Đường Hành ra khỏi thang máy, tình cờ đụng phải một người, là giám đốc Tề, giám đốc của khách sạn này.
Có lẽ vì đã hết giờ làm việc nên hắn không mặc tây trang như mọi lần, chỉ mặc một chiếc áo khoác ngoài bình thường và quần jeans.
Thấy Đường Hành, hắn ta vẫn cứ nhiệt tình chào hỏi "Thầy Đường vừa mới xong việc à? Vất vả cho thầy rồi!"
"Anh tới tìm thầy Tôn?"
"Đúng vậy.
Thầy ấy nói điều hòa trong phòng bị gì đó nên tôi tới xem cho thầy ấy."
"Tôi cũng tới tìm anh ấy." Đường Hành nói.
Giám đốc Tề gõ cửa, cửa liền được mở rất nhanh.
Tôn Kế Hào bọc mình trong chiếc áo tắm của khách sạn, giọng run run "Tiểu Tề anh mau tới coi đi, sao lại bị như vầy! Tôi bật 26 độ mà lạnh ra nông nỗi này —— đàn em! Điều hòa phòng em cũng hư à?!"
"Không," Đường Hành nhìn mặt Tôn Kế Hào, "Đàn anh, em có chuyện muốn nói với anh, giờ tiện không?"
"Không thành vấn đề, vậy tiểu Tề vô đây xem đi," Tôn Kế Hào quay vào phòng cầm thẻ phòng rồi tròng thêm chiếc áo khoác bên ngoài áo tắm, "Đi thôi đàn em, hai ta ra ngoài nói chuyện đi."
Lại lên sân thường tầng 4, Đường Hành hỏi: "Hôm nay gửi xong hết dữ liệu rồi hả anh?" Tới thăm những hộ dân, bọn họ dùng bảng câu hỏi để khảo sát rồi cuối ngày sẽ tập hợp lại và cập nhật lên trên hệ thống.
"Up hết lên rồi.
Em vừa nằm là ngủ một giấc —— anh mất khoảng hai tiếng để làm, wifi ở khách sạn này chán lắm."
"Có gặp vấn đề gì không?"
"Trong thôn không có vấn đề gì, chỉ có vị trưởng thôn kia," Tôn Kế Hào liếc liếc mắt về phía cửa, hạ giọng, "Trưa hôm nay, lúc đó em chưa có về, trưởng thôn đó đưa quà cho anh."
"Đưa quà gì?"
"Nấm bụng dê (*), bảo là đặc sản vùng họ ——"
(*) Nguyên văn 羊肝菌: Dương can khuẩn= Nấm Morals (Morchella) = Nấm bụng dê là loại nấm nổi tiếng, một trong bốn loại nấm quý hiếm bậc nhất bên cạnh nấm tùng nhung, nấm vuốt hổ đen và nấm kê tùng, rất khó tìm trong tự nhiên.
Nấm chứa nguồn dưỡng và khoáng chất dồi dào, không chỉ là nguồn thực phẩm sạch mà còn là nguyên liệu có giá trị đối với sức khỏe con người.
"Anh không thấy có vấn đề gì," Đường Hành ngắt lời, "Thôn đó không có người khuyết tật hay bị bệnh nặng gì à."
Tôn Kế Hào trố mắt một lát sau đó cười: "Có phải mấy đứa Lục Mỹ Ninh kể cho em nghe không? Hai đứa nhóc đó rất có trách nhiệm."
"Dân trong thôn có người khiếu nại, trước khi đoàn chúng ta tới thì cán bộ đã đuổi đi vài người."
"Haizz, chắc do anh không giải thích rõ ràng với tụi nhỏ," Tôn Kế Hào vỗ vai Đường Hành, "Cụ bà kia ấy à, con trai bà ấy là trưởng thôn tiền nhiệm, em hiểu chưa? Chắc chắn cụ bà ấy muốn gây khó dễ với cán bộ, chuyện chẳng có gì cũng bơi móc ra.
Anh tới nhà bà cụ rồi, anh thấy bà ấy không được minh mẫn lắm."
"......!Bà ấy nói em trai Lý Nguyệt Trì đầu óc có vấn đề."
"Vậy thì em cứ hỏi tiểu Lý là được rồi," vẻ mặt Tôn Kế Hào có hơi khó hiểu: "Hai người không phải là bạn học cũ à?"
Bạn học cũ cái con mẹ nó.
10 giờ rưỡi đêm, Đường Hành cầm một điếu thuốc đã châm lửa, cố gắng kiềm chế cơn xúc động muốn ném điện thoại.
Cậu đã gọi WeChat cho Lý Nguyệt Trì năm lần nhưng vẫn không có người nghe máy.
Đây là cái gọi là bạn học cũ đây sao? Cậu thậm chí còn không có số di động của Lý Nguyệt Trì.
Cậu tìm không thấy anh, dù biết rõ anh đang ở Thạch Giang, nhưng cậu vẫn không tìm thấy anh đâu.
Đường Hành lặp đi lặp lại những lời Tôn Kế Hào nói.
Tôn Kế Hào nói, không trả lời WeChat à? Mạng bình thường mà ta, trong thôn không có wifi sao......!Người ở quê đều ngủ sớm chắc là cậu ấy ngủ rồi, không xem điện thoại....!Ngày mai gặp rồi hỏi cậu ấy thôi vậy.
Huống chi 6 năm trước cậu cũng chưa bao giờ nghe Lý Nguyệt Trì đề cập đến chuyện của em mình.
Khi đó Lý Nguyệt Trì gọi điện về nhà, chỉ hỏi thăm "Em học ở trường thế nào" —— đây không giống như đang hỏi về một người em có vấn đề về trí tuệ đúng không?
Từng dòng tin nhắn, từng lời nói giống như bị ném vào bóng đêm vô biên.
Lần cuối cùng chuyện tương tự thế này xảy ra là cách đây 5 năm, lúc ấy Đường Hành sang Anh học lên thạc sĩ.
Khi những ráng chiều hè rạng rỡ xuất hiện cũng là lúc cậu bắt đầu mất kiểm soát bấm số điện thoại của Lý Nguyệt Trì.
Khi đó Lý Nguyệt Trì đã vào tù, mà có làm thế nào cậu cũng không nhớ nổi chuyện này.
Cậu nhắn WeChat, gửi tin nhắn, nhắn cả QQ, cậu hỏi anh đang ở đâu, anh có đó không Lý Nguyệt Trì? Đừng bỏ mặc em, em về liền đây.
Em mua vé máy bay rồi, hy vọng không bị trễ giờ bay đến Thượng Hại vào trưa mai—— Lý Nguyệt Trì, giờ anh đang ở đâu.
Những chuyện xảy ra sau đó cậu không tài nào nhớ nỗi.
Ký ức của cậu như bị xóa sạch, hoàn toàn trống rỗng.
Sau khi định thần lại, cậu nhận ra mình đang nằm trong phòng bệnh yên tĩnh, ngoài cửa sổ là bầu trời đêm Luân Đôn.
Điện thoại rung lên.
Zita: Thầy Đường, xin lỗi vì làm phiền thầy......!chuyện sao rồi ạ?
Đường Hành: Còn chờ xác minh lời cụ bà ấy nói, chuyện này các em không cần lo lắng.
Zita: À, vậy là tốt rồi......!em xin lỗi đã làm phiền thầy.
Đường Hành: Không phiền.
Em nghỉ ngơi sớm đi.
Sự việc không phải nên là như vậy sao? Mẹ của trưởng thôn cũ bất mãn với cán bộ thôn, lại còn già cả không minh mẫn nên khi sinh viên đến thăm đã cố ý nói vài lời sai lệch.
Chắc chắn là như vậy.
Cậu không thể vì có nhắc đến Lý Nguyệt Trì mà ngay cả việc dùng lý trí để phán đoán cũng không làm được, cậu đã 27 tuổi, không thể đến nông nỗi như vậy được.
11 giờ rưỡi, Đường Hành đang ngồi trên một chiếc xe gắn máy lao đi như bay như đêm khuya vắng.
Núi đồi đen như mực, chỉ có ánh đèn xe màu váng chiếu sáng một khoảng nhỏ trên con đường phía trước.
Xe phóng rất nhanh, gió đêm lạnh căm quất vào mặt, Đường Hành không thể không nheo mắt lại.
"Còn bao lâu nữa thì tới vậy bác?"
"Nửa tiếng nữa!" Người đàn ông lái xe nói, "Vậy là nhanh rồi đó.
Nay không có mưa nên đường dễ đi."
Ban đầu cậu tìm taxi, tài xế vừa nghe đi đến thôn Bán Khê liền thẳng thừng từ chối "Xa quá, đường thì khó đi —— cậu đi Đồng Nhân thì tôi còn chở được."
"Tôi sẽ trả thêm tiền," Đường Hành nói, "Nếu không anh ra giá đi?"
"Không phải vấn đề tiền đâu sếp ơi.
Sáng mai tôi phải bàn giao xe.
Giờ chở cậu đi thì lúc về đã 5, 6 giờ sáng! Không kịp!"
"Anh có đồng nghiệp nào khác không?" Đường Hành nói, "Đồng ý đi tới thôn Bán Khê, bao nhiêu tiền cũng được."
"Không ai đi hết, muộn quá rồi!"
"......"
Trong một khắc, Đường Hành gần như hoài nghi bản thân nên đi bệnh viện chứ không phải tới thôn Bán Khê.
Có phải bệnh của cậu lại tái phát không?
"A mà từ từ," tài xế giữ chặt Đường Hành, chần chờ một lúc "Có một người......!Để tôi hỏi giúp cậu một chút."
Vì vậy mà lúc này, Đường Hành ngồi ở yên sau xe gắn máy để đi đến thôn Bán Khê.
Nhà của lão Nhậm ở thôn Bán Khê, làm nghề trồng trà.
Thời gian gần đây là dịp trà mùa xuân đang được bán ra nên hằng tuần, có ba đến bốn ngày là ông đều đi đi về về giữa thôn Bán Khê và huyện Thạch Giang.
"Năm nay trà thu hoạch được nhiều lắm," lão Nhậm cười nói, "Giá bán so với năm ngoái cao hơn một chút."
"Thôn mình ai cũng trồng trà hả bác?"
"Cũng không hẳn, một số người đi làm thuê làm mướn, có người thì sức khỏe gặp vấn đề nên chẳng làm được gì cả."
"Nhà họ Lý có trồng trà không bác?"
"Họ Lý nào? Thôn bọn tôi có mấy nhà họ Lý lận!"
"Lý Nguyệt Trì.
Con trai lớn tên là Lý Nguyệt Trì."
"À, cậu tìm thằng bé ấy à? Nhà nó chả có ai trồng trà cả."
"Cháu là bạn học của anh ấy......!Nghe nói anh ấy đã ra tù."
"Ôiiii" Lão nhậm thở dài, "Nhà thằng bé thấy thương lắm."
"Nhà anh ấy mấy năm nay như thế nào vậy bác?"
"Còn thế nào nữa! Cậu cứ nghĩ chút là ra mà.
Ba nó thì ôm bệnh nhiều năm, thằng thứ thì đầu óc coi như hỏng, còn thằng bé ấy thì lại vô tù! May mà đã ra tù.
Mấy năm trước nhà nó mới đúng là khốn khổ!"
"......!Em anh ấy bị sao vậy bác?"
"Bị ngốc chứ sao, bẩm sinh."
"Cháu chưa nghe anh ấy nói bao giờ."
"Cậu là bạn học trường nào?"
"Đại học."
"Hèn gì, nghe giọng cậu không giống người Thạch Giang."
"Đúng vậy," Đường Hành ngửa đầu nhìn màn trời đêm, gần như không thể nghe rõ âm thanh của chính mình "Cháu tới tìm anh ấy."
Xe máy chạy vào thôn Bán Khê đã hơn 12 giờ đêm.
Mười tiếng trước Đường Hành vừa rời khỏi nơi này, ồn ào đầy tiếng ếch kêu và chó sủa, trời xanh không chút mây gợn, cảnh vật ngập tràn sức sống.
Mà lúc này, toàn bộ thôn làng cùng những rặng núi đều chìm vào đêm đen, tĩnh lặng đến lạ lùng.
Xe máy chạy chậm lại, lão Nhậm nói: "Nhà tôi ở ngay đằng trước, cậu gọi Lý Nguyệt Trì tới đón cậu à?"
"......" Đường Hành không biết nên giải thích như thế nào.
Lý Nguyệt Trì cũng không biết là cậu tới.
"Không phải nó làm ăn buôn bán gì ở Thạch Giang sao," lão Nhậm lại lẩm bẩm một câu, "Sao cậu không tới cửa hàng tìm nó."
"Bởi vì bọn cháu ——" điện thoại trong túi chợt reo lên, xung quanh quá yên tĩnh làm cho tiếng chuông điện thoại tựa như tiếng sấm vang.
Đường Hành siết chặt điện thoại, lấy nó ra, trên màn hình hiển thị yêu cầu trò chuyện từ Lý Nguyệt Trì.
"......!Lý Nguyệt Trì?" Đường Hành hoảng hốt gọi tên anh.
"Sao đó," giọng anh vang lên thực bình tĩnh, "Tín hiệu nhà tôi kém, 4G cũng không gọi được."
"Anh đang ở nhà sao?"
"Ừ."
"Anh có thể," cổ họng có hơi ngứa, Đường Hành khụ một tiếng, "Có thể tới đón em không?"
Lý Nguyệt Trì im lặng vài giây, hỏi: "Em đang ở đâu?"
"Em đang ở nhà của bác Nhậm Đông Cường."
Lý Nguyệt Trì lại lặng thinh.
Sau đó anh đáp: "Chờ."
Đường Hành đưa 200 tệ, lão Nhậm liên tục xua tay: "Không có nhiều tiền như vậy đâu! Chỉ tiện đường cho cậu quá giang thôi mà!"
"Bác nhận đi," Đường Hành nói, "may mà có bác." Nếu không chính cậu cũng không biết đêm nay mình còn làm ra tới chuyện gì nữa.
"Nhưng cũng không tới mức nhiều tiền như vậy, 50, 50 là được rồi!"
"Cháu không có tờ 50 lẻ."
"Ai da ——" Lão Nhậm rút tờ 100 tệ từ tay Đường Hành, "Tôi thấy cậu cũng là người khá giả! Nhà họ Lý khó khăn lắm......!Cho tôi nhiều chuyện một câu thôi, nếu các cậu thân nhau thì có gì cậu giúp đỡ thằng bé ấy một chút nhé."
"Được, cháu sẽ làm." Đường Hành nghiêm túc nói.
"Thằng bé nó rất biết điều, ba má nó cũng tốt bụng.
Trước đây tôi muốn đi làm ở hầm mỏ, ba nó kêu tôi đừng đi, đi là coi như sức khỏe mất hết," lão Nhậm dựa vào xe máy thở dài nói, "Về sau ba nó thực sự đổ bệnh, cậu nói coi có xui hay không chứ."
"Bệnh gì?"
"Bệnh bụi phổi.
Làm ở hầm mỏ thì ai cũng mắc bệnh này."
"Ba của Lý Nguyệt Trì là bị bệnh bụi phổi sao?"
"Ừ, bệnh nhiều năm rồi, tội lắm."
"......"
Xa xa xuất hiện một đốm sáng nhỏ.
Chỉ trong chốc lát ánh sáng đã tới gần, tiếng xe máy vang lên rõ rệt.
Lý Nguyệt Trì dừng xe trước cửa nhà lão Nhậm, gọi một tiếng: "Bác Nhậm, làm phiền bác rồi."
Lão Nhậm chào hỏi: "Phiền cái gì mà phiền! Bạn con mới cực nè, trễ vậy còn muốn tới."
Hai người lại trò chuyện vài câu, nhưng Đường Hành chỉ đứng yên một chỗ, không tiến lên.
Cậu nhìn Lý Nguyệt Trì, nhìn chiếc áo mờ nhạt màu sắc anh mặc trên người.
Hình như là vội vã tròng lên, đêm lạnh như vậy mà anh chỉ mặc một chiếc áo thun, không có áo khoác che chắn.
Đường Hành nhận ra, so với 6 năm trước, anh bây giờ quá gầy.
Gió đêm thổi, tay áo và vạt áo bị tốc lên.
Lão Nhậm xoay người vào nhà.
Đường Hành không nhúc nhích, vẫn đứng nhìn Lý Nguyệt Trì.
Lý Nguyệt Trì cũng im lặng nhìn cậu, một lát sau anh nói "Đường Hành, lại đây."
Đường Hành đi tới, đứng trước mặt anh.
"Sao em tới đây."
"Tới tìm anh."
"Không phải nói ngày mai gặp nhau sao?"
"Sao anh lại gạt em?"
Lý Nguyệt Trì không nói.
Đường Hành nắm cổ tay anh, chỉ cảm thấy nó lạnh ngắt.
"Lên xe." Lý Nguyệt Trì nói.
Đường Hành ngồi ở yên sau xe máy, tựa trán lên lưng anh.
Anh gầy quá, gầy đến mức những đốt xương trên cột sống cộm hẳn lên, tựa như gông cùm xiềng xích quấn lấy trán Đường Hành.
Đường Hành nhắm mắt lại, chỉ nghe tiếng gió run rẩy bên tai.
Trong đầu xuất hiện hình ảnh Lý Nguyệt Trì bước lùi về phía vách núi, cậu chợt phát hiện một điều, có lẽ Lý Nguyệt Trì thật sự có suy nghĩ như vậy, thậm chí, đã từng thử làm thế.
Giọng Đường Hành khàn khàn nói: "Vì sao anh không nói cho em biết."
"Nói cho em cái gì?" Lý Nguyệt Trì cười khẩy một tiếng, "Nói cho em biết sau khi ra tù tôi sống chẳng ra làm sao, hay nói cho em tôi là một kẻ khố rách áo ôm, nói cho em biết cả quãng đời còn lại, tôi con mẹ nó chỉ có thể giơ tay mà chấp nhận —— sau đó tìm em mượn tí tiền? Có ý nghĩa lắm sao?"
"Không phải......!Ý em không phải vậy."
"Vậy em muốn tôi nói gì với em đây?"
Đường Hành không trả lời, hai tay dùng sức ôm eo Lý Nguyệt Trì thật chặt, vùi mặt vào chiếc áo thun trên người anh.
Bờ môi cậu run run, lồng ngực phập phồng lên xuống rất nhanh, cậu nghĩ, vì sao cậu không liên hệ với Lý Nguyệt Trì? Vì sao không đi tìm anh? Vì sao đến Qúy Châu 6 năm trước mà lại không tới Thạch Giang? Và vì sao —— vì sao Lý Nguyệt Trì lại nói câu "Em là hồ nước ngọt trong phổi tôi".
Lúc ấy cậu không để tâm, cậu hỏi, sao không phải là tim anh? Lý Nguyệt Trì cười cười, trả lời, bởi vì phổi là bộ phận rất quan trọng.
Hay lắm, tới lúc này cậu mới hiểu.
Phổi là bộ phận vô cùng quan trọng, mà cậu từng là một hồ nước ngọt lấp đầy phổi anh.
Xe máy dừng, Lý Nguyệt Trì tắt đèn xe, bọn họ chìm trong bóng đêm nguyên thủy.
"Sao em khóc." Lý Nguyệt Trì nhẹ giọng nói..