Bên trong tư liệu là kiểm tra đánh giá tình hình học tập của Âu Dương Ngoạt trong ba tháng qua. Từ những tài liệu này có thể thấy trừ bỏ thành tích học tập thấp và thường xuyên trốn học ra thì không có vấn đề gì lớn. Mấu chốt chính là nội dung phần sau, trong đó không chỉ đánh nhau, biên bản làm hỏng của công, còn có báo cáo lời đồn đãi về Âu Dương Ngoạt trên tập báo vừa rồi. Đương nhiên nghiêm trọng nhất chính là chuyện trưa hôm nay tại nhà ăn cậu ác ý gây thương tích bạn học.
Một người khác nhún nhún vai, ném tư liệu lại lên bàn. “Tôi không có ý kiến.”
“Tôi cũng không có ý kiến.”
Năm phút trôi qua, một nửa ban hội đồng đồng ý đình chỉ học tập Âu Dương Ngoạt và sau đó đuổi về tổng giáo. Nếu là bình thường, chỉ cần thông qua một nửa ý kiến Ban hội đồng thì xem như quyết định, nhưng hôm nay đại Boss xuất hiện, hắn ngồi đó không lên tiếng thì chuyện này vẫn chưa có kết quả cuối cùng.
“Quản lý, cô có thể mang tập báo và mời học viên này đến đây không, chúng ta muốn hỏi cậu ấy vài chuyện.” Còn lại một số người chưa đưa ra ý kiến đề xuất yêu cầu.
“Có thể, xin đợi một lát, tôi đi gọi cậu ấy đến đây.” Hòa Mộc Mỹ Tử gật gật đầu xoay người đi ra ngoài.
Bời vì lão sư kia đã trở về lên lớp, nên trong văn phòng hiện giờ chỉ còn lại hai chú cháu Âu Dương Ngoạt.
Hòa Mộc Mỹ Tử trờ lại văn phòng, từ trong tủ lấy ra một chồng báo, sau đó nói với hai người đang ngồi trên ghế sofa. “Âu Dương đồng học, theo tôi tới đây một chút!” Nhìn nhìn Âu Dương Sóc ngồi bên cạnh: “Xin hỏi cha Âu Dương đồng học khi nào mới có thể tới học viện?”
“A, cha tiểu Ngoạt nhi đã đến.” Âu Dương Sóc trả lời.
“Vậy sao?” Chắc là còn ở dưới sân. “Nếu cha cậu ấy đến thì phiền ngài mời đến cha cậu ta đến phòng hợp nghe kết quả.”
Đi theo Hòa Mộc Mỹ Tử vào phòng hợp, lúc này, tất cả người bên trong đều quay qua nhìn Âu Dương Ngoạt. Cậu hờ hững đảo mắt qua từng người, cuối cùng dừng trước người đàn ông ngồi ở chủ vị, sau đó lập tức sững sờ tại cửa.
Cũng như vừa rồi, Hòa Mộc Mỹ Tử đem chồng báo phát cho mỗi người một quyển. Tuy rằng bọn họ rất kinh ngạc với bề ngoài Âu Dương Ngoạt, nhưng chỉ thoáng qua mà thôi, rất nhanh sau đó không ai chú ý nữa, tất cả bắt đầu lật xem tập báo vừa được phát.
Từ những ảnh chụp trong bài báo, bọn họ càng xem càng cảm thấy không thích hợp, càng xem càng cảm thấy người đàn ông trong ảnh thật quen mắt. Khi Ban hội đồng còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông ngồi chủ vị đã mở miệng: “Ngoạt nhi, ngươi còn muốn đứng đó bao lâu nữa? Đến đây với ta nào!”
Âm thanh sủng nịch khiến mọi người cả kinh, sau đó hết nhìn người đàn ông kia lại nhìn Âu Dương Ngoạt. Chỉ thấy Âu Dương Ngoạt mặt không đổi sắc đi đến ngồi cạnh người đàn ông.
Mọi chuyện phát triển một cách bất ngờ khiến Ban hội đồng bắt đầu xôn xao, đương nhiên người có mắt đều đoán ra được quan hệ hai người.
“Ảnh chụp này…” Thật rõ ràng ‒ bài báo này chỉ là một hiểu lầm ‘xinh đẹp’.
“Như mọi người thấy, đây là con ta ‒ Âu Dương Ngoạt.” Ngồi chủ vị, Âu Dương Thần Tu giới thiệu.
Tuy rằng đã đoán được, nhưng nghe được sự thật vẫn không khỏi kinh ngạc, toàn trường đều ồ lên, Vị quản lý học viện càng trợn mắt há hốc mồm, cả nửa ngày không nói được một câu.
“Trưa hôm nay ngươi lại làm gì ở học viện?” Vuốt tóc Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Thần Tu có chút bất đắc dĩ hỏi.
“Không có gì, không phải ngươi đã biết rồi sao?” Đùa nghịch tư liệu ‘lên án’ mình trên bàn, Âu Dương Ngoạt thản nhiên trả lời.
“Lý do? Bây giờ ngươi còn đang bị ‘thẩm phán’ (thẩm vấn và phán quyết) đó nha, nếu không nói nguyên nhân, như vậy đồng nghĩa với việc ngươi phải quay về tổng giáo.” Âu Dương Thần Tu đã sớm muốn đem cậu về tổng giáo, nhưng cân nhắc đến tính tình của cậu, cho nên hắn không hành động thiếu suy nghĩ.
“Là bọn họ tự tìm đến.”
Nghe Âu Dương Ngoạt nói thế, người trong Ban hội đồng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Lời đồn đã tự sụp đổ, còn lại chính là chuyện Âu Dương Ngoạt ác ý gây thương tích cho bạn học. Vốn là chuyện lớn, nhưng bởi vì thân phận Âu Dương Thần Tu, chuyện này lập tức biến thành chuyện thanh niên cãi vã đánh nhau mà thôi. Như vậy, nếu đã là chuyện nhỏ thì không cần đến Ban hội đồng làm gì, bọn họ đã sớm vỗ mông chạy lấy người, bỏ hai cha con Âu Dương Thần Tu ở lại học viện.
Làm phụ huynh Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Thần Tu đương nhiên muốn biết trưa hôm nay ở nhà ăn đã xảy ra chuyện gì, Hòa Mộc Mỹ Tử không dám chậm trễ theo hai người đến khu cấp A.
Vị lão sư kia không có trong văn phòng, Hòa Mộc Mỹ Tử chỉ phải để hai người ngồi trong văn phòng chờ, sau khi bưng lên hai ly nước liền nhanh chóng chạy đi tìm người.
“Là ngươi kêu Âu Dương Sóc đến?”
“Ừ.”
“Lần sau đừng gọi hắn, lề mề phiền chết người.” Âu Dương Ngoạt vẻ mặt khó chịu.
“Ha hả, không có lần sau! Ta nghĩ từ hôm nay trở đi, không ai dám đến tìm ngươi gây sự nữa đâu.” Đây cũng là mục đích hôm nay Âu Dương Thần Tu đến đây.
“…Ngươi từ khi nào thì trở thành người trong Ban hội đồng?”
Sủng nịch xoa mặt Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Thần Tu nói: “Ta chưa nói với ngươi đi, Thánh Khải từ khi thành lập đến nay đều thuộc Âu Dương gia.” Thánh Khải là do cha Âu Dương Thần Tu và một người bạn cùng sáng lập.
“…” Thì ra là thế.
“Xin…xin chào, tôi…tôi là lão sư Âu Dương đồng học.” Từ vẻ mặt trắng bệch không chút máu của vị lão sư này, phỏng chừng đã biết được thân phận Âu Dương Ngoạt.
“Xin chào, tôi là cha Âu Dương Ngoạt, Ngoạt nhi ở học viện chắc đã gây thêm phiền toái cho cô.” Mọi chuyện ở đây của Âu Dương Ngoạt hắn đều biết rõ ràng, đồng thời cũng biết rõ nhân cách vị lão sư này. Âu Dương Thần Tu một bên chơi đùa tóc Âu Dương Ngoạt, một bên cười cười nói. monganhl
au.wordpress.com
“Không…không có.” Âu Dương Thần Tu nói chuyện càng khách khí lão sư càng khẩn trương, cô cũng không quên thái độ lúc trước đối với Âu Dương Ngoạt, cái này gọi là có tật giật mình đi.
“Chuyện trên bài báo lúc nãy tôi đã giải thích với cô, còn chuyện ở nhà ăn hôm nay cũng chỉ là mâu thuẫn giữa học viên với nhau mà thôi, không có gì lớn. Cái gì mà ác ý gây thương tích, sau này thấy rõ ràng rồi hãy báo lại! Đường đường là một lão sư lại đi nghe học sinh nói bậy nói bạ!” Quản lý học viện đứng bên cạnh khiển trách lão sư.
“Chuyện của Ngoạt nhi ở nhà ăn hôm nay cô cứ dựa theo quy định mà xử lý.” Âu Dương Thần Tu biết chắc học viện sẽ bao che Âu Dương Ngoạt nên cố ý giả nhân giả nghĩa nói như vậy.
“Vâng, ngài yên tâm.” Lão sư hứa hẹn.
“Nếu vậy thì tôi yên tâm, thời gian cũng không còn sớm, không làm mất thời gian lên lớp của lão sư nữa, tôi về đây.” Nói xong quay qua nhìn Âu Dương Ngoạt ngồi bên cạnh: “Ngươi còn có ý kiến gì không? Nếu không thì theo ta về.”
“Ta không muốn học cấp A, ta muốn trở lại cấp C.”
“…” Này chỉ là chuyện nhỏ, bất quá quản lý học viện vẫn muốn xem ý kiến Âu Dương Thần Tu thế nào mới được.
Nhưng đối với người đem Âu Dương Ngoạt đặt ở vị trí thứ hai thì sẽ không có người đứng thứ nhất như Âu Dương Thần Tu thì không cần phải nói. “Cứ theo lời nó đi.”
Theo Âu Dương Thần Tu đi về, trên đường Âu Dương Ngoạt đột nhiên nhớ tới một chuyện. “Ta quên nói chuyện của Thuần Dã rồi.”
“Người bạn kia của ngươi sao? Quên thì ngày mai nói, ngày mai ngươi không định đi học sao?” An Húc Nhiên lái xe, Âu Dương Thần Tu và Âu Dương Ngoạt ngồi ghế sau.
“Bảo bối, lúc nãy ta có xem báo cáo tình hình học tập của ngươi, thành tích của ngươi có phải quá kém hay không?” Nghĩ đến vấn đề này, Âu Dương Thần Tu liền cảm thấy dở khóc dở cười.
“Tốc độ quá nhanh, ta nghe không hiểu.” Này chỉ là viện lý do mà thôi, kỳ thật là cậu nghe không vô.
“…”
Một tuần sau
Chuyện Âu Dương Ngoạt đánh nhau sau khi bồi thường tiền thuốc men thì xem như giải quyết. Cũng bởi vì giải quyết đơn giản như vậy cho nên gia đình ba học viên kia mãnh mẽ tạo áp lực, yêu cầu học viện nghiêm trị Âu Dương Ngoạt. Thậm chí ngay cả hội phụ huynh cũng vận dụng, một tuần vừa rồi, trong học viện phải nói là bị nháo đến chướng khí mù mịt.
Cuối cùng không biết Âu Dương Thần Tu làm cái gì, ba gia đình kia vốn không bỏ qua lại đột nhiên ngậm miệng, cái gì cũng không nói lập tức chuyển trường cho con mình.
Nhờ phúc Âu Dương Ngoạt, bây giờ Thuần Dã có thể bình yên vô sự tiếp tục đi học, mà Âu Dương Ngoạt cũng đã quay lại cấp C. Về phần hiểu lầm trên bài báo kia, học viện cũng giúp Âu Dương Ngoạt làm sáng tỏ.
Hiện giờ Âu Dương Ngoạt cơ bản vẫn như lúc trước, trừ bỏ các lão sư xum xoe và các nữ sinh không ngừng bỏ thư tình vào trong tủ giày của cậu thì cuộc sống học tập Âu Dương Ngoạt xem như yên bình.
Sau kỳ thi cuối kì, học viên sẽ được nghỉ đông.
xxxxxxxxx
Đến kỳ nghỉ đông, Âu Dương Ngoạt nhàn rỗi ở nhà.
Lần trước đã xem qua thành tích Âu Dương Ngoạt, hắn cũng đoán được kết quả kỳ thi cuối kì của Âu Dương Ngoạt là cái dạng gì. Tuy rằng đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi xem phiếu điểm An Húc Nhiên mang về Âu Dương Thần Tu lần thứ hai đau đầu.
Lại nói đến Âu Dương Ngoạt.
Cậu không thích nhất là toán, đi học thì căn bản là không nghe, cho nên môn này điểm kém là tuyệt đối! Anh văn, môn này đối với Âu Dương Ngoạt hoàn toàn không thành vấn đề, bất quá thành tích chỉ có thể xem như miễn cưỡng. Văn, trong lớp chỉ có vài học viên thi trượt như vậy. Hóa thì không cần phải nói, đây là môn có điểm cao nhất, vì dù sao đây cũng là sở trường của cậu. Vật lý xem như tạm chấp nhận, còn những môn còn lại, Âu Dương Thần Tu thật sự không dám xem tiếp, bởi vì mấy môn này cũng không quan trọng, hơn nữa điểm số phải nói là vô cùng thê thảm.
Trên bàn trà phòng khách bày một đống lớn thức ăn, nào là khoai tây chiên, gà rán và đủ thứ đồ ăn vặt. Tất cả đều do đầu bếp làm theo yêu cầu Âu Dương Ngoạt.
Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, vài người hầu ra ngoài dọn tuyết đọng. Hệ thống sưởi trong phòng khách được mở mức lớn nhất, Âu Dương Ngoạt mặc áo ngủ nằm trên sofa xem phim, tay không ngừng bỏ khoai tây vô miệng.
Âu Dương Thần Tu từ trong thư phòng đi ra, ngồi xuống bên cạnh, đem Âu Dương Ngoạt ôm vào lòng, lười biếng hỏi: “Xem cái gì mà say sưa vậy?”
“The Texas Chainsaw Massacre, lấy ở chỗ Âu Dương Sóc.” Âu Dương Ngoạt thuận thế dưa vào ngực Âu Dương Thần Tu, đem đầu gối lên vai hắn.
monganhlau.wordpress.com
“Ừ! Phim đó hơi đẫm máu, ngươi xem ít thôi.” Âu Dương Thần Tu quét mắt nhìn đống thức ăn vặt trên bàn, theo thói quen xoa xoa hai má mặt cậu dặn dò: “Ăn mấy thứ này ít chút, nếu không lát nữa lại ăn cơm không ngon.”
“Biết rồi.” Đáp ứng là một chuyện, làm hay không lại là một chuyện khác.
“Bảo bối!”
“Sao?”
“Ta đã kêu Âu Dương Sóc mời gia sư cho ngươi, chiều nay gia sư sẽ đến kèm ngươi học.”
“…” Âu Dương Ngoạt ngồi thẳng dậy, vứt khoai tây lên bàn, trừng mắt nhìn Âu Dương Thần Tu. “Lại mời gia sư? Lần trước không phải ta đã nói ta không cần gia sư rồi sao!” Một đám phụ nữ ngu ngốc! Âu Dương Ngoạt vừa nghĩ tới liền chán ghét.
Vừa nghỉ đông, Âu Dương Thần Tu liền mời gia sư cho Âu Dương Ngoạt. Vị gia sư này lần đầu tiên nhìn thấy Âu Dương Thần Tu liền bị điều kiện và bề ngoài của hắn hấp dẫn. Không chỉ không tập trung dạy kèm Âu Dương Ngoạt, ngược lại còn thường xuyên bịa ra mấy lý do nhàm chán để ở riêng với Âu Dương Thần Tu. Có đôi khi Âu Dương Thần Tu xử lý xong công việc đến bồi Âu Dương Ngoạt, vị gia sư này liền nhân cơ hội đến gần, thỉnh thoảng tiếp xúc thân thể với hắn. Trời vào đông rất lạnh, nhưng quần áo trên người cô càng mặc càng ngắn, càng mặc càng hở hang. Âu Dương Ngoạt chỉ ở một bên nhìn, không có bất cứ ý kiến gì, cũng may Âu Dương Thần Tu còn biết tự giác, lập tức đuổi người này đi.
Bởi vì đã có bài học từ người đầu tiên nên gia sư thứ hai là nam. Người này giảng bài cũng không tệ, lại rất có trách nhiệm, ấn tượng Âu Dương Ngoạt đối với người này cũng coi như tốt. Tất cả đều diễn ra bình thường, nhưng lần này phiền toái lại đến từ phía gia đình vị gia sư này, mắt thấy sắp đến năm mới, gia đình vị gia sư này yêu cầu hắn về nhà mừng năm mới.
Gia sư thứ ba lại là nữ, bất quá người này lại khác người đầu tiên, không hề có hứng thú với Âu Dương Thần Tu, mà lại có hứng thú với Âu Dương Ngoạt. Lần đầu tiên gặp mặt Âu Dương Ngoạt, hai mắt cô liền sáng lên, vẻ mặt hưng phấn giống như chuyên gia thám hiểm phát hiện vật báu. Trong giờ dạy kèm, Âu Dương Ngoạt nhiều lần bị ‘quấy rối ***’. So với trước kia, bây giờ Âu Dương Ngoạt dễ ở chung hơn rất nhiều, chỉ cần người tiếp cận không có ác ý, cậu cũng không bài xích. Bởi vỉ vậy cho nên, vị gia sư này chiếm đủ tiên nghi, ăn không ít đậu hủ Âu Dương Ngoạt. Điển hình là hai má xinh xắn kia, thường xuyên lọt vào ‘độc thủ’ vị gia sư này.
Tuy rằng Âu Dương Ngoạt không thích thường xuyên bị cô đụng chạm, bất quá gia sư này cũng không có ác ý, chỉ thuần túy giống như một cô bé thấy một búp bê xinh đẹp nên yêu thích không muốn buông tay, cho nên Âu Dương Ngoạt cũng không nói gì thêm. Cậu không nói thế nhưng có người lại chịu không nổi! Mỗi lần Âu Dương Thần Tu đến xem Âu Dương Ngoạt học tập, đẩy cửa ra liền thấy một màn: con trai bảo bối của hắn thì đang giải bài tập, vị gia sư kia thì ngồi bên cạnh cười hì hì sờ mặt cậu, còn không ngừng khen ngợi ‘Oa, da Ngoạt nhi thật đẹp nha! Sờ lên thật thoải mái!’ ‘Cưng thật đáng yêu! Tỷ tỷ thật thích cưng’..v.v..Với người bá đạo lại có tính chiếm hữu đến cực điểm như Âu Dương Thần Tu có thể xem tiếp? Đương nhiên là hắn kêu cô lập tức đóng gói rời đi.
Bất quá có vẻ đêm hôm đó Âu Dương Ngoạt cũng không khá giả cho lắm, tuy Âu Dương Thần Tu không trách cứ tiếng nào, nhưng lại làm tình từ tối cho đến gần sáng hôm sau, cái loại trừng phạt im lặng này cũng do hắn nghĩ ra.