Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 113




Ban đầu Bùi Tư Vi muốn nói với anh về nhà hẵng nói nhưng lại không nói nên lời.

Cái này cũng quá xấu hổ, giống như cô đang vội vã muốn về nhà sinh em bé vậy.

Hai người họ lại cùng nhau đi xem phim chiếu rạp. Sau khi phim kết thúc thì cũng đã khuya.

Cả hai người gọi một chiếc xe, trực tiếp lên xe chạy về đến trước cửa nhà.

Sau khi trở về nhà, Bùi Tư Vi ôm túi mua hàng đi về phòng quần áo.

Sùng Chính Nhã nhìn ra được cô đang trốn tránh mình. Nếu là ngày thường thì anh sẽ mặc kệ cô.

Nhưng đây là sau khi anh nói ra chuyện “sinh em bé” mà cô lại trốn tránh anh như vậy. Cái này thật sự giống như tát vào mặt anh.

Anh có cảm giác đang tự ngược chính mình, cũng là cảm giác tự mình đa tình.

Sùng Chính Nhã bực bội cởi áo khoác ngoài ra, dẫm lên dép lê đi đến cửa phòng quần áo, không kiên nhẫn mà gõ cửa.

Giọng của Bùi Tư Vi nghe ra có chút mơ hồ: “Có chuyện gì?”

“Cô mở cửa, chúng ta nói chuyện.”

Giọng nói của cô nghe càng có vẻ nóng nảy hơn: “Anh chờ chút.”

Sùng Chính Nhã có chút tức giận, có cần phải như vậy hay không, nếu không muốn sinh thì cứ trực tiếp nói với anh không muốn sinh, có cần thiết phải trốn tránh anh không?

Anh đưa ngón tay vuốt ve tay nắm cửa nghĩ thầm chắc chắn cô đã khoá cửa rồi.

Kết quả anh hơi dùng sức, tay nắm cửa chuyển động, cô trốn quá vội vã nên chưa kịp khoá cửa.

Đúng lúc,  Sùng Chính Nhã thuận thế đẩy cửa ra.

Bùi Tư Vi đột nhiên nhìn lại về phía cửa

Váy của cô vừa mới được cởi ra một nửa, hai cánh tay còn giấu ở bên trong, đứng ngơ ngác giống như một khúc gỗ.

Mái tóc dài trút xuống như thác nước đổ xuống che khuất đi tấm lưng của người phụ nữ.

Hai cái đùi của cô rất gầy. BÌnh thường khi cô mặc váy chỉ lộ ra bắp chân mảnh mai. Hiện giờ lộ ra hai cái đùi thẳng tắp, trắng nõn và duyên dáng yêu kiều.

Bùi Tư Vi hé môi, khuôn mặt to bằng bàn tay lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đỏ lên.

Sùng Chính Nhã xấu hổ lui về phía sau vài bước, mặt anh có chút nóng lên.

Người phụ nữ trước mắt nhanh chóng kéo lên chiếc váy và hùng hổ giết về phía này.

Sùng Chính Nhã cũng không biết mình đang xảy ra chuyện gì, giọng điệu có chút run rẩy: “Này này, tôi không biết cô đang thay quần áo.”

“Anh không biết thì anh có thể tuỳ ý xông vào hay sao?”

Bùi Tư Vi tức giận đến hai mắt trừng to tròn trịa: “Anh là đồ lưu manh, đồ lưu manh!”

Người phụ nữ này thoạt nhìn có vẻ muốn bạo hành gia đình.

Sùng Chính Nhã xoay người lập tức rời đi, Bùi Tư Vi gọi anh ở sau lưng: “Anh đứng lại đó cho tôi!”

Anh một đường chạy trốn tới phòng khách, xoay người đối diện với Bùi Tư Vi, bước chân không ngừng lùi về phía sau, muốn khuyên cô bình tĩnh: “Tôi nói cho cô biết, bạo hành gia đình không có phân biệt nam nữ đâu, nếu cô đánh tôi, tôi cũng có thể gọi cảnh sát báo nguy.”

“Vậy anh gọi cảnh sát báo nguy đi, xem xem là tội danh đánh anh tại nhà nghiêm trọng hay vẫn là anh nhìn lén tôi thay quần áo là nghiêm trọng hơn.”

Cô cười lạnh hai tiếng trước khi duỗi tay ra bắt anh.

Sùng Chính Nhã nghiêng người, khó khăn lắm mới tránh thoát được, ngoài miệng biện minh cho chính mình: “Tôi như vậy mà là nhìn lén hay sao?

Tôi không có gõ cửa sao?”

“Anh làm như vậy mà còn không chịu gọi là nhìn lén. Vậy bây giờ tôi nói với anh là tôi muốn quấy rối anh. Bây giờ tôi nói trước với anh, như vậy có phải cũng tính là tôi không quấy rối anh hay không?”

Giọng điệu Sùng Chính Nhã thiếu đánh: “Không tính, nếu cô muốn quấy rối tôi cứ thông báo trước với tôi một tiếng, tôi tuyệt đối sẽ không gọi cảnh sát báo ngụy”

Hai người lập luận chặt chẽ bản lĩnh không ai hơn ai, trong lúc nhất thời ai cũng đều không nói được người kia.

Sùng Chính Nhã thối lui đến mép ghế sô pha nên không thể lùi được nữa, anh đành phải cầm lấy gối ôm trên ghế sô pha che chắn phía trước người mình.

Bùi Tư Vi đoạt lấy gối ôm và ném lên mặt anh.

Sùng Chính Nhã thuận thế ngã ngồi lên ghế sô pha.

Anh ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ ở trước mặt, sau đó lại bị cô dùng gối ôm hung hăng mà đánh xuống.

Thật ra không đau nhưng tôn nghiêm của anh đã bị xúc phạm.

Sùng Chính Nhã một phen đoạt lấy gối ôm trong tay Bùi Tư Vi, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “ Cô có đúng là đánh đến nghiện rồi có phải hay không?”

Anh không muốn cùng cô so đo, trở nên nghiêm túc hơn một chút, phụ nữ làm sao có thể là đối thủ của đàn ông.

Sùng Chính Nhã vứt gối ôm, bắt lấy cổ tay của cô đem cô ôm ngã xuống vào trên người mình.

Bùi Tư Vi vặn vẹo eo, đôi tay bị anh kiềm ở sau lưng không thể động đậy nên chỉ có thể dùng ánh mắt với ý định làm cho anh sợ để kiềm chế anh.

Cánh tay Sùng Chính Nhã cũng xuyên qua từ bên hông cô, khống chế được cánh tay và eo bụng của cô, miễn cho cô lại động tay với anh.

Nếu không nhìn từ phía sau lưng thì trông giống như anh đang chặt chẽ ôm lấy cô.

“Đánh sao,” Sùng Chính Nhã nhướng mày, giọng điệu kiêu ngạo, “Nếu cô còn cử động được tôi cho cô đánh.”

Bùi Tư Vi xoay chuyển tròng mắt, biết bản thân không có ưu thế, nhưng cô lại không muốn chấp nhận thua cuộc nhanh như vậy, chỉ cúi đầu giả chết không nói lời nào.

……

Anh khẽ ho và hơi chút nới lỏng lực đạo trên tay mình.

Với cái buông lỏng này, người phụ nữ trên đùi ngay lập tức sống lại, giương nanh múa vuốt hướng anh nhào tới.

Sùng Chính Nhã theo bản năng đẩy cô ra.

Cô đang ngồi trên người anh nên khi bị đẩy như vậy cả người đều ngã về phía sau.

“Này?”

Sùng Chính Nhã sợ cô sẽ ngã đập đầu nên vội vàng giơ tay vòng qua lưng cô để tránh cô thật sự ngã xuống.

Bùi Tư vi chua hết hoảng sợ thở phì phò.

Lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông vững chắc áp ở phía trên lưng cô, lưng cô có chút lạnh, chênh lệch nhiệt độ làm hai người đồng thời run lên, sau đó liền sửng sốt.

……

Cô đột ngột nghiêng người về phía trước gắt gao ôm lấy anh.

“Cô làm gì vậy?”

Sùng Chính Nhã bị cô gắt gao ôm chặt, hơi thở lại nặng nề hơn vài phần.

Anh như một mãnh thú đang vận sức chờ ra tay. Người phụ nữ trên người anh ta tuỳ tiện di động làm cho anh ta phát điên.

Sùng Chính Nhã nhắm mắt, giọng khàn khàn: “Sinh em bé.”

“Anh có từng nghĩ đến hay không,” giọng nói Bùi Tư Vi có chút kinh hoàng, “Nếu thật sự sinh em bé, sau này nếu chúng ta muốn ly hôn sẽ càng khó hơn.”

Sùng Chính Nhã mở mắt ra, nhẹ giọng hỏi lại cô: “Tôi đã từng nói muốn ly hôn với cô sao?”

“Quan hệ giữa hai chúng ta không có tình cảm, nếu tương lai anh gặp được người phụ nữ mình thích, ai biết được anh có thể vì tình yêu mà điên cuồng hay không.”

Sùng Chính Nhã lẩm bẩm nói: “Bây giờ *anh đã điên cuồng vì yêu rồi.”

(*nam chính thừa nhận tình yêu nên mình chuyển thành xưng hô “anh” nhé.)

Bùi Tư Vi đờ đẫn hé môi, không dám nghĩ đến ý nghĩa của lời anh ta nói.

Từ ngày bắt đầu kết hôn, anh đã muốn cùng em sống thật tốt. Anh là người tận tâm có thể dành hết thời gian cho một cái gì. Anh thay đổi hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác. Nhưng cha anh cả đời này cũng chỉ từng yêu có một mình mẹ anh mà thôi. Sau khi mẹ anh qua đời, đã qua nhiều năm như vậy mà ông ta cũng không có tìm người mới,” Sùng Chính Nhã nhàn nhạt nói, “Xét về mặt kinh doanh, anh thật sự thua kém xa ba anh nhưng ít ra về phương diện này, anh không nghĩ sẽ thua lão già đó.”

Anh luôn miệng nói mình không tin vào tình yêu tất cả là do bên cạnh có rất nhiều người phụ nữ đến rồi đi. Từ trước đến nay anh cũng không có cảm giác yêu hoặc là được yêu.

Nhưng sâu thẳm bên trong nội tâm anh lại hâm mộ tình yêu của cha và mẹ.

Sau này anh lại nhìn thấy người bạn tốt Từ Nam Diệp đối với cô gái nhỏ kia nhớ mãi không quên.

Trên đời này nhiều phụ nữ như vậy, kiểu nào loại nào cũng đều có, tại sao bọn họ lại cố tình lựa chọn duy nhất một người để yêu.

Bọn họ cũng không chê mệt mỏi hay sao.

Mà sự thật là, cái thứ tình yêu này, đến một mức độ nhất định nào đó sẽ trở thành tình yêu sâu nặng, xác thật sẽ không mệt mỏi.

Nói cách khác, nếu tình cờ gặp phải người kia, cả đời này ngay lập tức trở nên lười nhìn hoặc liếc mắt nhìn những người khác.

Sau khi anh trở về từ Zambia, trong đại sảnh của sân bay, một ông già với cái bụng phệ đi chậm chạp, ngược lại Bùi Tư Vi trẻ tuổi dẫm lên giày cao gót chạy về phía anh.

Trước khi câu chào hỏi cà lơ phất phơ của anh được nói ra, người phụ nữ đã nắm lấy cánh tay anh, giống như kiểm tra an ninh nhìn trái ngó phải.

Không bị thương?

Thật sự không bị thương?

Sùng Chính Nhã bĩu môi, không bị thương, thật sự rất tốt.

Bùi Tư Vi thở phào nhẹ nhõm, có chút buồn bực nhìn anh, tại sao anh không chào một tiếng nào liền ra nước ngoài?

Anh a một tiếng, đi tương đối vội nên chưa kịp nói với cô.

Bùi Tư Vi cắn môi, không chết là được, tôi còn tưởng rằng mình phải trở thành goá phụ.

Sùng Chính Nhã cảm thấy ngày nào cô cũng đặt cảnh goá bụa ở trên đầu môi, là cô đang ngóng trông anh sớm chết đúng không nên lập tức giọng điệu của anh cũng không được tốt lắm, ai da, cô thật sự ngóng trông tôi chết?

Chết đi, chết đi, sau khi anh chết tôi lập tức được giải thoát.

Người phụ nữ nói ra lời nói tàn nhẫn, quay đầu liền rời đi, cũng không thèm giúp anh lấy hành lý.

Sùng Chính Nhã tức giận muốn chết, nhìn bóng dáng giận dỗi thon thả của cô.

Cô dẫm lên đôi giày cao gót tám cen-ti-mét, bỗng nhiên loạng choạng một chút thiếu chút nữa là té ngã.

Sùng Chính Nhã hừ lạnh một tiếng cũng lười quan tâm đến cô.

Sau khi lên xe về nhà, cha Sùng đột nhiên hỏi Bùi Tư Vi có muốn ghé bệnh viện trước để kiểm tra hay không?

Bùi Tư Vi lắc đầu, không cần.

Sùng Chính Nhã liếc cô, cô làm sao vậy?

Bị bệnh nan y à?

Cha Sùng mắng anh, đồ tiểu tử thối miệng chó không khạc được ngà voi, lúc Tư Vi ra khỏi nhà bị trẹo chân, con không thấy chỗ mắt cá chân của con bé bị sưng lên à?

Sùng Chính Nhã nhíu mày, mỗi ngày cô màng giày cao gót như vậy mà vẫn bị trẹo chân?

Bùi Tư Vi cắn môi không nói lời nào.

Cha Sùng thay cô giải thích, nếu không phải con về sớm thì Tư Vi dâu cần phải vội vội vàng vàng ra cửa làm cho chân bị trẹo?

Đúng thật là anh trở về sớm vì anh không muốn quấy rày Từ Nam Diệp và người vợ của anh ta vừa mới khôi phục ký ức chưa được bao lâu.

Sùng Chính Nhã hé hé môi, đột nhiên cảm thấy mình nghèo từ ngữ.

Cô bị trẹo chân mà lúc nãy còn chạy nhanh như vậy, nếu không biết còn tưởng trên người anh có vật gì quý giá.

Còn kém chút nữa là lao vào anh.

Cô ấy giống như thật đặc biệt sợ cảnh goá bụa, sợ anh xảy ra chuyện.

Sùng Chính Nhã khó khăn quay đầu đi, nhìn chằm chằm cửa sổ xe.

Bóng dáng của cô phản chiếu qua cửa sổ xe trong suốt.

Cô chu môi. Bởi vì mới vừa rồi chạy quá nhanh nên bây giờ dường như chân cô càng đau hơn, ngũ quan xinh đẹp nhăn lại, hết lần này đến lần khác xúi xuống xoa xoa mắt cá chân.

Dòng xe cộ tấp nập bên cửa sổ và cảnh đường phố phồn hoa và náo nhiệt lướt qua.

Chỉ còn bóng dáng của cô là chân thật.

Có thứ gì đó trong tim anh lặng yên nảy mầm, cào xé trái tim anh, chọc cho anh xao động một cách kỳ lạ.

“Chân cô còn đau không?”

Sùng Chính Nhã bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi cô.

Bùi Tư Vi ngẩn người, lắc đầu: “Đã sớm hết đau rồi.”

“Để tôi giúp cô xoa.”

Bùi Tư Vi theo bản năng co lại chân: “Đã ổn rồi.”

Sùng Chính Nhã làm ngơ, tự động nắm lấy mắt cá chân của cô.

Lực đạo của anh rất nhẹ đến mức làm cho cô cảm giác được một cách kỳ lạ người đàn ông ở trước mắt cô có một mặt khác rất dịu dàng đến không ngờ.

“Bùi Tư Vi, chúng ta yêu nhau đi.”

Trong không khí, giọng nói trầm thấp của người đàn ông bỗng nhiên đánh vỡ sự im lặng của mỗi người.

Bùi Tư Vi chớp chớp mắt: “Chúng ta đã kết hôn a.”

“Anh biết, nhưng điều anh muốn nói chính là,” Sùng Chính Nhã dừng một chút, chậm rãi mà dịu dàng nói, “là kiểu chỉ có lẫn nhau. Sau này anh sẽ không nhìn hoặc liếc nhìn người phụ nữ khác, em cũng không đi lại chỗ cửa hàng trai bao.”

Nếu đổi lại là ngày thường, Bùi Tư Vi nhất định sẽ tức giận.

Không cho cô đi cửa hàng trai bao để thả lỏng tâm tình chẳng khác nào là muốn mạng của cô.

Nhưng hôm nay khi anh vừa nói như vậy, cô lại cảm thấy hình như không quá chán ghét.

Dù sao có lời anh nói, những người khác đều không còn quan trọng.

Cô nhẹ giọng hỏi: “Tại sao anh bỗng nhiên lại muốn cùng tôi yêu đương?”

“Anh thích em,” Sùng Chính Nhã thì thầm với giọng điệu ngập ngừng, “Bây giờ tỏ tình chắc không tính là quá trễ đúng không?

Em không có thích người đàn ông nào chứ?”

Bùi Tư Vi lại nói: “Có.”

Sùng Chính Nhã nháy mắt liền cảm thấy không tốt: “Ai?”

“Anh.”

Hai người lại đồng thời im lặng.

Rõ ràng hai người đều đã là người trưởng thành rồi, rõ ràng họ sớm đã không phải là mối tình đầu của nhau.

Trúc trắc cùng thẹn thùng, lại đột nhiên đến như vậy không kịp phòng ngừa.

Bọn họ giống như hai con mèo kiêu hãnh.

Ngẩng cao đầu, sống trên một hòn đảo cô độc thuộc về chính mình.

Bỗng nhiên có một ngày, bọn họ phát hiện ra đối phương ở nơi giao nhau giữa biển và trời.

Tuy rằng vẫn không bỏ xuống được tính kiêu ngạp từ trong xương cốt, nhưng bọn họ lại vẫn muốn cùng đối phương sống bên nhau.

Cùng nhau nằm ở trên bờ cát mềm mại, cùng nhau tắm nắng vàng.

Sau đó liếm lông cho đối phương

Đến thật lâu sau đó.

Bùi Tư Vi bắt lấy cái tay không an phận của anh: “Đã nói xong chuyện yêu đương đâu, anh đang làm gì vậy?”

Sùng Chính Nhã nhướng mày: “Yêu đương nha”

“Anh yêu đương là trực tiếp *home run?”

(*home run = Ở đây ví quan hệ yêu đương như chơi bóng chày, đạt được chân đế đầu tiên: nó thuộc về sự đụng chạm thành công tay và vai của đối phương; Đạt được chân đế thứ hai: biểu thị những cái ôm và nụ hôn thành công; Đạt đến chân đế thứ ba: liên hệ mật thiết với nhau; Home run: Nó tương đương với đạt được chân đế thứ tư (chân đế cuối cùng trong bóng chày) có nghĩa là bạn đã hoàn thành bước cuối cùng trong mối quan hệ yêu đương.)

“À, Tư Vi, anh nói cho em biết, cha thúc giục chúng ta sinh em bé. Nếu trước tiên chúng ta không sinh một đứa bé, ông sẽ cảm thấy một trong hai chúng ta chắc chắn có một người về phương diện đó có vấn đề,” Sùng Chính Nhã đem đầu vùi ở vai và cổ của cô, ngữ khí chậm rãi và lười biếng, “cho nên trước tiên chúng ta phải sinh em bé rồi lại từ từ nói chuyện yêu đương.”

Bùi Tư Vi: “……”

Làm cô còn nghĩ rằng anh rất trong sáng.

A, đàn ông.

……….