“Không được! Toán ngươi học quá kém, cần phải phụ đạo thêm.”
“Ha hả, bảo bối, đừng nhìn ta như thế, chuyện gì ta cũng có thể làm theo ý ngươi nhưng chuyện này thì không được.” Âu Dương Thần Tu cười gượng mấy tiếng, giọng nói mang theo chút lấy lòng nói với Âu Dương Ngoạt.
Âu Dương Ngoạt cũng không phải loại người cố tình gây sự, hở một tí là giận. Cậu im lặng rời khỏi lòng Âu Dương Thần Tu, quay đầu tiếp tục xem phim, không nói đồng ý hay không đồng ý.
Không hài lòng hành động Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Thần Tu một lần nữa kéo cậu ôm vào lòng, Âu Dương Ngoạt cũng không phản kháng. Bất quá Âu Dương Thần Tu cũng thật khôn ngoan không nhắc tới chuyện gia sư nữa, cứ như vậy cùng cậu xem phim.
Vì ăn đồ ăn vặt quá nhiều nên Âu Dương Ngoạt không còn bụng ăn cơm trưa, ở trong thư phòng chơi game cho đến khi Âu Dương Sóc và gia sư đến.
Vì đã có hai bài học trước nên lần này bọn họ mời một lão sư trẻ tuổi chứ không mời sinh viên.
Vị gia sư này khoảng 27‒28t, xinh đẹp, ăn mặc cũng rất model. Cô mặc một cái áo lông màu vàng nhạt và một cái quần jean bó sát người, biểu lộ ra đôi chân thon dài. Mái tóc dài màu nâu uốn quăn cột sau ót, làm lộ rõ gương mặt tròn của cô. Mắt phượng, mũi cao, son môi màu hồng nhạt, phấn má hồng trên gương mặt trắng noãn nhìn có vẻ càng thêm xinh đẹp.
Âu Dương Thần Tu vừa mời hai người ngồi xuống, Âu Dương Sóc liền bắt đầu giới thiệu: “Lão ca, vị này chính là gia sư của tiểu Ngoạt nhi, tên là Mộc Linh Tử.” Sau đó quay qua giới thiệu với người bên cạnh: “Cô Mộc, vị này chính cha của học sinh cô dạy kèm ‒ Âu Dương Thần Tu, kế bên là người cô dạy kèm ‒ Âu Dương Ngoạt.”
Âu Dương Thần Tu treo lên mặt nụ cười tiêu chuẩn của dân kinh doanh, lịch sự vươn tay: “Xin chào.”
“Xin chào!” Khi Âu Dương Sóc giới thiệu Âu Dương Ngoạt là con trai Âu Dương Thần Tu vị gia sư rõ ràng có chút kinh ngạc. Bởi vì Âu Dương Thần Tu nhìn qua hết sức trẻ tuổi, tuyệt không giống một người đã có con, hơn nữa con của hắn lại lớn như vậy.
Nói chuyện với nhau vài câu thì Âu Dương Sóc có việc phải đi, chỉ còn lại hai cha con Âu Dương Ngoạt và vị gia sư.
Nhường thư phòng lại cho Âu Dương Ngoạt học, Âu Dương Thần Tu cầm laptop sang phòng khác.
Từ cái nhìn đầu tiên Âu Dương Ngoạt đã có ấn tượng không tốt với vị gia sư này, nhưng cậu cũng không tỏ thái độ ra ngoài, chỉ treo lên bộ mặt nghiêm túc chờ cô giảng bài.
Mùi hương nước hoa trên người vị gia sư này tuy không phải hàng kém chất lượng, nhưng Âu Dương Ngoạt rất không thích cái mùi hương này.
Sau hai tiếng nghe giảng và làm bài tập, Âu Dương Ngoạt cuối cùng cũng được giải phóng.
Âu Dương Thần Tu vừa bóp vai Âu Dương Ngoạt vừa hỏi: “Bảo bối, thoải mái không?”
“Ừm.” Âu Dương Ngoạt nhắm mắt lại, hưởng thụ Âu Dương Thần Tu phục vụ. Một lát sau, Âu Dương Ngoạt đột nhiên mở miệng hỏi: “Ta còn phải học cùng cô ta bao lâu nữa?”
“Sao vậy? Ngươi không hài lòng? Gia sư này không tốt sao?”
Âu Dương Ngoạt lắc đầu. “Ta không thích cô ta! Mùi nước hoa của cô ta làm ta khó chịu!” Còn có, vừa rồi khi nói chuyện với Âu Dương Thần Tu, trong mắt cô ta chợt lóe lên cái gì đó.
“Ha hả, vậy để ta kêu Âu Dương Sóc tìm cho ngươi một gia sư khác được không?” Chỉ cần Âu Dương Ngoạt chịu học thêm, những thứ khác Âu Dương Thần Tu sẽ chiều theo ý cậu.
“Ừ!”
xxxxxxxxxxx
“Ngươi không phải đã nói sẽ đổi gia sư khác cho ta sao?” Trong phòng khách, Âu Dương Ngoạt chất vấn người đàn ông ngồi bên cạnh.
Để laptop xuống, Âu Dương Thần Tu sủng nịch vuốt mặt cậu: “Sắp đến năm mới rồi, không có chỗ nào còn gia sư để mời a. Ngươi ráng chịu khó mấy ngày đi, qua năm mới thì ta đổi gia sư khác cho ngươi được không?”
“…” Nghĩ nghĩ, Âu Dương Thần Tu nói cũng có lý, Âu Dương Ngoạt thỏa hiệp gật đầu: “Được rồi.”
“Ha hả, tại sao bảo bối lại ghét gia sư này như vậy?”
“Trực giác! Cô ta có dụng ý khác!” Làm một sát thủ, trực giác Âu Dương Ngoạt tuyệt đối chính xác.
Nghe Âu Dương Ngoạt trả lời Âu Dương Thần Tu cảm thấy có chút buồn cười, đem cậu ôm vào lòng. “Bảo bối đang ghen phải không?” monganhlau.wordpress.co
m
“…” Ghen sao? Không biết. Âu Dương Ngoạt chỉ cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy ánh mắt cô ta. Tuy rằng cậu có thể kiềm chế không làm ra chuyện gì ‘thất lễ’, nhưng nếu lâu dài, sẽ có một ngày cậu bùng nổ là không thể nghi ngờ.
Không nói lời nào là đồng nghĩa với việc cảm chịu, Âu Dương Thần Tu nở nụ cười: “Bảo bối ráng chịu đựng ba ngày nữa, ba ngày sau ta sẽ mang ngươi sang Anh chơi được không?” Sắp đến năm mới, Âu Dương Thần Tu nghĩ cũng nên dẫn Âu Dương Ngoạt đi gặp ông nội cậu.
“Ừm.” Anh? Đúng rồi, cha Âu Dương Thần Tu hình như đang ở Anh. Kỳ thật Âu Dương Thần Tu có một phần huyết thống người Anh, bởi vì bà nội hắn là người Anh.
Nâng tay nhìn đồng hồ, Âu Dương Thần Tu vỗ vỗ lưng Âu Dương Ngoạt. “Bảo bối! Lên lầu thay quần áo đi, gia sư của ngươi sắp đến rồi.”
Âu Dương Ngoạt cũng sáp lại nhìn đồng hồ. “Chút nữa đi, còn sớm mà.” Còn tới ba mươi phút.
“Nghe lời, đừng tùy hứng! Lên lầu thay quần áo, ta ở đây kêu người làm cho ngươi một ly ca cao mà ngươi thích nhất, đợi ngươi xuống uống thế nào?” Từ sau khi hiểu rõ tính cách Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Thần Tu cơ bản đều áp dụng chính sách dụ dỗ. Không thể hung, chỉ có thể hống!
Cũng may thái độ Âu Dương Ngoạt đối với hắn bây giờ không còn giống như trước ‘cừu nhân gặp mặt đỏ mắt’, mềm cứng đều không ăn. Nếu dùng phương pháp dỗ dành ngược lại rất có hiệu quả, không phải cậu đã ngoan ngoãn đi lên lầu rồi sao.
Hai giờ chiều, gia sư Âu Dương Ngoạt ‒ Mộc Linh Tử đúng giờ đến biệt thự.
“Âu Dương đồng học, hôm nay cô sẽ không ra bài tập, trường học trước khi nghỉ đông hẳn là có cho bài tập về nhà đi. Hôm nay em làm bài tập của trường, coi như ôn tập, thế nào?” Trong thư phòng, Mộc Linh Tử ngồi đối diện Âu Dương Ngoạt, ôn nhu nói.
Vừa học thêm vừa làm bài tập về nhà, một công đôi việc cớ sao không làm? Âu Dương Ngoạt lập tứ gật đầu, lấy bài tập trong túi sách ra.
Khi cậu làm bài tập, trong phòng liền yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng ‘sột soạt’ khi cậu viết chữ.
“Âu Dương đồng học, tình cảm em và cha hẳn là rất tốt đi.” Từ lúc dạy thêm tới giờ, Mộc Linh Tử vẫn đối với Âu Dương Ngoạt vô cùng ôn nhu, luôn luôn trò chuyện với cậu trong lúc cậu làm bài tập.
“…” Bút trên tay Âu Dương Ngoạt dừng lại, cậu nghĩ nghĩ vấn đề của cô một lúc rồi sau đó mới trả lời. “Ừ.”
“Mẹ em không ở đây sao? Hình như cho tới bây giờ cô cũng chưa từng thấy qua.”
“Đã chết!” Âu Dương Ngoạt thản nhiên trả lời.
“Vậy sao? Xin lỗi vì đã hỏi đến chuyện thương tâm của em.” Tuy rằng nói vậy, nhưng trong giọng nói lại không nghe ra nửa điểm áy náy, ngược lại còn mang theo vui sướng.
Âu Dương Ngoạt nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao cả. Không nói người nọ vốn không phải mẹ cậu, nhưng cho dù là mẹ cậu, Âu Dương Ngoạt cũng sẽ không nổi lên cảm xúc gì quá lớn. Đối với sinh tử, cậu đã sớm mất đi cảm giác, không biết sau này thế nào, ít nhất hiện tại là như thế.
“Bộ dạng em rất xinh đẹp nhưng lại không giống cha, cô nghĩ em hẳn là giống mẹ hơn đi. Nhìn cha em cưng chiều em như vậy, hắn hẳn là rất yêu mẹ của em.” Mộc Linh Tử cẩn thận thăm dò.
“Không biết.” Âu Dương Ngoạt quả thật không rõ chuyện này. Thật mâu thuẫn cũng thật phức tạp, nếu nói Âu Dương Thần Tu yêu mẹ Âu Dương Ngoạt, nhưng cậu lại thấy không giống lắm. Dù sao Âu Dương Ngoạt cũng không quên việc Âu Dương Thần Tu đã từng đối đãi thế nào với chủ nhân khối thân thể này. Nhưng nếu nói không yêu, cậu lại rất khó tưởng tượng một người như Âu Dương Thần Tu lại có thể lấy một người phụ nữ không yêu? Hôn nhân chính trị? Không có khả năng, mẹ Âu Dương Ngoạt không có bất cứ cái gì để Âu Dương Thần Tu cần phải dùng hôn nhân để đổi lấy. Cho nên chuyện này…nói không rõ, mà cũng đoán không ra…
“Ha hả, phải không?” Cho rằng Âu Dương Ngoạt không muốn trả lời, cô lập tức cười cười thay đổi đề tài. “Vậy em có từng nghĩ đến chuyện mình sẽ có một người mẹ khác không?” (lòi đuôi)
“Có một người mẹ khác? Có ý gì?” Vấn đề này khiến Âu Dương Ngoạt nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu không thể nào vui được.
“Ah! Phải nói là nếu như cha em tìm một người mẹ khác cho em, em có đồng ý không?”
“…” Hỏi tới hỏi lui rốt cuộc cũng hỏi vào trong điểm! Mấy ngày nay vị gia sư này thường xuyên chủ động trò chuyện với Âu Dương Ngoạt, nhưng toàn là những chuyện râu ria không quan trọng. Hôm nay rốt cuộc không quanh co lòng vòng nữa mà đi thẳng vào nội dung chính!
Âu Dương Ngoạt dừng bút, ngẩng đầu nhìn vị gia sư ăn diện kia trả lời: “Chuyện này tôi không rõ và cũng chưa từng nghĩ qua.” Đây là lời thật của cậu, cho tới bây giờ cậu quả thật chưa từng nghĩ qua vấn đề này.
Tính chiếm hữu Âu Dương Thần Tu rất mạnh, Âu Dương Ngoạt cũng như thế. Là người đều có ham muốn, đây là bản tính trời sinh. Trước kia làm sát thủ, cô độc, tịch mịch, chưa từng biết gì là ấm áp. Ở đây, cậu có được tất cả, đồng thời cũng làm sống dậy bản tính con người ẩn sâu trong linh hồn cậu.
Cho nên, dù không cần nghĩ cũng đã biết đáp án! Âu Dương Ngoạt là một người làm chuyện gì cũng đều dựa theo bản năng. Bản năng chiếm hữu tuyệt đối không cho phép, cũng tuyệt đối không tha thứ cho người phụ nữ muốn chen chân vào. Như vậy, nếu chuyện đó thật sự xảy ra, chưa nói đến Âu Dương Thần Tu, đối với những kẻ không biết tự lượng sức, cậu sẽ cho bọn họ một kết cục không thể tưởng tượng.
“Âu Dương đồng học đã lớn như vậy rồi cũng nên hiểu chuyện, cha em còn rất trẻ, hẳn là cần một người phụ nữ có khả năng đứng sau lưng giúp đỡ anh ấy. Anh ấy yêu thương em như thế, làm con em cũng nên suy nghĩ cho cha mình. Hơn nữa, em cũng cần một người quan tâm và chăm sóc.” Mộc Linh Tử ôn hòa nói.
“…” Âu Dương Ngoạt im lặng, cậu dựa lưng vào ghế, có chút thương hại nhìn người phụ nữ đang bày ra bộ dáng ‘mẹ hiền’ làm công tác tư tưởng cho cậu. “Ý cô là gì? Hay là cô đang tự đề cử mình?”
Bị Âu Dương Ngoạt nói trúng tâm sự, Mộc Linh Tử vội vàng nói: “Tại sao em lại nghĩ như vậy, cô chỉ quan tâm cha con các em mà thôi. Hôm nay đột nhiên nói đến chuyện này nên cô mới tùy tiện nói vậy em đừng để ý.”
Trong khoảng thời gian tiếp xúc với cha con Âu Dương Ngoạt, có thể nói Mộc Linh Tử rất có hảo cảm với Âu Dương Thần Tu. Gia cảnh cô không tệ, bằng cấp cao, lại vừa trẻ vừa đẹp, cho nên đối tượng lựa chọn kết hôn yêu cầu rất cao. Cô cũng không biết Âu Dương Thần Tu rốt cuộc có bao nhiêu tiền, nhưng nhìn hắn tính tình trầm ổn, khí chất khoan thai, cô có thể cảm giác được Âu Dương Thần Tu không phải một nhân vật tầm thường. Trẻ tuổi, anh tuấn, ôn nhu (thấy hắn ôn nhu với Âu Dương Ngoạt), thành công..v.v..tất cả điều kiện đều phù hợp tiêu chuẩn người đàn ông lý tưởng trong lòng cô. Duy nhất không tốt chính là Âu Dương Thần Tu đã kết hôn và có một đứa con lớn như vậy, bất quá khó khăn lắm mới tìm được một người có điều kiện tốt như vậy sao cô có thể buông tha? Mặc kệ hắn yêu thương đứa con này như thế nào, chỉ cần kết hôn với cô, cô cũng có thể sinh cho hắn một đứa con, và cô cũng tự tin có thể giành lấy sự yêu thương mà hắn đặt trên người đứa con này. mong
anhlau.wordpress.com
Bất quá bây giờ Âu Dương Thần Tu rất yêu thương con của hắn, cho nên Mộc Linh Tử khôn ngoan, quyết định ra tay từ phía Âu Dương Ngoạt.
Âu Dương Ngoạt khinh miệt nở nụ cười, ném bút lên bàn: “Tôi mệt, ra ngoài nghỉ ngơi! À đúng rồi, bắt đầu từ ngày mai cô không cần đến nữa.”
“Âu Dương đồng học, cô là gia sư do cha em mời, cô cũng không có làm gì để em tức giận? Cô muốn biết nguyên nhân tại sao em bảo cô sau này đừng đến kèm em học nữa?” Nếu muốn tiếp cận Âu Dương Thần Tu, nhất định phải nắm được cơ hội giúp Âu Dương Ngoạt học thêm.
“Không cần thiết!” Âu Dương Ngoạt nói xong, đầu cũng không quay lại đi ra ngoài phòng khách.
Âu Dương Thần Tu hôm nay lại rảnh rỗi, Âu Dương Ngoạt vừa ra đã thấy hắn ngồi trên sofa đọc báo uống cà phê.
An Húc Nhiên đứng sau lưng Âu Dương Thần Tu, thấy Âu Dương Ngoạt đi ra liền xoay người vào phòng ăn lấy trái cây để lên bàn. “Tiểu thiếu gia, đây là trái cây tươi hôm nay mới mua về.”
“Sao hôm nay mới học chưa bao lâu đã nghỉ rồi?” Âu Dương Thần Tu buông tờ báo, lấy mấy trái nhãn từ đĩa trái cây trên bàn lột vỏ cho Âu Dương Ngoạt.
“Không học nữa, hôm nay ta mệt rồi!” Âu Dương Ngoạt vừa hùng hồn trả lời, vừa hé miệng ăn cơm nhãn Âu Dương Thần Tu đút cho.
Phỏng chừng là vị gia sư kia chọc tới cậu. Âu Dương Thần Tu cười cười không nói gì, hắn quay đầu nhìn lướt qua An Húc Nhiên, An Húc Nhiên hiểu ý, đi vào thư phòng mời vị gia sư kia ra nghỉ ngơi.
Không lâu sau, Mộc Linh Tử theo An Húc Nhiên đi ra, chờ sau khi cô ngồi xuống ghế rồi Âu Dương Thần Tu mới mở miệng: “Ngoạt nhi có chút tùy hứng, người đừng để ý.”
“Sẽ không! Làm sao có thể chứ. Ngoạt nhi rất đáng yêu, tôi rất thích cậu ấy, tôi vẫn luôn xem cậu ấy như con mà đối đãi.” Cô lộ ra nụ cười cảm động, ôn nhu nhìn Âu Dương Thần Tu nói.
“Kêu An Húc Nhiên trả tiền cho cô ta, sau này cô ta không cần tới nữa!” Lúc này, Âu Dương Ngoạt ngồi bên cạnh Âu Dương Thần Tu lạnh lùng mở miệng.
“…” Âu Dương Thần Tu thở dài trong lòng, đau đầu đem cậu ôm vào lòng. “Sáng nay ta nói với ngươi cái gì?”
“Ngươi phải tin tưởng, ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi.” Phải biết rằng, nếu ngộ nhỡ vị gia sư này lại nói cái gì hoặc làm cái gì đó chọc tới cậu, khiến cậu không thể nhịn được nữa làm ra chuyện gì, đến lúc đó giải quyết hậu quả rất là phiền toái.
Âu Dương Thần Tu rất rõ ràng ý tứ Âu Dương Ngoạt. Hắn nhìn vị gia sư có phần đứng ngồi không yên kia, không biết rốt cuộc cô đã nói cái gì chọc tới Âu Dương Ngoạt mà khiến cậu nói ra ám chỉ như vậy.
Hướng An Húc Nhiên phất tay, ý bảo hắn qua giải quyết chuyện này, sau đó kéo Âu Dương Ngoạt đi vào thư phòng. Hai người cần phải nói chuyện một lát.
Ước mơ vĩnh viễn vẫn chỉ là mơ ước, khả năng có thể biến thành sự thật vô cùng nhỏ bé. Với sự dung túng và cưng chiều của Âu Dương Thần Tu đối với Âu Dương Ngoạt, cuối cùng giấc mộng của vị gia sư kia cũng tan thành mây khói.