Tay phải Âu Dương Ngoạt đang truyền dịch, so với tay trái thì tay phải lạnh hơn rất nhiều. Âu Dương Thần Tu thật cẩn thận cầm tay cậu đặt vào trong tay mình ủ ấm, hy vọng có thể truyền cho cậu một chút ấm áp.
Âu Dương Ngoạt vẫn không để ý tới hắn.
“…” Ném khăn vào chậu, Âu Dương Thần Tu nhẹ nhàng nhéo lỗ tai con trai, sau đó giận dữ nói. “Âu Dương Ngoạt, có phải hôm nay ngươi muốn làm bộ như không nghe?”
Âu Dương Ngoạt thu hồi tầm mắt đặt trên TV quay sang nhìn Âu Dương Thần Tu, đem quả nho vừa lấy được bỏ vào miệng, nhai nhai vài cái rồi nuốt vào bụng, sau đó lại lập tức nhìn TV. Nhìn bộ dáng không sợ trời không sợ đất của cậu, Âu Dương Thần Tu bị tức đến khóe miệng co rúm.
‘Cốc cốc’ Lúc này, vệ sĩ bên ngoài gõ cửa.
“Vào đi.”
“Thiếu gia, vừa rồi người ở biệt thự gọi điện thoại tới, bọn họ bắt được một kẻ khả nghi trong thư phòng ngài.”
Âu Dương Thần Tu nghe xong cũng không có phản ứng gì, hắn chỉ nhìn Âu Dương Ngoạt đang chuyên chú xem TV, sau một lúc mới phân phó. “Bảo bọn họ trông coi, khi nào về ta sẽ xử lý!” Tuy nói là khi nào về sẽ xử lý nhưng lại kéo dài đến một tháng sau.
“Đã hiểu.”
“Bên Anh có tin tức gì không?” Bây giờ Âu Dương Thần Tu chú ý nhất chính là kết quả điều tra bên Anh.
“Đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.”
Âu Dương Thần Tu giống như đã sớm đoán trước, hắn không tỏ vẻ gì chỉ phất tay kêu thủ hạ ra ngoài. “Ta đã biết.”
Vệ sĩ đã ra ngoài nhưng tầm mắt Âu Dương Thần Tu vẫn dừng trên cửa, vẻ mặt giống như đang suy nghĩ gì đó. Khi hắn lần thứ hai xoay người lại nhìn Âu Dương Ngoạt thì cảnh tượng trước mắt làm hắn sợ hãi.
Chỉ thấy Âu Dương Ngoạt không ngừng lấy tay lau mũi, trên chăn, trên quần áo của cậu toàn là máu. Trên mặt cũng dính không ít, hai lỗ mũi máu chảy ròng ròng, chất lỏng màu đỏ sậm theo mu bàn tay uốn lượn chảy xuống cổ tay cậu.
Âu Dương Thần Tu vội vàng lấy khăn trong chậu nước, vắt khô rồi lau cho cậu. Bác sĩ từng nói, bởi vì đầu Âu Dương Ngoạt bị xuất huyết nên có khả năng sẽ xuất hiện tình trạng chảy máu mũi. Tuy biết đây là bình thường nhưng hắn vẫn bị dọa, hắn thật không ngờ máu sẽ chảy nhiều như vậy, hơn nữa đến bây giờ vẫn chưa ngừng.
“Baba ~ “
Nói thực ra, Âu Dương Thần Tu không thể nào quen hai từ baba này. “Bây giờ mới biết kêu, không phải vừa rồi ngươi không thèm để ý tới ta sao!” Đây là bệnh chung Âu Dương gia, ai cũng thích ‘mang thù’.
Có sao? Âu Dương Ngoạt hai mắt chuyển a chuyển, một bộ vô tội nhìn hắn.
“…” Bảo bối lúc trước tuy rằng khuyết thiếu về phương diện biểu cảm nhưng tính cách nhu thuận (ý anh là Âu Dương Ngoạt trước khi bị tai nạn chứ ko phải Âu Dương Ngoạt ‘cũ’ nha). Bảo bối bây giờ, không chỉ tính cách tà ác mà còn tinh ranh như quỷ! Theo Âu Dương Thần Tu quan sát, đây không phải là nhân cách Âu Dương Ngoạt trước kia (anh vẫn tin em bị đa nhân cách). Nếu muốn chứng minh điểm ấy rất đơn giản, chỉ bằng hắn là cha Âu Dương Ngoạt, tình huống khi còn bé của Âu Dương Ngoạt (cũ) hắn là người rõ ràng nhất. Cho nên Âu Dương Thần Tu có thể khẳng định Âu Dương Ngoạt này vẫn là bảo bối của hắn, nhưng có nhiều chỗ hắn càng quan sát càng vô pháp lý giải, càng quan sát càng cảm thấy quỷ dị.
“Vệ sĩ mới của ngươi đã đến, ngày mai chúng ta gặp mặt được không?” Nếu là Âu Dương Ngoạt trước kia thì không cần phải gặp mặt giới thiệu, nhưng Âu Dương Ngoạt hiện giờ thì nhất định phải làm như vậy. Bởi vì bây giờ cậu là trẻ con.
“An Húc Nhiên đâu?” Máu mũi đã ngừng chảy nhưng lại bắt đầu ngứa, Âu Dương Ngoạt muốn nâng tay xoa.
“Đừng nhúc nhích! Bằng không lại chảy máu.” Bắt lấy tay cậu, Âu Dương Thần Tu nói.
“Baba, ngứa!”
“Không phải ngươi muốn hỏi An Húc Nhiên sao? Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là ta cho ngươi xoa mũi, nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết An Húc Nhiên đang ở đâu. Hai là ngươi nhịn xuống, ta sẽ nói chuyện An Húc Nhiên cho ngươi biết. Nói đi, ngươi chọn cái nào?” Vấn đề này không có ý nghĩa nhưng Âu Dương Thần Tu muốn dời đi lực chú ý của cậu.
Quả nhiên, Âu Dương Ngoạt bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, cậu không giả đáng thương với Âu Dương Thần Tu. Vấn đề rất đơn giản, Âu Dương Thần Tu có thể đoán được cậu đang nghĩ gì. Hắn ngồi bên cạnh cậu, quan sát khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cậu. Chỉ trong chốc lát, mày đã vo thành một nắm, giống hệt một tiểu lão đầu. Một lúc sau thì giãn ra, tiếp đó biểu tình bí ẩn, hai mắt lóe tinh quang nhìn hắn.
Kỳ thật vấn đề tự hỏi của Âu Dương Ngoạt rất đơn giản, trừ bỏ Âu Dương Thần Tu, An Húc Nhiên là người thân cận với cậu nhất. Cho dù trước kia Âu Dương Ngoạt có cảm thấy An Húc Nhiên gà mẹ thế nào đi nữa thì cậu vẫn chưa từng ghét hắn. Mà bây giờ biến thành trẻ con lại càng không có khả năng, nhận thức của cậu giống như một đứa trẻ bình thường, người muốn thấy khi mở mắt đương nhiên phải là người quen thuộc.
Còn vấn đề cậu muốn Âu Dương Thần Tu hầu hạ. Trong tiềm thức Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Thần Tu là người thân mật nhất, Âu Dương Ngoạt lúc trước không giỏi biểu đạt, nhưng Âu Dương Ngoạt hiện tại thì không. Cậu chẳng những có thể dốc sức biểu hiện thân thiết với Âu Dương Thần Tu, thậm chí ngày một thậm tệ hơn, không ngừng làm nũng bắt Âu Dương Thần Tu xoay quanh bên cạnh mình. monganhlau.wordpre
ss.com
Nhưng cậu không biết, chỉ một câu của cậu liền trực tiếp liên quan đến vận mệnh An Húc Nhiên.
Bất quá trả giá luôn có hồi báo, An Húc Nhiên thật sự nên cảm tạ bản thân trước kia chu đáo với Âu Dương Ngoạt.
Hôm nay, Âu Dương Ngoạt lần đầu tiên buông tha làm nũng với Âu Dương Thần Tu, cậu lựa chọn An Húc Nhiên.
“Ưm…Baba ~ con không xoa. Con không ngứa. Con thật sự không ngứa.” Những lời này đã tỏ rõ lựa chọn của cậu.
“Thật sự?” Kỳ thật trong lòng Âu Dương Thần Tu vẫn không hy vọng để cậu biết chuyện An Húc Nhiên.
“Dạ! Dạ! Thật sự.” Âu Dương Ngoạt nhu thuận gật đầu.
“…Lúc trước ta không nên phái An Húc Nhiên đi theo ngươi.” Đây là suy nghĩ thật của Âu Dương Thần Tu, hắn không thể tha thứ cho An Húc Nhiên. “Hắn đang ở Anh, tiếp nhận huấn luyện một lần nữa.” Kỳ thật là trừng phạt, huấn luyện đó không phải người thường có thể thừa nhận.
“Hắn thất trách, hắn không bảo vệ ngươi tốt.” Nhìn Âu Dương Ngoạt ở khoảng cách gần, có thể thấy rõ ràng hai hàng lông mi vừa cong vừa dài.
“Con không cần hắn bảo vệ, con chỉ cần baba bảo vệ là được. Baba, hắn có quay lại không?”
Ta sẽ bảo vệ ngươi, lần này ta sẽ bắt tất cả những người tham dự đều phải chịu thống khổ gấp trăm lần so với ngươi. “Hắn sẽ không quay lại, ta đã tìm người khác tốt hơn cho ngươi.” Nội tâm vẫn còn vây trong tức giận nên giọng nói Âu Dương Thần Tu lạnh như băng.
Âu Dương Ngoạt mẫn cảm nhận thấy khí tức Âu Dương Thần Tu thay đổi, vẻ tàn nhẫn của hắn làm cậu bị dọa. Âu Dương Ngoạt rụt rè nhìn Âu Dương Thần Tu. “Baba ~ “
Cảm thấy cậu sợ hãi, Âu Dương Thần Tu thu liễm cảm xúc cuồng nộ. Hắn giữ hai má cậu, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ tươi…lâu thật lâu…mới buông ra. “Ngươi đúng thật là biến thành trẻ con, trước kia ngươi chưa từng sợ ta.”
“Baba, baba cho An Húc Nhiên quay lại được không?” Trong lòng Âu Dương Ngoạt baba lợi hại nhất, bất quá cậu không ý thức được, người có thể sai khiến Boss hầu hạ mới là lợi hại nhất. (Eugen: ta rất là thích câu này a Tiêu Lan tỷ :3)
“Không được, hắn không bảo vệ ngươi tốt.”
“Tại sao? Con có baba bảo vệ là được rồi. Con mới không cần hắn bảo vệ. Baba, baba cho hắn quay lại được không? Con không muốn người khác.”
“Không được.”
“Baba ~ “
“Ta nói không được là không được, ngươi làm nũng cũng vô ích.”
“Ô…” Phải dùng tuyệt chiêu. Một bĩu môi, hai chuẩn bị khóc lớn.
“Ngươi —!! Âu Dương Ngoạt, ta nói cho ngươi biết, cho dù hôm nay ngươi có khóc ta cũng sẽ không đồng ý cho An Húc Nhiên quay lại. Có nghe không Âu Dương Ngoạt, ngươi có lấy nước mắt uy hiếp ta cũng vô dụng.”
Năm phút sau…
“Âu Dương Ngoạt, ngươi câm miệng cho ta! Nếu ngươi còn khóc nữa ta liền ném ngươi ra ngoài!” Âu Dương Thần Tu bắt đầu nói năng lộn xộn.
Hai mươi phút sau…
“Ngươi thật sự muốn hắn quay lại như thế?” Bảo bối! Ta thật sự không nên nói cho ngươi biết, Âu Dương Thần Tu trong lòng có chút ăn giấm.
Âu Dương Ngoạt không để ý tới hắn tiếp tục oa oa khóc lớn. Âu Dương Thần Tu đau đầu xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ nói. “Được rồi, ngươi thắng. Ta sẽ cho An Húc Nhiên quay lại.” Nói xong liền mở cửa phòng, phân phó thủ hạ bên ngoài. “Ngươi lập tức gọi điện sang Anh, bảo bọn họ đưa An Húc Nhiên đến đây.” Sau đó không đợi đối phương trả lời, liền ‘rầm’ một tiếng đóng cửa lại.
Trong phòng, Âu Dương Ngoạt vẫn còn đang khóc ầm ĩ, Âu Dương Thần Tu hống không được mà hung cũng không xong. “Ngươi có nghe thấy không, ta đã cho An Húc Nhiên quay lại rồi mà ngươi còn khóc cái gì?”
Âu Dương Ngoạt nức nở, bộ dáng chọc người yêu thương nói. “…Ô…ô…Baba…Ô ô…Con đau đầu…”
Nghe Âu Dương Ngoạt nói, Âu Dương Thần Tu tức thiếu chút nữa ngất xỉu.
Tin tức Âu Dương Ngoạt bị tai nạn cũng không có nhiều người biết. Âu Dương Bạc Tang rất lo lắng cho đứa cháu yêu, mấy lần muốn đến Nhật xem bệnh tình Âu Dương Ngoạt nhưng vì một số nguyên nhân ngăn trở mà không đi được.
Thời gian một ngày tiếp một ngày trôi đi, nháy mắt Âu Dương Ngoạt nằm viện đã được một tháng.
Tình trạng Âu Dương Ngoạt rất ổn định, xương gãy cũng từ từ nối lại, tất cả đều rất bình thường. Suốt ngày nằm trên giường làm Âu Dương Ngoạt hết sức buồn bực, cậu cả ngày ầm ĩ với Âu Dương Thần Tu, đòi ra ngoài, đòi về nhà.
Âu Dương Thần Tu hiện giờ không có biện pháp với cậu, chỉ phải đồng ý yêu cầu của cậu, cho nên hôm nay chính là ngày Âu Dương Ngoạt xuất viện.monganhlau.wordpress.com
Hiện tại đã là trung tuần tháng hai, học viện đã sớm khai giảng. Bất quá Âu Dương Ngoạt bây giờ là người quản lý học viện, cho nên không có lão sư nào dám đi hỏi tại sao khai giảng lâu như vậy mà Âu Dương Ngoạt vẫn chưa đi học.
Trước kia vì Âu Dương Ngoạt không muốn phô trương nên mỗi khi cậu nghỉ Âu Dương Thần Tu sẽ kêu An Húc Nhiên gọi điện thoại xin phép, nhưng hiện giờ toàn bộ lão sư đều biết thân phận Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Thần Tu cũng lười làm vậy.
Tình huống hiện tại đối với Âu Dương Ngoạt mà nói không phải chuyện tốt, địch nhân ẩn chỗ tối hiển nhiên là muốn mạng của cậu. Thế nên Âu Dương Thần Tu cấm bất cứ kẻ nào tới thăm, ngoại trừ Âu Dương Sóc, không ai biết tâm trí Âu Dương Ngoạt biến thành trẻ con. Nếu để những người muốn gây bất lợi cho cậu biết, Âu Dương Ngoạt sẽ lần thứ hai lâm vào nguy hiểm.