Đường Hành chạy trối chết.
Cậu đạp chiếc xe đạp nhanh đến mức không khí bên tai phát ra âm thanh, như thể chỉ cần cậu cố hết sức chạy thật nhanh ra khỏi căn phòng kia, ra khỏi con hẻm nhỏ kia, chạy khỏi thôn Đông Hồ này —— là những việc ấy chưa từng xảy ra.
Cuối cùng, cậu phanh xe lại dưới lầu nhà Tưởng Á, thở hồng hộc, từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán cậu, chảy cả vào mắt cậu.
Cậu ngồi trên xe đạp, một chân chống xe, một chân đặt trên bàn đạp, cả người ngơ ngác và lặng im.
Người trên đường đi ngang qua đều nhìn cậu, nhưng cậu thì chẳng thấy gì cả.
Ánh hoàng hôn lúc này đã buông xuống tận chân trời, Đường Hành cảm thấy lòng mình cũng giống như hoàng hôn, vốn là ấm áp, nhưng cứ chìm mãi chìm mãi, và rơi vào đêm đen lạnh lùng.
Cậu nhận ra bản thân không thể nào giả vờ rằng những chuyện này chưa từng xảy ra, bởi vì những hình ảnh ấy vẫn còn hiển hiện trước mắt cậu.
Lý Nguyệt Trì nói "Hai ta thật sự không có khả năng", lúc anh nói câu này, Đường Hành đang nhìn chằm chằm cái chén trong tay mình, trong chén còn có vài sợi mì vàng và hai miếng cải thìa trắng, Đường Hành cảm thấy mình như một tên ăn xin đầy thất bại, bị ban lệnh trục xuất vĩnh viễn.
Lần này coi như là hết thật rồi.
Đường Hành lên lầu, gõ cửa, mở cửa là một bà thím cuốn lô đầy đầu "Ai vậy, cậu tìm ai?"
"Tôi......!xin lỗi, tôi đi nhầm." Đường Hành phản ứng lại, nhận ra mình đi nhầm tầng.
Bà thím ấy nói thầm một câu rồi đóng cửa lại.
Đường Hành lại đi lên hai tầng nữa, đến trước cửa nhà Tưởng Á.
"Tưởng Á." Đường Hành gõ cửa, không ai trả lời.
Có lẽ Tưởng Á ra ngoài rồi.
Đường Hành cũng không sốt ruột, chậm rãi ngồi xổm xuống, lưng dựa vào vách tường lạnh lẽo.
Cậu lo cong chân chạy thoát thân nên lúc này mới có cảm giác mệt lả cả người.
"Tới đây!" Cửa bỗng nhiên mở ra, Tưởng Á nhô đầu ra, "Đệt, cậu chọn thời điểm thật là cmn chuẩn!"
Đường Hành ngẩng lên nhìn cậu ta: "Không tiện à?"
Tưởng Á cười hề hề "Lộ Lộ đang ở đây —— mà thôi, cậu cũng tới rồi, ba chúng ta chơi đấu địa chủ đi."
Đường Hành vào nhà, thấy một cô gái đang ôm gối ngồi trên sô pha, hóa ra đó là cô gái Tưởng Á dắt đi vào đêm họ xem buổi biểu diễn tại Livehouse trên đường Giang Hán.
Không ngờ hai người vậy mà vẫn còn qua lại với nhau, người yêu à? Nếu là ngày thường thì chắc chắn Đường Hành đã quay thẳng đầu mà đi, cậu không có sở thích làm kỳ đà cản mũi.
Chỉ là hôm nay, ngay lúc này, cậu thực sự cần một người để trò chuyện, để làm cậu phân tâm.
Nếu không, cậu không biết mình sẽ làm nên chuyện gì nữa.
"Đây là Đường Hành, hát chính của nhóm anh, chắc em cũng biết đúng không?" Tưởng Á giới thiệu với Lộ Lộ.
"Woa, lần đầu tiên nhìn gần như vậy!" giọng Lộ lộ lanh lảnh, "Anh đẹp trai quá trời."
"Gì đây," Tưởng Á làm vẻ ghen tuông, nắm cằm Lộ Lộ ép cô bé nhìn mình, "Anh đẹp trai ở chỗ này này."
Cả ba thực sự chơi đấu địa chủ nguyên buổi tối.
Cho tới hơn 9 giờ tối, Lộ Lộ ngáp dài một cái, than buồn ngủ, Tưởng Á kêu cô lên lầu trên ngủ.
Cô nàng vỗ vỗ đầu Tưởng Á, khẽ cười nói: "Chờ anh nhé." Sau đó chậm rì rì rời đi.
Tưởng Á lấy trong tủ ra một chai Whiskey, đưa cho Đường Hành một ly thủy tinh và rót cho cậu một ly rượu không quá nhiều.
Loại Whiskey này có một màu vàng sậm giống như màu vân gỗ, trên chai có in tiếng Pháp, không rõ là của hãng rượu nào.
Để bảo vệ cổ họng, Đường Hành không hút thuốc lá, cũng rất ít uống rượu mạnh, nên khi vị đắng và cay của Whiskey bật lên nơi đầu lưỡi, cậu không khỏi nhíu mày.
Tưởng Á tự nhấp một ngụm, hỏi: "Ai chọc cậu?"
Đường Hành nói: "Không ai cả."
"Làm ơn đi, cậu thử tìm gương mà tự soi cái nết mình lúc này, khác gì bị người ta đánh đâu," Tưởng Á ôm vai Đường Hành, "Nói cho ba ba nghe cái nào, để ba ba ra tay bênh đỡ cho nè."
"Phắn đi."
"Vậy thôi nói nghiêm túc, có phải gần đây cậu có chuyện gì đúng không?"
"Sao lại hỏi vậy?"
"Trực giác của đàn ông.
Lại cãi nhau với mẹ à?"
"Không phải mẹ mình......!Hỏi cậu một câu."
"Gì?"
Đường Hành do dự một chút, tìm câu mở lời sao cho thật tế nhị và uyển chuyển "Cậu và Lộ Lộ yêu nhau như thế nào?"
"Thì cứ như vậy thôi, tối hôm đó không phải cậu cũng thấy à" Tưởng Á nói với giọng điệu như lẽ đương nhiên, "Hai đứa mình ra khỏi Livehouse là tới khách sạn đặt phòng, xong xuôi cô ấy còn khen mình thể hiện rất tốt, rồi thì là bọn mình......"
"Dừng," Đường Hành bất lực nói, "Cậu có mối quan hệ yêu đương nào bình thường chưa?"
"Thế nào gọi là bình thường?"
"Thì là, ví dụ như, cậu theo đuổi một cô gái, nhưng thất bại......"
"Đệt," Tưởng Á hốt hoảng, hai tay ấn lên vai Đường Hành, "Con trai à, con thẳng mà?"
"......"
"Thôi," Đường Hành nói, "Mình về đây."
"Đừng nóng mà! Lại đây, để tớ chỉ dạy cậu," Tưởng Á túm chặt Đường Hành lại, "Theo đuổi crush à, làm gì có chuyện cứ nói theo đuổi là được! Cần thời gian, sức lực và nhân dân tệ nữa, nói chung là thể nào cậu cũng phải trả giá một cái gì đó!"
"Trả giá kiểu như nào?"
"Làm một phép so sánh nhé, cậu thích ai thì cậu cũng phải thể hiện là cậu đang theo đuổi người ta, đúng không? Người ta thích cái gì thì cậu mua cho cái đó, một lần không đủ thì nhiều lần!"
Đường Hành nghĩ, Lý Nguyệt Trì thích cái gì? Chắc là thích tiền, thực tế thì cậu cũng đã cho anh tiền, nhưng Nguyệt Trì không cần.
"Ngoài tiền ra thì sao?" Đường Hành nói, "Có cách nào khác nữa không?"
Tưởng Á nói: "Ngại quá, kẻ hèn này chưa từng gặp cô em gái nào mà đồng tiền không thể giải quyết được."
Đường Hành nghĩ thầm mình đúng là đầu óc cửa kẹp mới tới hỏi ý kiến tên này.
"Cậu đừng nhìn mình kiểu đó," Tưởng Á hạ giọng, "Con à, nói thật đó, đẹp mã như cậu, tiền cũng chẳng cần tốn một cắc."
Thôi bỏ đi.
"Thật đó, cậu chỉ cần giũa lại cái nết của cậu là ngon ăn rồi!"
"Người đó có bạn gái."
"Có thì có thôi," Tưởng Á dừng lại, quay đầu nhìn Đường Hành, "Bạn gái? Cậu, đừng nói cậu crush gái cong nha?"
Đường Hành im lặng hai giây, đứng dậy nói: "Về đây, cậu lên vui vẻ với Lộ Lộ đi."
"Từ từ, cậu nói cho rõ cái đi!" Cuối cùng Tưởng Á cũng phản ứng kịp, lắp bắp nói, "Chẳng lẽ......!Chẳng lẽ cậu crush trai thẳng?"
"Con mẹ nó ai mà biết anh ta thẳng hay cong."
"Trai thẳng lại còn có bạn gái?"
"Lớn hơn 10 tuổi."
"......!quá kích thích."
"Đi đây."
"Không biết có khả năng này không," Tưởng Á nói năng cẩn thận hơn, "Có khi anh ta vì để cậu hết hy vọng nên lừa cậu đó."
"Nói dối mình là có bạn gái?"
"Ừ.
Mười tuổi à, chênh lệch cũng quá lớn."
"Mình thấy không quá mức."
"Thực sự là có khả năng này, cậu cứ ngẫm lại đi, nếu đột nhiên mình theo đuổi cậu......!cậu cũng sẽ nói là đã có bạn trai để làm tớ hết hy vọng, đúng không?"
Đường Hành nói: "Cậu có thể đổi ví dụ khác được không?"
"Vậy thì tự nhiên một ngày nào đó anh An theo đuổi mình."
"Cậu có thể đừng lấy ba đứa mình ra làm ví dụ được không."
"Cậu lắm tật xấu quá đó!" Tưởng Á cả giận, "Nói chung là cậu nên xác nhận lại một chút vụ anh ta có bạn gái là thiệt hay giả đi! À, nhưng nếu anh ta thẳng thì dù có bạn gái hay không thì cậu nên tranh thủ lúc còn sớm mà dập tắt hy vọng đi."
Đường Hành im lặng, sau một lúc lâu, thấp giọng nói: "Mình biết."
Ra khỏi nhà Tưởng Á, Đường Hành không cưỡi xe đạp của mình.
10 giờ tối, tàu điện ngầm Vũ Hán vẫn đang hoạt động, hàng khách ồn ào tấp nập, dường như tuyến số 2 luôn đông đúc như vậy.
Đường Hành đứng ở chỗ hai toa xe nối nhau, xung quanh là nhân viên văn phòng mặt mày ũ rũ mỏi mệt, cũng có học sinh cấp ba mặc đồng phục cười nói ríu rít, cậu thậm chí còn ngửi được mùi mì trộn nóng (*) thoang thoảng.
(*) Nguyên văn: 热干面= Nhiệt Can Miến: là một món mì trộn nổi tiếng và phổ biến ở Vũ Hán.
Mì được luộc chín, để nguội và thấm dầu, sau đó rưới sốt mè, dầu mè, giấm, sa tế và các loại gia vị khác trộn đều với nhau, giúp sợi mì mềm và dẻo khi ăn, làm tăng cảm giác ngon miệng.
Mấy chương trước mình để là Mì khô nóng, nhưng sau đó thấy gọi vậy kỳ cục nên chuyển thành Mì trộn nóng
Từ ngã tư đường Khẩu đến đường Giang Hán phải qua bảy trạm dừng, không thể nói là nhanh hay chậm.
Thật lòng mà nói Đường Hành không quá tin vào lời của Tưởng Á, ít nhất thì cậu cho rằng, nếu đó là Lý Nguyệt Trì thì khả năng ấy không thể nào xảy ra.
Kiểu người như Lý Nguyệt Trì sẽ không vì từ chối một ai mà lại đi nói dối.
Thứ nhất, anh ta sống đã quá vất vả rồi, không cần phải tốn công tốn sức cho những người không liên quan.
Thứ hai, người như anh có lẽ rất xem thường việc nói dối, chỉ cần mở miệng từ chối thẳng thừng thì đối phương lập tức sẽ không còn mặt mũi nào nữa, đúng không?
Nếu vậy thì bây giờ mình đang làm cái quái gì vậy?
Ngoan cố, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Tới đường Giang Hán, Đường Hành ngẩn người đi theo dòng người rời khỏi ga tàu, sau đó mỗi người mỗi phương mà tản ra.
Một lúc sau, cậu đi tới cổng chính của bệnh viện trung ương.
9 giờ 42 phút.
Bảo vệ thét to một tiếng về phía cậu, giọng điệu có hơi khó chịu "Nhớ xem giờ đó! 10 giờ thì không được vào thăm nuôi nữa!"
"À, được," Đường Hành vội vàng đi nhanh lên, đi chưa được mấy bước thì quay trở lại, "Chú biết khoa ung bướu nằm ở đâu không chú?"
"Tòa nhà ở đằng sau kia kìa!" Bảo vệ gác cổng liếc mắt nhìn cậu một lượt, dường như có chút tò mò người thanh niên này tới thăm bệnh trễ như vậy mà lại đi tay không.
Đường Hành cảm ơn rồi bước nhanh vào khu điều trị nội trú.
Thời điểm này, rất nhiều bệnh nhân đã nghỉ ngơi, có vài người nhà tới nuôi bệnh đang tụ tập cuối hành lang nói chuyện phiếm với nhau, cũng có một ít người ngủ dưới đất ngoài hành lang —— có người thì mặc áo bệnh nhân đang truyền dịch, có người thì mặc đồ của mình, chắc là vào đây thăm nuôi.
Đường Hành đứng ngốc một lúc, không thể tưởng tượng được ngủ dưới đất ngoài hành lang, nơi người ta đi qua đi lại là cảm giác gì.
Nhìn khung cảnh này, cậu cảm thấy như có những cây kim chích vào lưng mình.
"Xin chào, cho hỏi, Triệu Tuyết Lan nằm ở phòng nào?"
"Triệu Tuyết Lan ——7025," giọng nói y tá có vẻ buồn ngủ, "Cậu đi về phía trước một chút là thấy."
"Vâng, cảm ơn."
Kỳ thật, đến tận lúc này Đường Hành vẫn cảm thấy mơ màng, Triệu Tuyết Lan, bạn gái Lý Nguyệt Trì, đang ở trong phòng bệnh ngay phía trước.
Nhưng cậu định làm gì đây? Chẳng lẽ cậu lại vọt vào phòng bệnh chất vấn một cô gái bị khối u di căn là "Cô có phải là bạn gái Lý Nguyệt Trì không"? Chuyện tàn nhẫn điên rồ như vậy cậu không làm được.
Thế vì sao cậu lại muốn tới đây? Để chứng minh Lý Nguyệt Trì không nói dối? Nhưng chứng mình bằng cách nào đây?
Lòng Đường Hành rối bời, cậu cứ thế mà bước tới, rất nhanh đã nhìn thấy phòng "7025".
Phòng 7025 đang đóng cửa, nhưng không sao, mở hé ra một cái là được.
Đường Hành biết mình sẽ không đẩy cánh cửa này ra.
Nhưng cậu vẫn bước tới như bị ma xui quỷ khiến, cậu không hiểu, biết rõ mình sẽ không đẩy cửa nhưng bước chân vẫn không dừng lại —— vẫn bước tiếp đến trước cửa.
Như thể có một linh cảm âm u mơ hồ nào đó.
Qua khe hở, Đường Hành thấy một người phụ nữ trọc đầu mặc đồ bệnh nhân, là do làm hóa trị sao? Tấm lưng cô ấy quá mảnh mai và yếu ớt.
Cô ngồi trên giường bệnh, đưa lưng về phía Đường Hành.
Mà Lý Nguyệt Trì đứng đối diện, đưa tới cho cô một trái táo đã gọt.
Cô lắc đầu, Lý Nguyệt Trì đặt táo vào trong dĩa.
Đường Hành nghĩ, Lý Nguyệt Trì sẵn lòng bỏ tiền ra mua trái cây sao? Chắc là anh ấy tiếc lắm.
Vài giây sau, cở thể cô dần dần nghiêng về phía trước rồi dựa vào người Lý Nguyệt Trì.
Cô quá gầy, như một chiếc lá rụng, mỏng tang, vô lực, dựa vào Lý Nguyệt Trì.
Lý Nguyệt Trì đứng im, như một cái cây vững vàng.
Qua khe cửa nhỏ, Đường Hành nhìn họ không chớp mắt.
Lý Nguyệt Trì cuối đầu, Đường Hành nhìn không rõ vẻ mặt anh.
Điều duy nhất cậu có thể chắc chắn là qua một lúc lâu thật lâu, Lý Nguyệt Trì vẫn đứng im lặng, để cô ấy dựa vào mình..