt, chỉ cần Chử Dạng cầm ly rượu lên, mấy nam sinh sẽ cụng ly cổ vũ cô.

"Chủ tịch thật uy vũ!"

"A a a!"

"Sao viện ngoại ngữ lại không được vậy? Gọi người uống được đi!"

"Cho phép mọi người mời người ngoại viện!” 

Bên này, kế viện vô cùng phách lối, làm chủ tịch viện ngoại ngữ mất mặt, tửu lượng cũng không tốt bằng Chử Dạng, đột nhiên anh ta bắt đầu hối hận vì đã liên nghị với kế viện.  

Khó trách đám nam sinh này lại phản ứng dữ dội với chuyện Chử Dạng có bạn trai như vậy.

Chử Dạng quả nhiên là át chủ bài của viện bọn họ, hai năm gần đây kế viện rất nổi tiếng, liên tiếp liên nghị cùng viện văn học và viện báo chí, nguyên nhân là có Chử Dạng chống đỡ cục diện. 

Một bữa tiệc, nếu không ai muốn khuấy động bầu không khí, bữa cơm này nhất định sẽ không nuốt trôi. 

Chử Dạng nghịch tóc: "Làm sao? Viện ngoại ngữ uống không được? Được rồi, cho phép gọi viện quân bên ngoài."

Cô uống nhiều như vậy vẫn chưa thấy say, khuôn mặt tinh xảo chỉ khẽ ửng đỏ, càng lộ ra vẻ kiều diễm, quyến rũ. 

Viện ngoại ngữ vốn ít nam sinh nên không ai có thể chế ngự được hoa khôi ngành này.

Phó chủ tịch khóc không ra nước mắt: "Gọi người tới sao?"

Chủ tịch che trán: "Tất cả nam sinh biết uống rượu trong viện chúng ta đều ở đây.”

Viện ngoại ngữ bọn họ năm nào cũng có người đẹp nhưng nam sinh tương đối xuất sắc lại không có năng lực tốt như vậy. 

Bây giờ ngay cả người kiệm lời ít nói nhất của kế viện như Cố Thanh Thức cũng không thể đối đầu được.

Chủ tịch đột nhiên thở dài: "Nếu đàn đàn anh Từ tốt nghiệp chậm vài năm nữa thì tốt biết mấy."

Viện ngoại ngữ có rất nhiều nhân tài, đàn đàn anh Từ là một trong số đó, đàn anh Từng làm việc ở Bộ ngoại giao, năm ngoái đàn đàn anh Từ vừa trở về nước liền được chú ý. 

Đàn anh có thể trở thành quan ngoại giao, loại liên nghị này chỉ là một cái cọc nhỏ. 

Phó chủ tịch suy nghĩ một lúc, trong mắt đột nhiên xuất hiện một tia hy vọng: "Kế viện nói  chúng ta có thể tìm viện quân bên ngoài. Nếu ngay cả người ngoại viện cũng có thể tìm, đàn đàn anh Từ tốt nghiệp viện ngoại ngữ chúng ta, cũng không coi là người ngoại viện đúng không?” 

"Nhưng đàn đàn anh Từ đã tốt nghiệp rồi."

Phó chủ tịch nhún vai: "Họ cũng không nói là không được tìm sinh viên đã tốt nghiệp."

Chủ tịch suy nghĩ một chút lại do dự: "Công việc của đàn anh Từ bận rộn như vậy, anh có muốn tới không?"

"Hỏi một chút là được, có lẽ đàn anh muốn tới?"

Lúc này phải cảm ơn chức vụ hội học sinh, số điện thoại của cựu sinh viên vẫn được lưu trong hồ sơ, chỉ cần tìm một chút là thấy. 

Học kỳ này đàn anh Từ vừa tham gia Hội đồng Cựu sinh viên trường, chủ tịch đoàn bọn họ lại phụ trách công việc giao thiệp này.

Cuối cùng chủ tịch quyết định thề sống chết bảo vệ tôn nghiêm của viện ngoại ngữ, nghiêm túc đứng lên: "Vậy tôi ra ngoài gọi anh ấy."

Trong quán bar quá ồn ào nên anh ta định ra ngoài gọi.

Mặc dù trên màn hình đã hiển thị số của đàn anh Từ nhưng chủ tịch vẫn không dám gọi.

Vì một buổi liên nghị này mà lại gọi đàn anh Từ tới, nghĩ thế nào cũng thấy giống như lấy dao môt trâu giết gà, vấn đề nhỏ lại làm lớn lên. 

Trong lòng anh ta vô cùng do dự, đứng ở ngoài cửa quán bar hóng gió.

Vừa nghĩ tới đây, một chiếc xe Bentley sang trọng dừng lại ở lối vào của quán bar.

Bảo vệ vội vàng chào hỏi, cửa lái được mở ra, một người đàn ông từ trên bước xuống.

Người đàn ông mặc áo khoác đen, khuôn mặt tuấn tú, gọng kính bạc trên sống mũi trông vừa tao nhã lại dịu dàng.

Đây là ông trời hiển linh sao?

Hiển nhiên người đàn ông này cũng bất ngờ nhìn chủ tịch viện ngoại ngữ đang kinh ngạc đứng ở cửa.

Anh mở miệng, là giọng nói mát lạnh ôn hòa kia: "Đàn em?"

Ô ô ô.

Chủ tịch gần như khóc tại chỗ.

Ông trời thật sự hiển linh.

Trong quán bar, phó chủ tịch đang hồi hộp chờ đợi tin tức đột nhiên nhận được WeChat từ chủ tịch.

[Đàn anh Từ đến rồi.]

Phó chủ tịch sửng sốt, nhanh như vậy sao?

Ngay sau đó anh ta xúc động như chủ tịch, suýt chút nữa khóc lên.

Đàn anh Từ!

Ánh sáng của viện ngoại ngữ!

Với tốc độ này, không khỏi khiến anh ta nghi ngờ đàn anh Từ đã phóng tên lửa tới. 

Nhưng điều này cũng khẳng định đàn anh Từ quan tâm đến mặt mũi của viện ngoại ngữ bọn họ như thế nào.

Bên kia cũng không quên khiêu khích: "Không phải đồng ý cho mọi người đi gọi ngoại viện sao? Sao chủ tịch lại chạy trốn rồi?"

Phó chủ tịch đột nhiên sửng sốt, ngửa cổ lên như gà trống kiêu ngạo: "Chủ tịch chúng ta đi gọi người."

Chử Dạng kêu một tiếng: "Thật sự đi gọi ngoại viện sao? Viện nào?"

"Viện của chúng tôi", phó chủ tịch khịt mũi: "Chủ tịch Chử chớ vội."

Chử Dạng cười hai tiếng rồi kiêu ngạo gật đầu: "Viện ngoại ngữ mấy người có bao nhiều cứ tới, tôi uống tới cùng."

Phó chủ tịch không rõ nói: "Cô không cần nói quá như vậy."

"Nói quá? Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ mạnh miệng", Chử Dạng giương mắt tự tin nói: "Viện ngoại ngữ mấy người tới một người tôi uống một người. Là chủ tịch kế viện, tôi thề sẽ bảo vệ tôn nghiêm của kế viện đến chết. "

Nam sinh kế viện sôi trào. 

"Chủ tịch!"

"Kiếp sau em sẽ theo chủ tịch!!!

Các nữ sinh cũng đang sôi trào.

"Em yêu đàn chị!"

"Ánh sáng của kế viện!"

"Át chủ bài của kế viện!"

Chử Dạng phất tay ra hiệu kế viện khiêm tốn một chút.

Nhưng trong lòng cô lại vô cùng đắc ý, nếu như có đuôi đoán không chừng lúc này cái đuổi của cô đã vểnh đến tận Nam thiên môn.

Một người một khi đã đắc ý, rất dễ sẽ phách lối. 

"Viện quân cứ tới! Tôi không uống thắng anh ta, tôi lập tức gọi anh ta là ba ba!"

Ngay khi cô vừa dứt lời, cửa phòng liền mở ra.

Chử Dạng tự tin quay đầu: "Để tôi xem là bạ học nào lại tới tìm chết như vậy?"

Chủ tịch viện ngoại ngữ đưa tay ra: "Đây là sự viện quân của chúng tôi!"

"..."

“..."

Viện ngoại ngữ và kế viện đều ngây người.

Cả phòng rơi vào im lặng.

Nửa phút sau, sinh viên viện ngoại ngữ vừa bị công kích, khí thể đột nhiên tăng mạnh. 

"Đàn anh Từ! Tôi không nhìn nhầm phải không?"

"Chủ tịch thật tuyệt vời! Thực sự có thể gọi đàn anh Từ qua rồi!"

"Trời ạ ha ha ha ha ha!"

"Đàn anh Từ a a a a!"

Bên này kế viện ghé tai thì thầm.

"Là đàn anh Từ?"

"Chết tiệt, tôi nào biết được, tôi còn tưởng rằng tôi đang nằm mơ."

"Viện ngoại ngữ chơi xấu, vậy mà lại gọi viện quân nặng ký như vậy tới."

"Làm sao bây giờ? Chúng ta thua rồi sao?"

"Không xong rồi, cậu không thấy chủ tịch của chúng ta đã trở thành khúc gỗ sao?"

Chử Dạng thực sự đã trở thành khúc gỗ.

Từ Nam Diệp mỉm cười chào hỏi mọi người.

"Có phiền không nếu tôi tham gia cuộc vui?"

"Không phiền không phiền! Đàn anh Từ đến rồi!"

Viện ngoại ngữ vui mừng hớn hở, bên này kế viện lập tức trở nên uể oải, chán chường.

Chủ tịch viện ngoại ngữ đắc ý ho khan một cái, nói với Chử Dạng đang đứng như bị điểm huyệt: "Chủ tịch Chử, lại đây uống rượu. Không phải lúc nãy nói lớn lắm sao? Có dám hay không?"

Ánh mắt người bên kế viện đột nhiên đều dồn lên người cô. 

Chử Dạng đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, trên vai vô cùng nặng, so với long giáp ba Ngáo Bính may cho Ngao Bính còn nặng hơn.

Cô chậm rãi bước đến bên ghế sô pha, lúc ngồi xuống cô chỉ dám ngồi một phần ba mông, hai tay đặt lên đầu gối.

Từ Nam Diệp nâng ly rượu lên, mỉm cười: "Đàn em? Uống với tôi uống một ly?"

Hai tay Chử Dạng nhanh chóng nâng ly rượu lên, run rẩy chạm vào ly của anh: "Đàn anh..."

Cả hai cùng cụng ly.

Dáng vẻ Từ Nam Diệp vẫn tao nhã như vậy, giống như đang uống một ly nước. Chử Dạng đặt ly rượu xuống, đột nhiên che đầu, giọng điệu yếu ớt: "A, tôi say rồi."

Chủ tịch Chử ngàn chén không say, sau đó lập tức ngã xuống sô pha, nhắm mắt ngủ như chết.

"...”

Những người có mặt đều không hiểu chuyện gì, nhất thời đều cảm thấy lúng túng.  

Đột nhiên có người ở viện ngoại ngữ nói: "Chủ tịch Chử giả vờ say không muốn giữ lời hứa sao?"

Người bên kế viện vẫn bảo vệ chủ tịch: "Vớ vẩn, chủ tịch của chúng tôi không phải loại người như vậy!"

"Vậy thì đừng giả say!"

Bên này, Chử Dạng vừa rồi say đến bất tỉnh, sau đó lại đột nhiên ngồi dậy.

Cô nhìn Từ Nam Diệp, lời nói rõ ràng: "Ba ba."

Từ Nam Diệp mỉm cười, đáp lại: "Không cần khách khí."

Tất cả mọi người trong kế viện đều không dám nhìn, lúc này đều thầm muốn quay lại quá khứ bầu lại chủ tịch.

Cũng không đến nỗi sợ hãi như này.

Bên này viện ngoại ngữ như phát hiện thế giới mới.

Thì ra chủ tịch Chử của kế viện lại sợ đàn anh Từ như vậy.

Quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

"Đàn em", Từ Nam Diệp dựa vào sô pha, thản nhiên hỏi: "Độc thân?"

Viện ngoại ngữ đều bị sốc.

Tại sao đàn anh lại quan tâm đến Chử Dạng như vậy, lúc lên liền hỏi có còn độc thân không?

Chử Dạng không thể nói là có, cũng không thể nói là không.

Bên này viện ngoại ngữ cho rằng đàn anh Từ bị gương mặt của Chử Dạng mê hoặc nên vội cho người ra giải thích. 

Vớ vẩn, viện ngoại ngữ và kế viện từ hôm nay coi như là kết thúc, bọn họ có thể chịu để đàn anh Từ và Chử Dạng của kế viện đến bên nhau sao?

"Đàn anh, Chử Dạng đúng là độc thân", người đàn ông kia nghĩ một chút lại nhớ tới danh hiệu kia: “Nhưng cô ấy là ‘người tình đại chúng’."

Từ Nam Diệp nhướng mày: "Người tình đại chúng."

"Đúng vậy, đây là Chử Dạng tự nói, cho dù sau này có bạn trai, cô ấy cũng là người yêu của đại chúng."

Người này còn sợ Từ Nam Diệp không tin, liền lấy điện thoại mở diễn đàn ra cho anh xem.

Từ Nam Diệp rất quen thuộc với diễn đàn này, khi còn học đại học, thỉnh thoảng anh vẫn lướt dạo trên diễn đạo.

Bài đăng này rất dài nhưng Từ Nam Diệp rất nhanh đã xem xong.

Gần như anh đều chọn xem.

Cụ thể đều chọn những bình luận của người có danh hiệu "Người tình đại chúng.”

Sau khi đọc bài đăng, Từ Nam Diệp vẫn mỉm cười.

Chỉ là trong mắt không có ý cười nhưng giọng điệu vẫn là ôn nhu: "Người bạn họ Chử này tình cảm rất cởi mở.”

Những người khác không biết tại sao Từ Nam Diệp lại gọi Chử Dạng là "bạn".

Viện ngoại ngữ cũng rất bối rối, không hiểu tại sao từ khi bước vào đàn anh Từ vẫn luôn nói về Chử Dạng.

Chẳng lẽ đã bị gương mặt kia mê hoặc? 

Không thể nào!

Tuyệt đối không được!

“Đàn anh, anh cũng đã xem bài đăng này rồi” chủ tịch viện ngoại ngữ đôt nhiên ghé vào tai Từ Nam Diệp, do dự hồi lâu cũng không nghĩ ra được từ ngữ nào phù hợp: “Người anh em kia cũng thật đáng thương, không hiểu sao lại bị bỏ rơi, cũng không biết khi anh ta thấy bài viết này có tức chết không? Tóm lại Chử Dạng cũng không phải người tốt, đàn anh hay là anh tìm một người khác nói chuyện đi.”   

Đàn anh Từ thích đàn em nào cũng được nhưng chỉ có Chử Dạng của kế viện là không thể.

Hai người hoàn toàn không thích hợp, Chử Dạng vẫn là một tra nữ, anh ta không thể trơ mắt nhìn đàn anh Từ bước vào hố lửa.

Từ Nam Diệp cười nhẹ: "Anh ta không tức chết."

Chủ tịch ngẩn ra: "Đàn anh, tại sao anh biết?"

Từ Nam Diệp chậm rãi nói: "Bây giờ anh ta đang ngồi ở đây."

"?"

Từ Nam Diệp không để ý đến anh ta nữa, ngược lại cười nói với đàn em của kế viện: "Tôi vừa thấy có người nói muốn tôi mặc quần lót chạy quanh sân trường hai mươi vòng?"

Các đàn em của kế viện đều ngẩn người.

"Tôi quên giới thiệu". Từ Nam Diệp chỉ lên màn hình điện thoại: "Tôi là người đàn ông trong miệng mọi người."

"?"

Từ Nam Diệp nheo mắt lại, nhẹ giọng nói: "Người đưa Dạng Dạng lên sườn núi tình nhân ngày đó là tôi."

"Cái gì?"

"Con mẹ nó!"

"Mẹ kiếp!"

“Mẹ…"