Có người nói: thời gian tựa như dòng nước trôi đi, không lưu luyến cũng không bao giờ trở lại…
Bây giờ là tháng sáu, trời bắt đầu vào hạ. Không khí buổi sáng luôn mát mẻ, bầu trời xanh lam, một đám lại một đám mây trắng bay qua bầu trời. Mùa hạ ở đây không nóng, ánh nắng vô cùng ấm áp, xung quanh biệt thự nở đầy hoa, bãi cỏ cũng được tân trang, phóng mắt nhìn ra chỉ thấy một mảnh xanh biếc.
Hai chân Âu Dương Ngoạt gần như khôi phục, hiện giờ cậu không phải ngồi xe lăn nữa. Đầu cũng dần dần không còn đau, máu mũi cũng không còn chảy nhiều như trước. Bác sĩ nói tình huống Âu Dương Ngoạt rất tốt, máu bầm trong não đã tiêu tan không ít. Theo quan sát của bọn họ, tâm trí Âu Dương Ngoạt cũng đang chuyển biến tốt đẹp, cứ thế này Âu Dương Ngoạt rất nhanh trở lại như trước kia.
Hôm nay Âu Dương Ngoạt đến bệnh viện tháo thạch cao hai chân, cái này vốn có thể tiến hành ở nhà, bất quá vì để kiểm tra tình hình xương cốt, cuối cùng Âu Dương Ngoạt phải đến bệnh viện chụp X quang.
Ngồi xe lăn ba tháng rốt cục có thể đi lại là chuyện khiến người ta cỡ nào vui vẻ, càng không nói đến người hiếu động như Âu Dương Ngoạt. Một khắc khi thạch cao được tháo xuống, Âu Dương Ngoạt quả thật muốn chạy ra ngoài ngay lập tức.
Không chịu nổi nhàm chán, thừa dịp Âu Dương Thần Tu không chú ý Âu Dương Ngoạt liền vọt ra ngoài. Cậu giống như một đứa trẻ chạy khắp nơi trong vườn hoa bệnh viện.
“Xin chào, Âu Dương Ngoạt, cậu còn nhớ tôi không?” Âu Dương Ngoạt đang ghé vào đài phun nước nghịch nước chợt nghe có người gọi mình, quay đầu thì thấy một thanh niên diện mạo tuấn tú.
Âu Dương Ngoạt gật đầu.
Thanh niên có chút giật mình với thái độ Âu Dương Ngoạt, lần đầu tiên gặp mặt, ấn tượng Âu Dương Ngoạt để lại cho hắn là lạnh lùng, là bài xích. Mà Âu Dương Ngoạt trước mặt tuy vẫn hờ hững như trước nhưng khí tức đã không còn khiếp người. Âu Dương Ngoạt bây giờ không có cảm giác âm u mà ngược lại là một thiếu niên hiếu động hoạt bát. Nếu trước kia là lạnh lùng thì bây giờ là ấm áp như ánh mặt trời.
“Mình có vinh hạnh được mời cậu uống nước không?” Thanh niên thật cẩn thận hỏi.
Âu Dương Ngoạt có chút do dự nhìn phương hướng bệnh viện.
“Yên tâm, chúng ta chỉ uống gần đây thôi! Mình cam đoan sẽ không làm mất nhiều thời gian của cậu.” Hắn phải thừa dịp Âu Dương Thần Tu không có đây mà lừa Âu Dương Ngoạt rời khỏi chỗ này.
Thấy Âu Dương Ngoạt do dự, hắn gấp gáp nắm tay cậu kéo đi. “Đi thôi, mình sẽ không dẫn cậu đi xa, ngay kế bên bệnh viện mà thôi!”
Âu Dương Ngoạt có chút ỡm ờ đi theo thanh niên nọ rời khỏi vườn hoa bệnh viện.
Thanh niên này tên là Hạ Vũ, chính là bạn tình của chủ tịch xí nghiệp Vương thị mà Âu Dương Ngoạt gặp trong một buổi tiệc trước đây, cậu quả thật xem như biết hắn.
Trên đường Hạ Vũ không ngừng thăm dò Âu Dương Ngoạt, xem Âu Dương Ngoạt có thật bị điên như lời người kia nói không. Sau khi chứng thật tin tức này hắn quyết định xuống tay sớm. Hắn vội vã bỏ thuốc vào trong nước uống Âu Dương Ngoạt, sau đó mang cậu đến chỗ hắn đang ở tại Nhật Bản.
Ngay khi Hạ Vũ dẫn Âu Dương Ngoạt đi, Âu Dương Thần Tu cũng kêu thủ hạ đi tìm cậu. Không phải Hạ Vũ nhanh hơn bọn họ một bước, mà là có người cản trở kéo dài thời gian để Hạ Vũ đưa Âu Dương Ngoạt đi.
Liều lượng thuốc không lớn, Âu Dương Ngoạt lên xe một lúc thì tỉnh lại, cậu từ chối đi theo Hạ Vũ và yêu cầu xuống xe quay lại bệnh viện. Hạ Vũ bị cậu ầm ĩ đến phiền không chịu nổi rốt cục lộ ra bộ mặt hung ác, lấy gậy đánh cậu bất tỉnh.
Để Âu Dương Thần Tu không tìm được Âu Dương Ngoạt, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, Hạ Vũ đưa Âu Dương Ngoạt đến một căn hộ cho thuê thuộc sở hữu phân gia Âu Dương gia. Chủ nhân căn hộ này đi vắng, với tình huống hiện tại Hạ Vũ chỉ có thể mang Âu Dương Ngoạt đến đây, trước mắt mà nói Âu Dương Thần Tu hẳn là sẽ không tìm tới nơi này. monganhlau.wordpress.com
Kỳ thật sau khi Trần Lỗi được đưa ra nước ngoài, kế hoạch giữa hắn và Hạ Vũ xem như đá chìm đáy biển. Thời điểm Hạ Vũ quyết định hủy bỏ kế hoạch người kia lại tìm đến. Bối cảnh và điều kiện hợp tác người kia tốt hơn Trần Lỗi nhiều, cơ hội thành công gần như trăm phần trăm. Điều kiện người kia đưa ra khiến Hạ Vũ động lòng, và cũng khiến hy vọng một đêm làm giàu của hắn lần thứ hai dấy lên…
“…Ư…” Từ trong bóng tối tỉnh lại, cái Âu Dương Ngoạt cảm thấy đầu tiên chính là đau! Đầu đau làm cậu muốn phát điên, Âu Dương Ngoạt lạnh mặt ngồi dậy, sau đó đánh giá gian phòng mà cậu đang ở.
“Mày đã tỉnh?” Không biết ngồi bao lâu, cửa phòng đột nhiên mở ra, người xuất hiện chính là Hạ Vũ.
“Đây là đâu? Cậu mang tôi tới đây làm gì?” Âu Dương Ngoạt nhìn hắn, đôi mắt trong suốt vô tư.
“Đây là chỗ ở của tao, nhưng rồi tao sẽ đưa mày đến một chỗ khác.”
“Chỗ nào?”
“Nhớ Vương Ý không? Tao đã đáp ứng giao mày cho hắn.” Hạ Vũ ngồi xuống mép giường, vươn tay vuốt mặt Âu Dương Ngoạt tán thưởng. “Mày biết không, mày khiến tao ghen tị đến phát cuồng. Mày không chỉ có thân phận cao quý, còn có một gương mặt làm người ta hâm mộ! Tại sao ông trời lại bất công như vậy? Cùng là người, tại sao mày có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, hưởng thụ người khác chiều chuộng, mà tao phải dựa vào thân thể để đổi lấy, còn bị người khác xem thường?” Có tiền, có thế, có địa vị, còn có thêm một gương mặt xinh đẹp, Âu Dương Ngoạt bị người đố kỵ như vậy cũng không có gì sai.
“Ông trời không oán giận cậu ngu dốt, cậu ngược lại oán giận ông trời bất công…”
“Hừ! Thế nào, một kẻ ngu si còn có thể lý luận!” Đánh Âu Dương Ngoạt một bạt tai, Hạ Vũ sắc mặt dữ tợn nói: “Mày là thứ gì chứ? So với tao mày còn bẩn thỉu hơn! Tao thật sự không thể tin được, mày cư nhiên loạn luân với cha mình?” Nếu không nhìn thấy chiếc nhẫn trên người Âu Dương Ngoạt hắn thật đúng là không thể tin.
“Người bên ngoài nhìn cứ nghĩ tình cảm hai cha con mày thật tốt! Mày có biết, lão ba của mày đã sắp đào từng tất đất Đông Kinh lên để tìm mày. Nhưng mà hắn làm sao nghĩ đến, tao giấu mày ngay dưới mí mắt hắn!”
“…” Một bạt tai của Hạ Vũ khiến mặt Âu Dương Ngoạt đau rát, lỗ tai ong ong, đầu cũng có chút choáng váng.
Thấy cậu không nói tiếng nào, Hạ Vũ lấy một thứ trên cổ xuống. Đây là chiến nhẫn Âu Dương Thần Tu tặng cậu, trong lúc di chuyển Âu Dương Ngoạt Hạ Vũ vô tình phát hiện. Vừa nhìn liền biết chiếc nhẫn này có giá trị rất xa xỉ, chỉ một viên kim cương trên đó thôi cũng đủ hấp dẫn tất cả lực chú ý của hắn. Không chút chần chờ, Hạ Vũ ngay lập tức tháo xuống sau đó đeo lên cổ mình.
“Mày thế này thì làm sao cha mày bỏ được, biết chiếc nhẫn này bao nhiêu tiền không? Nói cho mày biết, nếu ai nhặt được chiếc nhẫn này sẽ có thể trở nên giàu có chỉ trong một đêm!” Cho nên chiếc nhẫn này khiến Hạ Vũ lộ ra ánh mắt tham lam.
Thứ Âu Dương Thần Tu tặng mà đeo trên cổ người khác là cỡ nào chướng mắt, Âu Dương Ngoạt lạnh như băng nói. “Trả lại cho ta!”
“A! Tại sao tao phải trả lại cho mày? Bây giờ nó là của tao!” Âu Dương Ngoạt bây giờ chỉ là kẻ ngốc thì có gì phải sợ, toàn bộ phán đoán của Hạ Vũ đã bị lực hấp dẫn của chiếc nhẫn chiếm đoạt.
Hắn không phát hiện, sau khi Âu Dương Ngoạt tỉnh lại đã thay đổi. Hạ Vũ hoàn toàn không chú ý tới biến hóa trong lời nói Âu Dương Ngoạt, càng không chú ý tới tia âm hàn lóe ra trong mắt cậu.
“Đừng chọc ta!” Đây là cảnh cáo của Âu Dương Ngoạt, cậu cũng không muốn vừa tỉnh lại liền giết người.
“Với tình trạng hiện giờ của mày thì có thể làm được gì? Đừng phô trương thanh thế, tao không sợ đâu!”
“Ngươi vẫn còn cho rằng ta là ta vừa rồi sao? Ngươi có tin không, ta có thể dễ dàng bẻ gãy cổ ngươi ngay bây giờ?” Vừa nghĩ tới quá trình bị hắn lừa tới đây Âu Dương Ngoạt liền nổi trận lôi đình. “Ta lặp lại lần nữa — trả nhẫn lại cho ta!” monganhlau.wordpress.com
Hạ Vũ vừa định lao ra cửa thì đã bị Âu Dương Ngoạt lắc mình một cái ngăn cản. “Không phải lúc nãy ngươi oán giận ông trời sao, để ta đưa ngươi đi gặp ổng!”
“Mày dám không?” Nhìn vẻ mặt Âu Dương Ngoạt lúc này, Hạ Vũ quả thật có chút không xác định.
“Không có gì là dám hay không dám, mà phải là ta muốn hay không muốn. Đối với ta mà nói, làm ngươi chết ngoài ý muốn là một chuyện rất đơn giản.” Đương nhiên Âu Dương Ngoạt sẽ không giết hắn, bởi vì cậu biết Âu Dương Thần Tu sẽ không bỏ qua cho hắn. (này là mượn dao giết người a ~ ~ )
Âu Dương Ngoạt vươn tay giật chiếc nhẫn trên cổ hắn. “Đúng rồi, đây là trả lại cho ngươi.” Nói xong, Âu Dương Ngoạt liền tát lên mặt Hạ Vũ mấy bạt tai.
“Âu Dương Ngoạt! Mày cho rằng mày có thể rời khỏi đây sao?”
Thay đổi bộ dạng nghiêm túc vừa rồi, Âu Dương Ngoạt chớp chớp mắt, một bộ cả người lẫn vật vô hại nhìn hắn, sau đó quyệt quyệt miệng nói: “Ta không định cứ như vậy đi ra ngoài nha!”
“…” Quá nhanh! Đây thật sự là Âu Dương Ngoạt mặt không đổi sắc sao? Tốc độ biến sắc mặt quả thực khiến người ta khâm phục. “Vậ…vậy…mày muốn làm gì?” Hắn đã lĩnh giáo tốc độ và thân thủ của Âu Dương Ngoạt rồi cho nên bây giờ không dám tiếp tục làm càn.
Âu Dương Ngoạt lộ ra nụ cười khiến người lông tóc dựng đứng, sau đó hưng phấn nói. “Ta muốn gặp người ra lệnh ngươi, và trong khoảng thời gian này thuận tiện giúp ngươi cải tạo ký ức…!”
xxxxxxxx
“Âu Dương Ngoạt thật sự vì vụ tai nạn lần trước mà điên! Em nhận được tin tức Hạ Vũ bắt được Âu Dương Ngoạt?” Người đàn ông ngồi trên ghế sofa nhìn người đối diện hỏi.
“Hừ! Trách không được Bổn gia giữ bí mật như vậy, báo hại chúng ta lãng phí biết bao nhiêu thời gian đều tra, hóa ra nó thật sự bị điên! Bất quá đáng tiếc chính là, đám ngu kia cư nhiên không đụng chết nó.”
“Ừ, anh cũng thật không ngờ chuyện sẽ như thế này, Âu Dương Thần Tu rất thông minh, hắn thế nhưng che giấu mọi người, còn tung tin ra ngoài nói con hắn bệnh tình nguy kịch!” Làm uổng phí cơ hội giết Âu Dương Ngoạt.
“Thì đó, ngay cả em cũng không biết! Lúc đó em định đến bệnh viện tìm hiểu tình hình nhưng Âu Dương Thần Tu từ chối mọi người thăm nó!”
“Vậy bước tiếp theo em dự định làm như thế nào? Giúp Hạ Vũ đưa Âu Dương Ngoạt rời khỏi Nhật Bản?” Người đàn ông tò mò hỏi.
“Hừ! Chuyện này sao có thể?! Thế lực tên Vương Ý kia quá kém so với Âu Dương Thần Tu, ông ta căn bản không phải là đối thủ của Âu Dương Thần Tu. Nếu đưa Âu Dương Ngoạt đến đó chẳng khác nào đưa đến chỗ Âu Dương Thần Tu! Anh nghĩ em ngốc đến vậy sao?”
Người đàn ông gật đầu, có chút xem kịch vui hỏi: “Ừ, nói có lý! Như vậy…em định làm như thế nào?”
Người phụ nữ lộ ra vẻ mặt đắc ý, cô nhìn người đàn ông trước mặt cười nói: “Em đương nhiên có tính toán! Nói cho anh biết một tin tức, hôm nay em tặng cho Âu Dương Bạc Tang một món quà, em thật sự rất tò mò, không biết khi nhìn thấy cái đó ông ta sẽ có biểu tình như thế nào!”
“Em đưa cái gì cho ông ta?” Người đàn ông đầy hưng trí hỏi.
“Ha hả, đương nhiên là tư liệu về hai cha con Âu Dương Thần Tu!”
“Em giao tư liệu điều tra kia cho ông ta? Ôi! Em thật đúng là rộng rãi a, tư liệu kia anh tốn biết bao nhiêu tinh lực mới điều tra được.” Người đàn ông đau lòng nói.
“Anh đừng giả vờ với em, anh nghĩ em không biết sao, tư liệu kia căn bản không có lợi ích gì với anh, bằng không sao anh lại không dùng đến? Em nghĩ chỉ cần công khai tư liệu kia, đây không thể nghi ngờ là một đại đả kích đối với Âu Dương gia!”
“Ha hả, hiểu anh chỉ có em! Tư liệu kia mặc dù là tử huyệt Âu Dương gia, bất quá đối với anh mà nói quả thật không có tác dụng gì. Anh muốn chính là thế lực Âu Dương gia, nếu hủy, chẳng phải anh đây thành công dã tràng sao?”
“Chuyện của anh em sẽ không hỏi đến, nhưng anh nên nhớ kỹ điều kiện hợp tác với em!”
“Yên tâm, anh sẽ không quên! Anh không phải các em, ai cũng bị Âu Dương Thần Tu làm cho thần hồn điên đảo, nếu hắn là phụ nữ anh còn có thể vui đùa một chút, nhưng hắn là đàn ông, anh không có cái loại ham mê này.” Huống hồ người đàn ông kia nguy hiểm không khác gì dã thú, giữ lại bên người còn không biết khi nào thì bị cắn, không bằng hào phóng tống xuất hắn đi cắn người khác.
Người phụ nữ đứng dậy, đi đến tủ rượu rót hai ly rượu đỏ, sau đó đưa cho người đàn ông một ly. “Anh là nhất! Hợp tác với anh rất khoái trá!”
monganhlau.wordpress.com
Hai ly thủy tinh chạm vào nhau phát ra tiếng ‘đinh’ thanh thúy, tiếp đó hai người liền nhấp một ngụm.
Người đàn ông đong đưa ly rượu, vừa thưởng thức màu sắc vừa cúi đầu ngửi hương thơm của nó. “Bất quá em thật đúng là ác, cư nhiên muốn hai cha con Âu Dương gia trở mặt thành thù!” Đề tài vừa chuyển, người đàn ông cười rộ lên trêu chọc.
“Lấy thông minh bọn họ, có bất hòa hay không còn là một vấn đề. Đến lúc đó còn cần anh hỗ trợ!”
“Biết, biết! Chỉ có em mới có thể giúp anh đạt được Bổn gia, giúp cái gì anh đều sẵn lòng!” Hơn nữa, không phải anh đã giúp en không ít rồi sao. Nếu không có anh, với năng lực Bổn gia còn không tra ra em?
“Như thế thì tốt! Hy vọng chúng ta sau này hợp tác càng thêm vui vẻ!” Người phụ nữ giơ cao ly rượu, sau đó một hơi uống cạn.