Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 16




Mạnh Nguyệt Minh không thể tin nhìn anh ta.
Thậm chí cô ta còn không tin Chủ Tịch vừa mới thốt ra những lời kia.
Hai người họ đã là cộng sự với nhau ba năm. Từ trước đến nay, Cố Thanh Thức luôn công tư phân minh. Anh ta thậm chí cũng lười giao tiếp với những người khác nhiều hơn vài câu.
Không một ai biết được trong cuộc sống riêng tư, anh ta là người như thế nào, cũng không ai có thể đến gần anh ấy.
Vào cái đêm mà scandal giữa Chử Dạng và Cố Thanh Thức bị truyền ra, cô ta đã phát tiết lên cái gối ngủ suốt một đêm. Cảm giác bất lực cùng xấu hổ và giận dữ ăn mòn lý trí khiến cô ta khó ngủ cả đêm.
Sau đó, hai người họ lại không ở bên nhau.
Mạnh Nguyệt Minh cảm thấy có được một chút an ủi. Cố Thanh Thức thật sự không giống với những nam sinh khác. Nam sinh mà cô ta sùng bái và ngưỡng mộ sao có thể đánh đồng cùng với những tên nam sinh khác được.
Chính là Chử Dạng dùng thủ đoạn lừa anh ta vào phòng riêng.
Nhưng Cố Thanh Thức không có bị lừa, lựa chọn tránh xa hồ ly tinh hay làm bộ làm tịch này.
Vào thời điểm nhìn thấy Cố Thanh Thức, Mạnh Nguyệt Minh cảm thấy lần này anh ta nhất định có thể nhìn rõ bộ mặt thật của Chử Dạng.
Sự lạc quan rộng lượng, thấu hiểu ý người khác của cô ấy đều là giả vờ giả vịt. Cô ta là người dối trá và gian xảo, nhiều mưu mẹo. Khi Cố Thanh Thức nhìn thấy một màn cô ấy đang ở thế yếu, nhất định sẽ có cái nhìn hoàn toàn mới với Chử Dạng.
Sau đó, dần dần sẽ hiểu rõ cô ta hơn.
Mạnh Nguyệt Minh vẫn luôn mang suy nghĩ như vậy thẳng cho đến giây cuối cùng.
Cô tả cảm thấy mình đã nghe nhầm nên hỏi lại anh ta:”Chủ Tịch, mới vừa rồi Chử Dạng đẩy em ngã trên đất, anh cũng nhìn thấy đúng không?”
Cố Thanh Thức nhàn nhạt liếc nhìn cô ta, vẫn cứ là câu nói kia không mang theo bất cứ cảm xúc nào: “Tôi không thấy gì.”
“Làm sao anh lại không thấy gì được chứ?” Mạnh Nguyệt Minh hít hít mũi, một bụng đầy uỷ khuất đem ghế dựa nhấc lên, quay lại vị trí vừa đứng, hoa tay múa chân hướng về phía anh ta kể lại câu chuyện với anh ta “Mới lúc này em đứng ở đây…Chử Dạng cô ấy bước đến đây, cô ấy đến gần em, tóm lấy tay em, em liền bị ngã. Anh không thấy được sao?”
Mặc dù cô ấy đã cố gắng duy trì sự bình tĩnh và nói chuyện rõ ràng dễ hiểu nhưng giữa các câu vẫn chêm thêm vài tiếng khóc nức nở. Nghe thật đáng thương.
Chử Dạng nghe xong liền muốn cười.
Vừa rồi lúc ném cô ta dường như cô ta cũng phản kháng lại. Hiện tại khi có Cố Thanh Thức ở đây thì cô ta lập tức ném bỏ mũ sắt cùng áo giáp của mình.
(*ném bỏ mũ sắt cùng áo giáp = một thành ngữ với ý xúc phạm, diễn tả vẻ mặt xấu hổ khi trốn thoát sau một thất bại hoặc thất bại thảm hại, bị đánh cho tơi tả.)
Cố Thanh Thức làm như không nghe thấy mà chỉ hỏi chuyện chính mình muốn hiểu rõ ràng.
“Chuyện phân bổ là như thế nào?”
Mạnh Nguyệt Minh rũ mắt xuống, nức nở nhỏ giọng giải thích “…. Cái này cũng do chúng ta không có biện pháp nào khác. Không ai ngờ Phó ban bộ phận đối ngoại lại đột nhiên ra nước ngoài. Cho dù không phải Chử Dạng phải làm việc một mình thì rơi vào người khác cũng phải làm việc một mình.”
Cố Thanh Thức nhìn về phía Chử Dạng.
Chử Dạng bĩu môi. Cô cũng không tin mới vừa rồi Cố Thanh Thức đứng ở cửa cái gì cũng chưa nghe thấy. Do vậy một câu cô cũng lười nói.
“Không điều được ai khác sao?”
Vấn đề này thì quá dễ để Mạnh Nguyệt Minh đối phó: “Năm nay rất nhiều chuyên ngành đều mở rộng tuyển sinh, số lượng cán bộ vốn dĩ đã căng thẳng rồi, thật sự điều người rất khó.”
Chử Dạng cười lạnh một tiếng.
Tình cờ đập vào đôi mắt sâu thẳm không mang theo cảm xúc của Cố Thanh Thức.
Cô đảo mắt khoanh tay trước ngực cho anh ta một cái xem thường.
Cố Thanh Thức thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Vậy để tôi làm đi.”
Chử Dạng trợn tròn mắt nhìn anh ta, trên mặt đầy dấu chấm hỏi.
Mạnh Nguyệt Minh khó khăn nhếch nhếch môi: “Chủ Tịch, anh vừa nói cái gì?”
Cố Thanh Thức khó có được lúc tốt bụng lặp lại những lời vừa mới nói “Tôi sẽ lấp và chỗ trống đó.”
Mạnh Nguyệt Minh lập tức ném ra một loạt các lý do: “Chuyện này sao có thể được. Vị trí Trợ Ban từ trước đến nay đều là do các cán bộ năm ba đảm nhiệm. Hơn nữa Chủ Tịch, anh cũng sắp kết thúc nhiệm kỳ. Trong thời gian tốt nghiệp lại có khá nhiều việc, rất khó để tách rời tâm trí ra để lo cho các em sinh viên mới…”
“Tôi ra ngoài giao lưu vào năm học thứ ba nên bỏ lỡ một lần chỉ huy Trực Ban, vừa lúc tôi cũng có thể bổ sung lại điểm rèn luyện,” Cố Thanh Thức nói với giọng điệu bình tĩnh trả lời từng câu hỏi của Mạnh Nguyệt Minh “Tôi đã được bảo đảm chương trình sau đại học rồi, gần đây cũng không có việc gì, chi bộ cũng chỉ nói qua muốn vị trí Trợ Ban do cán bộ đảm nhiệm không có nói là cần phải là cán bộ năm ba đảm nhiệm.”
Ai nói Cố Thanh Thức công tư phân minh.
Anh ta rõ ràng là người có thể lợi dụng tốt lỗ hổng của các nguyên tắc.
Mạnh Nguyệt Minh vẫn chưa bỏ cuộc: “Tuy nhiên việc này không phù hợp với các nguyên tắc.”
Cố Thanh Thức liếc cô ấy: “Cô là Chủ Tịch?”
Cô ta lập tức không nói nên lời.
Chử Dạng chứng kiến toàn bộ quá trình tranh luận này liền cảm thấy sự tình phát triển hoàn toàn ngoài suy nghĩ của cô, làm cho cô cảm thấy bất lực.
Nhưng nhìn bộ dáng như bong bóng xì hơi của Mạnh Nguyệt Minh cô lại cảm thấy tâm tình thật thoải mái, cũng cảm thấy Cố Thanh Thức cũng không quá đáng ghét.
“Hai người cứ thảo luận với nhau đi. Tóm lại là đừng để tôi một mình nhận công tác là được. Tôi không phải Na Tra, không biến đâu ra ba đầu sáu tay để làm hết công việc được,” Chử Dạng phủi tay, quyết định chuồn đi, “Tôi đi trước đây.”
Thời điểm cô đi ra ngoài, Cố Thanh Thức lập tức chặn lại.
Trên áo sơ mi của anh ta vẫn còn hương thơm thanh mát của bột giặt. Chử Dạng nhìn chằm chằm cúc áo màu trắng gần xương quai xanh của anh ta, tâm không cam tình không nguyện nói tiếng cảm ơn.
Cố Thanh Thức cúi đầu nhìn lông mi của cô.
Dùng tiếng nói trầm thấp chỉ có hai người có thể nghe được nói “Nhớ cho kỹ, em nợ tôi hai lần.”
Chử Dạng ngửa đầu nhìn khuôn mặt không cảm xúc của anh ta, chỉ có con ngươi lại hiện lên một số cảm xúc khác lạ.
Cô rũ mắt xuống, vội vàng bước nhanh rời khỏi phòng trực ban.
Sau khi Chử Dạng rời đi, Mạnh Nguyệt Minh vẫn chưa hồi phục lại tinh thần từ khiếp sợ vừa rồi.
Chờ cô ta hoàn hồn, trước mặt cũng chỉ còn sắc mặt lạnh lùng của Cố Thanh Thức.
“Chủ Tịch, tại sao anh lại thiên vị Chử Dạng?”
Cố Thanh Thức đứng dựa vào cửa, khoanh tay trước ngực, hỏi lại cô ta: “Không bằng nói tại sao cô lại nhằm vào cô ấy?”
“Phó ban bộ phận đối ngoại là do em xúi giục ra nước ngoài hay sao? Chuyện này em có thể làm chủ hay sao?,” Mạnh Nguyệt Minh cắn răng, cảm thấy sự sắp xếp của mình là hợp tình hợp lý, không thể có cách giải quyết khác hơn “Chủ Tịch anh như vậy là thiên vị Chử Dạng, việc công việc tư không phân biệt rõ ràng. Trước đây, anh chưa bao giờ làm bất cứ điều gì như thế này.”
Sắc mặt Cố Thanh Thức bình tĩnh: “Trước kia chưa làm qua, bây giờ không thể làm sao?”
Đôi mắt Mạnh Nguyệt Minh lại đỏ lên, anh ta thừa nhận chính mình thiên vị Chử Dạng.
Cô ta không muốn hai người họ có cơ hội ở chung một chỗ. Nhưng nếu hiện tại, cô ta lại tỏ vẻ mình có thể điều động thêm cán bộ đi qua ban ba mới của Khoa Công Nghệ chẳng khác nào nói rằng những lý do hợp tình hợp lý của cô nêu ra lúc nãy đều là vớ vẩn đánh thẳng vào mặt mình.
Cô đầy ngập tức giận. Tuy nhiên chỉ có thể kiềm lại lửa giận, nghẹn đến mức sắc mặt đỏ bừng, gần như sắp phát điên.
“Cô không cần đến tham dự các cuộc họp thường kỳ trong tháng này,” Cố Thanh Thức xoay người rời đi, để lại sắp xếp công việc cuối cùng của cô ta “Phó Chủ Tịch thậm chí không thể làm tốt công việc phân bổ cán bộ nên không có lí do gì để có thể tiếp tục lưu lại trong cuộc họp nhóm.”
Nếu Mạnh Nguyệt Minh có thể sử dụng thân phận Phó Chủ Tịch để trấn áp Chử Dạng, thì tương tự, Cố Thanh Thức đương nhiên cũng có thể dùng thân phận này để áp chế cô.
Phòng trực ban trở nên trống rỗng.
Mạnh Nguyệt Minh không hề nghĩ đến bản thân mình cuối cùng lại bị truất chức quyền. Mà người làm việc này không phải là ai khác lại chính là Cố Thanh Thức là người mà cô ta lòng đầy vui mừng chờ đợi anh ta quay trở về.
Cô ghé vào trên bàn, ở nơi không có ai mặc kệ lớn tiếng khóc lên.
Mạnh Nguyệt Minh thật sự là bị truất chức quyền.
Ngay sau khi Chủ Tịch quay trở lại, Chủ Tịch đứng ở trên khán đài còn Mạnh học tỷ người chỉ điểm giang sơn* liền xin nghỉ bệnh.
(*chỉ điểm giang sơn = thành ngữ ý chỉ có thẩm quyền giải quyết.)
Trên đài, Chủ Tịch quanh năm mặt liệt ngồi bất động như núi, dây thần kinh trên mặt thoái hóa nghiêm trọng.
Nhưng Chử Dạng biết, chờ đến thời điểm tranh cử, Mạnh Nguyệt Minh dự kiến sẽ tiếp tục nhảy ra ngoài và gây rắc rối.
Tất cả những gì cô có thể làm bây giờ chính là chăm sóc tốt cho ban ba sinh viên năm nhất.
…… Cùng Cố Thanh Thức.
Những người khác đều đang chúc mừng cô rốt cuộc cũng tránh thoát được móng vuốt quỷ dữ, Chử Dạng lại cảm thấy rằng chính Cố Thanh Thức đợi thời điểm cô đem móng vuốt quỷ dữ ăn uống thoả thích, liền làm cô bị nghẹn một miệng ác khí.
Cuối cùng vẫn là làm tức chính bản thân mình thôi.
Tại khung cảnh chào đón ở cổng trường, ánh nắng mặt trời chói chang gay gắt.
Tháng chín, sau mấy ngày rét mướt, cái nóng lại bắt đầu quay lại, đúng là lời nguyền “Quân huấn tất trời nắng” không dễ gì phá.
(*quân huấn tức trời nắng = trời đều có nắng trong những ngày huấn luyện quân sự)
Chử Dạng mặc một chiếc áo thun đứng ở cổng lớn của toà nhà học vụ đón sinh viên mới mới một nụ cười máy móc.
Ngồi bên cạnh là một người đàn ông ăn mặc giống cô giúp sinh viên mới đăng ký.
Mọi người ở xung quanh đều nhìn về phía bên này.
Vị Trợ Ban nhìn tinh xảo, đẹp như tranh. Mấy sinh viên mới không sợ người lạ ở góc xô xô đẩy đẩy trao đổi thư thông báo trúng tuyển.
“Cậu có phải thuộc ban ba của khoa Công Nghệ không?”
“Mẹ nó, thằng này thuộc ban ba của khoa Công Nghệ, mau đoạt lấy thư thông báo trúng tuyển của nó.”
“Tôi cũng muốn đi ban ba có thần tiên Trợ Ban!”
“Là đàn chị chung khoa! Ô ô ô ô tôi cứ tưởng rằng học công nghệ đều là trạch nam* mặc áo sơ mi kẻ sọc**”
(*Trạch nam = cụm từ nói đến những chàng trai không thích giao tiếp với bên ngoài mà chỉ muốn tự tại một mình trong không gian riêng của chính họ.** áo sơ mi kẻ sọc = bên Trung Quốc áo sơ mi kẻ sọc là tiêu chuẩn của các lập trình viên/ otaku/ diaosi hoặc những chàng trai trẻ học ngành khoa học kỹ thuật để lộ cảm giác lôi thôi không tinh tế.)
Chử Dạng xoa xoa mồ hôi trên trán, kiên nhẫn giải thích cho sinh viên mới quy trình, đi chỗ nào lãnh chăn gối, ký túc xá ở đâu.
Sinh viên mới thẹn thùng gật đầu như gà mổ thóc như là đang nghiêm túc nghe.
Chử Dạng chỉ chỉ Cố Thanh Thức ngồi bên kia: “Có muốn học trưởng giúp em cầm hành lý không?”
“Không cần không cần,” sinh viên mới liên tục xua tay, lại thử thăm dò hỏi, “Nếu đàn chị có thể giúp em……”
“Cũng đúng, để chị đây giúp em.”
Cũng đúng lúc cô không muốn nướng mình dưới ánh nắng mặt trời, còn không bằng tìm một chỗ ngồi có máy điều hoà thổi.
Chử Dạng quay đầu nói với Cố Thanh Thức: “Tôi giúp đàn em này cầm hành lý, đưa em ấy đến phòng ngủ ký túc xá.”
Cố Thanh Thức nhướng mắt, nhìn về phía đàn em nhìn mạnh mẽ, ngữ khí nhàn nhạt: “Cậu nhờ đàn chị giúp cậu xách hành lý?”
Sinh viên mới lùi về phía sau vài bước, ngượng ngùng cười: “Một mình em tự làm được, hẹn gặp học trưởng và đàn chị tại buổi huấn luyện quân sự!”
Bỏ lỡ cơ hội trốn việc đi ngồi máy điều hoà, Chư Dạng cảm thấy mất mác đứng tại chỗ phát ngốc.
Bỗng nhiên có một bóng người giúp cô che đi cái nóng của ánh mặt trời.
Trước khi cô kịp ngước mắt lên nhìn, một cảm giác lạnh lẽo áp lên trên mặt, kích thích đến cô nổi hết cả da gà lên.
Cố Thanh Thức cầm lon nước ngọt Sprite mới được lấy ra từ thùng ướp lạnh dán lên trên mặt Chử Dạng.
“Cảm ơn.”
Hai người đứng dựa vào bàn, đồng thời mở ra lon Sprite, nhấp một ngụm.
Thời tiết nóng tràn ngập rốt cuộc cũng tạm thời giảm đi nhờ nước bong bóng có ga.
Sau khi kết thúc buổi đón sinh viên mới, trong tháng huấn luyện quân sự này, nếu hai người họ không có việc gì liền sẽ đi đến ban của sinh viên mới để đợi, sớm chiều ở chung, thời gian ở chung còn nhiều hơn so với thời gian ở chung với bạn cùng phòng ký túc xá.
Cho dù Chử Dạng có không vui đến mấy, cô cũng không thể phủ nhận rằng nhờ Cố Thanh Thức đang sống Lôi Phong* bằng không chỉ là đón sinh viên mới cũng có thể mệt chết cô.
(*sống Lôi Phong = cách diễn đạt nghệ thuật cường điệu chỉ sự nhiệt tình và hữu ích, thường xuyên giúp đỡ người khác)
Vì vậy cô thu lại thái độ sắc bén, coi như Cố Thanh Thức là một học trưởng bình thường.
Giọng Cố Thanh Thức không mặn không nhạt từ bên cạnh truyền đến “Nếu nóng vậy đi vào bên trong ngồi máy điều hoà đi.”
“Thôi bỏ đi, dù sao cũng sắp kết thúc công việc,” Chử Dạng trực tiếp cự tuyệt ý tốt của anh ta, cắn lon Sprite phát ngốc một hồi vẫn là mở miệng hỏi anh ta, “Hôm đó anh cùng Mạnh Nguyệt Minh nói gì vậy? Vì sao cô ta lại xin nghỉ bệnh?”
“Không có gì để nói.”
Cô liền hiểu rằng Cố Thanh Thức không muốn nói cho cô biết.
“Anh trắng trợn thiên vị cho tôi, không sợ người khác đàm tiếu à?”
Cố Thanh Thức buông xuống lon nước uống, trên môi mỏng còn dính chút bọt nước, anh ta rũ mắt nhìn Chử Dạng, nhàn nhạt nói “Sợ cái gì?”
Trong lúc nhất thời Chử Dạng không biết phải nói gì.
Cô đành phải chuyển đề tài “Lần trước anh nói tôi thiếu anh hai lần? Lần đầu tiên là lần nào?”
Cố Thanh Thức thu hồi ánh mắt: “Em đoán xem.”
“Làm sao tôi biết được. Tôi nên đoán bắt đầu từ lúc học đại học hay là từ lúc cấp ba? Khi nào thì nợ anh? Anh dù sao cũng phải cho tôi khoảng thời gian chứ.”
“Nếu là tính từ cấp ba thì không ngừng ở hai lần đâu.”
Chử Dạng hỏi không ra cái gì nên đành phải từ bỏ. Dù sao anh ta chỉ nói thiếu nợ cũng không có nói cô phải trả nợ.
Di động trong túi bỗng nhiên rung lên.
Chử Dạng cứ tưởng rằng bạn cùng phòng đang tìm cô. Nhưng sau khi bật màn hình lên mới phát hiện là Từ Nam Diệp gọi đến.
Chử Dạng mím môi, yên lặng cầm di động đi xa Cố Thanh Thức.
Đặt ở bên lỗ tai nghe.
“Ở trường học?”
Chử Dạng trả lời【 Vâng 】.
“Anh đi tìm em.”
Hiện tại là thời gian làm việc, là thời gian đi làm, là thời gian mà Từ Nam Diệp một quan chức ngoại giao ngồi trong văn phòng mình để xử lý công vụ. Anh ta đến đây làm gì?
Giọng nói trầm thấp nghe không giống như là đang nói đùa mà như là có chuyện gì quan trọng muốn đến đây tìm cô.
Di động còn dán bên tai trái, giọng Từ Nam Diệp vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng một giọng nói khác lại vang lên.
“Em đang làm gì đấy?”
Doạ Chử Dạng giật mình, ôm di động quay đầu lại nhìn anh ta.
Cố Thanh Thức hơi nhíu mày: “Lại đây thay anh một chút, anh đi toilet.”
Chử Dạng cảm thấy hoảng loạn, lại không biết mình đang khẩn trương vì cái gì.