Truyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa ấy, có một đôi bạn thân ơi là thân, quấn quấn quýt quýt suốt cả ngày, biết bao nhiêu kỉ niệm, bao tiếng cười, cùng nhau học hành, cùng nhau tiến bộ, cùng nhau đùa vui....thế rồi, khi lên đại học, họ chia tay nhau....sau đó, khi ra trường họ cũng vẫn không thể gặp nhau....cuối cùng, sau năm năm, trong một buổi họp lớp, họ vô tình gặp lại nhau, nhưng thật tiếc, cả hai đã lập gia đình rồi.
Thế là hai người họ hứa với nhau sẽ cho hai đứa con gái và con trai đầu lòng của mình lấy nhau.
Và...giờ thì hai khổ chủ đang ngồi méo mó.
Đôi bạn thân bước ra từ cổ tích ấy chả đâu xa, chính là bố vợ Duy lầy và mẹ chồng Quỳnh lùn.
Nghe xong câu chuyện ngọt như thơ lãng mạn như mơ ấy, mẹ Quỳnh mặt đen xì, đùng đùng bỏ vào bếp.
Ông xã lại lật đật chạy theo mới ghê chứ.
Ở bên ngoài còn nghe thấy tiếng hai vợ chồng ngọt nhạt với nhau
'' Tránh xa tôi ra, anh ra hàn huyên với bạn thân đi kìa"
" Vợ này, vợ sao thế? Anh đã kể cho vợ nghe rồi mà, vẫn giận à? "
"Tôi đâu dám"
" Vợ trẻ con thế"
" Vâng, tôi đâu rộng lượng như ai kia của anh"
Nghe hai vợ chồng nhà kia trẻ con như thế, hai bậc phụ huynh bên này nhìn nhau cười khúc khích, tự dưng lại thấy tính củm tràn trề chứ.
Chỉ có nàng Quỳnh mới là đau khổ nhất, nàng đen mặt hỏi như quát ba mẹ Duy.
- Sao hai bác không đợi tui con học xong đại học hẵng tính???? Bộ tụi con còn chưa biết gì cơ mà?
- Đợi các con học xong thì hai bác cũng buồn lắm, lỡ trong thời gian đó hai đứa lại có người yêu vào thì khó có thể bên nhau lắm con. Kể cả hai đứa không xin được việc làm, thì người già các bác còn lo cho.
Quỳnh thấy hai bác giải thích như đúng rồi thì méo mặt. Gì gì gì??? Ba mẹ người ta còn cấm đoán đủ thứ không cho con cái yêu sớm. Công nhận hai đôi vợ chồng này khác người thật đấy, đến lạy bốn người!!!!
Lùn cảm thấy tuyệt vọng như trời sắp sụp đến nơi, cô lặng lẽ bỏ ra ngoài.
Cô mới bước chân ra được đến cổng thì chợt nghe một giọng nói vang lên sau lưng.
- Là bà phải không? Bà bày mưu để lấy được tui hả?
Quỳnh đang bực nghe thấy câu đó lại bật cười, quay lại chế diễu.
- Ông đi ra ngoài đường mà vứt óc ở nhà hả? Hồi nãy chưa nghe ba tui với mẹ ông nói cái gì hả?
- Ai mà biết được chớ?
- Thôi ngậm lại đi, tui đang bực, trẻ trâu đi chỗ khác chơi.
- Tui cũng bực chứ bộ.
Duy nói rồi lẽo đẽo theo sau Quỳnh.
Quỳnh cảm thấy như nào thì Duy cũng có cảm giác như vậy.
Duy cũng thấy buồn và tuyệt vọng chứ. Còn cả một quãng đường thanh xuân dài ở phía trước, còn người con gái mà cậu thích, cậu dõi theo....lẽ ra sẽ có năm tháng tuyệt vời như thế, ngọt ngào như thế, nhưng giờ, cậu lại phải khoá chặt tuổi xuân của mình vào hôn nhân, với một người con gái mình không yêu, người đó cũng không có tình cảm gì với mình.
Còn cô thì nghĩ đến crush soái cưa của mình. Người cô đơn phương bao nhiêu năm, còn chưa một lần thổ lộ, mà đã thành một bà già sống cuộc sống hôn nhân tẻ nhạt vô vị, còn cả sự nghiệp nhiếp ảnh của cô nữa, rồi sẽ trôi về đâu?
Cả hai đứa đang đăm chiêu thì thấy một nhóm học sinh tầm mười hai mười ba tuổi đang trấn đánh một đứa tầm lớp năm lớp sáu gì đấy. Duy quay sang Quỳnh cười cười bảo:
- Ê lợn nái, ra tay cứu nhân độ thế đi kìa.
Quỳnh đang ức muốn tăng xông, hai từ ''lợn nái'' đầy yêu thương lại lọt vào tai nàng nữa, nên sau khi lia cái ánh mắt sắc như dao cạo râu về phía chồng tương lai, Quỳnh đáp cộc lốc.
- Không thích trẻ con.
Nhưng tiếng khóc lóc van xin, rồi tiếng kêu la cũng to dần, làm cho cô bứt rứt không yên, cái vỏ bọc nạnh nùng cũng sắp đi tong rồi.