Không thể không nói, bọn họ quả thật tò mò muốn biết người có thể làm cho Âu Dương Ngoạt vốn lạnh lùng, không coi ai ra gì lại lộ ra biểu tình nhu hòa kia. Kết quả là, không ai từ chối, hai người đều đi theo Thuần Dã băng qua đường.
Không thể phủ nhận, thủ đoạn xã giao của Âu Dương Thần Tu vô cùng lợi hại, thật sự là có thể gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Từ lúc lái xe đưa bọn họ đến nhà hàng ăn trưa đến khi quay lại học viện, Âu Dương Thần Tu có thể liên tục trò chuyện với bạn học Âu Dương Ngoạt. Người ta nói, ba năm là khoảng cách một thế hệ, nhưng với Âu Dương Thần Tu thì hoàn toàn nhìn không ra. Cũng làm bọn họ vô cùng cảm thán, tại sao cha thì tao nhã như vậy, mà con thì lúc nào cũng lạnh lùng, không nói không cười?
Sau khi quay lại học viện, ba người Thuần Dã thì ở lại tiếp tục lễ hội, Âu Dương Ngoạt thì bị Âu Dương Thần Tu mang về nhà.
Tại sao Âu Dương Thần Tu đến học viện Âu Dương Ngoạt không rõ, hắn có biết chuyện báo chí không cậu cũng mù tịt. Từ lúc về nhà đến giờ hắn không hề hỏi gì. Nhìn vẻ mặt hắn cũng chẳng nhìn ra được gì, nhưng Âu Dương Thần Tu là loại phẫn trư ăn lão hổ, là sinh vật thành tinh, sao có thể dựa vào mấy cái đó mà tùy tiện kết luận?
Bất quá với hiểu biết của cậu, không hôm nay thì ngày mai hắn nhất định sẽ biết ở học viện xảy ra chuyện gì. Âu Dương Ngoạt bĩu môi, cậu cũng lười nói với hắn, dù sao chuyện mời phụ huynh hắn nhất định sẽ phân phó An Húc Nhiên giải quyết.
xxxxxxxx
Ba ngày sau
Sáng sớm thức dậy, Âu Dương Thần Tu đã không còn bên cạnh, nhìn thấy chữ A trên cà vạt cậu liền nhíu mày.
Âu Dương Ngoạt vừa xuống tới phòng khách thì thấy Âu Dương Thần Tu từ phòng ăn đi ra.
“Bảo bối, ngươi bị muộn rồi.” Nhìn Âu Dương Ngoạt mỗi lần thức dậy luôn có vẻ mặt mơ hồ, Âu Dương Thần Tu cười nói, vươn tay chỉnh cà vạt cho cậu.
Trong học viện, ngoại trừ những người dùng ánh mắt khác nhau nhìn chằm chằm cậu, hoặc là bàn tán xung quanh, còn lại tất cả đều bình thường. Ít nhất lão sư cũng không gọi cậu lên văn phòng nữa.
Mấy ngày nay không gặp Thuần Dã, hắn cũng không gọi điện thoại cho cậu.
Giữa trưa, trong nhà ăn, có thể thấy những học viên này tránh cậu còn hơn rắn rết. Chỉ cần cậu ngồi chỗ nào, trước sau hai hàng tuyệt đối không có ai ngồi.
“…Cậu ta còn có mặt mũi đi học sao?”
“Nhưng mà…nghe nói…trước kia…”
“Cậu quản nhiều như vậy làm gì, dù nam hay nữ, chỉ cần không làm trái đạo đức là được. Người ta thích cái gì cậu quản được sao.”
Đối với những lời đồn đãi vô căn cứ này Âu Dương Ngoạt xem như không nghe thấy, nhàn nhã ngồi ăn cơm.
Cái gọi ‘Hoàng đế không vội thái giám đã gấp’, nhân vật chính của lời đồn không thèm để ý, nhưng lại có người không kiềm chế nổi. Trên đời này, bất cứ chuyện gì cũng vậy, phải biết một vừa hai phải, có người biết bo bo giữ mình, đồng dạng cũng có người quá mức ngu xuẩn, hết thuốc chữa.
Sự thật chứng minh, đám thiếu gia lần trước tránh được một kiếp trong toilet…thật rõ ràng chính là loại người thứ hai.
“Này! Cút ngay, ở đây không chào đón mày, nhìn thấy mày liền khiến tao ghê tởm. Mẹ nó, mày làm ảnh hưởng đến khẩu vị của tao!” Xem đi, chủ động tìm bất mãn.
Ngẩng đầu quét mắt nhìn bọn họ một cái, Âu Dương Ngoạt không phản ứng cũng không động.
“Còn dám lên mặt sao? Mẹ nó, thật khiến người ta nổi điên!”
“Cậu tức cái gì, nó cũng không lên mặt được bao lâu nữa đâu, không phải cậu cũng biết ngày mốt nó và cái tên hồ bằng cẩu hữu của nó sẽ bị đuổi học sao.”
“Có ý gì? Cái gì hồ bằng cẩu hữu?” Đối thoại của bọn họ khiến Âu Dương Ngoạt có chút không rõ, cậu buông đũa trong tay, lên tiếng hỏi.
“Nha! Còn không thừa nhận? Tên ngưu lang kia chẳng phải là hồ bằng cẩu hữu của mày?” Nam sinh kia khinh bỉ nói.
“…” Âu Dương Ngoạt ghét nhất chính là loại người thích hại người vô tội! Nếu muốn nhằm vào cậu, cậu có thể bồi vui đùa một chút, nhưng nhằm vào người bên cạnh cậu là không được! Huống chi Thuần Dã là bạn của cậu.
“Ai làm? Là các ngươi? Hay là ả nữ sinh kia?” Âu Dương Ngoạt đôi mắt tràn đầy sát khí, nhưng giọng nói lại lãnh đạm, không nghe ra chỗ nào có vấn đề.
“Ha hả, là chúng tao làm thì sao? Không phải chúng tao làm thì thế nào? Chỉ bằng mày thì có thể làm gì chúng tao?” Đối phương cười khinh thường.
Âu Dương Ngoạt cười lạnh một tiếng. “Rồi các ngươi sẽ biết ta có thể làm gì các ngươi không!” Xem ra hôm nay phải tính toán sổ sách một lượt thôi.
Từ khi đám người này đến khiêu khích Âu Dương Ngoạt, trong phòng ăn lập tức yên tĩnh trở lại. Tất cả học viên trong nhà ăn đều vừa ăn vừa hứng thú nhìn bọn họ, khi Âu Dương Ngoạt nói câu ‘Rồi các ngươi sẽ biết ta có thể làm gì các ngươi không’, âm thanh dao nĩa trong nhà ăn đột nhiên biến mất vô tung.
Tất cả mọi người nghe xong, hai mắt liền gắt gao nhìn chằm chằm bên này, trong nhà ăn yên tĩnh đến mức một cây kim rơi cũng có thể nghe được.
“Nói đi, các ngươi muốn lên từng người, hay là ba người cùng lên?” Kéo ghế đứng lên, Âu Dương Ngoạt nhìn bọn họ thản nhiên hỏi.
“A, không cho mày một bài học mày thật sự không biết thế nào là trời cao đất dày.” Lời nói cuồng vọng không coi ai ra gì của Âu Dương Ngoạt khiến ba người nổi điên, vừa dứt lời liền đánh tới.
Với năng lực Âu Dương Ngoạt, muốn thu thập đám ‘rác rưởi’ này là chuyện vô cùng dễ dàng, đối diện với nắm tay đang vung tới, cậu chỉ hơi nghiêng người liền tránh được.
Thấy bọn họ đánh về phía Âu Dương Ngoạt, một số người trong nhà ăn kinh hô lên, đặc biệt là những ai ngồi hơi gần Âu Dương Ngoạt, lập tức đứng dậy lẫn đi thật xa, sợ bản thân xui xẻo bị cuốn vào.
Lơ đễng tránh một cước, Âu Dương Ngoạt nhanh chóng bắt lấy cổ chân đối phương kéo về phía mình, sau đó tung một quyền vào mặt. “A!” Đối phương kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó lập tức che mũi.
Âu Dương Ngoạt đã hạ thủ lưu tình, ít nhất cậu không dùng chân đá hắn. Nhưng quyền vừa rồi lực độ cũng không nhẹ, hơn nữa mặt là nơi yếu ớt nhất trên cơ thể.
“Aaa―!! Chảy máu!!” Nữ sinh đứng gần đó xem bắt đầu thét chói tai.
Máu theo kẻ tay chảy ra, sau đó từng giọt từng giọt nhỏ trên mặt đất. Nam sinh kia vốn hai mắt phẫn nộ giờ đây tràn đầy nước mắt, cơn đau từ mũi truyền đến làm hai mắt hắn như nổ đom đóm.
Thấy đồng bạn bị thương, hai nam sinh còn lại càng thêm tức giận, ra tay càng thêm ngoan độc.
Không muốn kéo dài thời gian, Âu Dương Ngoạt quyết định tốc chiến tốc thắng. Nhanh chóng tiếp cận một người, mạnh mẽ tung một kích lên bụng, đối phương lập tức ôm bụng ngồi chồm hổm dưới đất rên rỉ.
Đối phó với mấy tên này thật sự rất dễ dàng, Âu Dương Ngoạt thậm chí còn chưa dùng đến một phần ba năng lực đã giải quyết được hai người.
Nam sinh cuối cùng bắt đầu khiếp đảm, bọn họ không nghĩ tới Âu Dương Ngoạt cư nhiên dám ra tay với bọn họ. Trong nháy mắt hắn do dự, Âu Dương Ngoạt xoay người đá một cước vào đầu gối hắn, nam sinh kia liền mất trọng tâm, ngã ngồi về phía sau.
Âu Dương Ngoạt từng bước từng bước một đến gần, lúc này hắn thật sự rất sợ hãi. “Chờ…chờ một chút! Tố cáo bạn mày không phải chúng tao, là…là cô ta!” Chỉ vào một nữ sinh, người này run rẩy gào thét nói.
Nhìn bộ dạng chật vật khiếp đảm của hắn, Âu Dương Ngoạt cười lạnh: “Đã muộn, ta đã cho các ngươi cơ hội!” Đã bảo các ngươi đừng tới trêu chọc ta và cũng đã cho các ngươi cơ hội nói ra sự thật!
“Dừng tay! Em đang làm gì vậy!” Lúc này, ba lão sư đột nhiên xuất hiện tại nhà ăn, hướng về phía Âu Dương Ngoạt nói.
“…” Lần trước cậu đã cho lão sư này mặt mũi, nhưng lần này thì không! Trước mặt ba lão sư, Âu Dương Ngoạt vẻ mặt bình tĩnh giẫm lên bàn tay nam sinh đang ngồi dưới đất, tiếng xương cốt vỡ nát vang lên trong nhà ăn yên tĩnh.
“Aaaaa―!!” Tiếng thét thảm thiết khiến mọi người ở đây đều kinh hãi.
Một lão sư lập tức xông lên giữ chặt Âu Dương Ngoạt, sợ cậu lại ra tay với hai nam sinh kia. Hai lão sư còn lại thì lập tức kêu vài học viên khác mang ba nam sinh kia đến phòng y tế.
Ba nam sinh kia, một người gãy mũi, một người bị gẫy ba ngón tay, người còn lại hơi nhẹ chút, chỉ bị bầm ở bụng. Kết quả kiểm tra khiến học viện vô cùng khiếp sợ, quyết định nghiêm túc xử lý chuyện này, và Âu Dương Ngoạt ‒ một lần nữa bị mời lên văn phòng.
Bởi vì là giờ nghỉ trưa nên trong văn phòng không có ai, Âu Dương Ngoạt nhàn nhã dựa lưng vào tường, thờ ơ nhìn vị lão sư của cậu ra ra vào vào không biết đang vội cái gì.
“Nếu không có chuyện gì, tôi có thể đi được rồi chứ!” Qua mười phút sau, vẫn không có ai hỏi cậu câu nào. Nhìn vị lão sư kia, Âu Dương Ngoạt không mặn không nhạt hỏi.
“Học viện đã gọi điện thông báo cho gia đình em, mời em ở đây chờ!” Bây giờ cô cũng không có thời gian so đo với Âu Dương Ngoạt. Gia đình ba nam sinh bị đánh đang tạo áp lực yêu cầu học viện nghiêm túc xử lý Âu Dương Ngoạt.
“Nha! Tiểu Ngoạt nhi lần này gây họa không nhỏ a!” Lúc này, tại cửa văn phòng truyền đến một âm thanh trêu chọc quen thuộc.
Thấy người tới, Âu Dương Ngoạt nhíu mày. “Tại sao lại là chú?” Tại sao hắn đến đây? An Húc Nhiên đâu?
“Xin chào! Xin hỏi ngài là cha của Âu Dương đồng học?” Thấy ở cửa văn phòng là một người đàn ông tuấn tú trẻ tuổi, lão sư Âu Dương Ngoạt không xác định hỏi.
Tầm mắt Âu Dương Sóc từ trên người Âu Dương Ngoạt chuyển sang vị lão sư kia: “Cô là lão sư của tiểu Ngoạt nhi đi, tôi là chú của tiểu Ngoạt nhi ‒ Âu Dương Sóc.”
“Chú tới đây làm gì? An Húc Nhiên đâu?” Âu Dương Ngoạt lần nữa mở miệng hỏi.
“Chậc chậc, tiểu Ngoạt nhi thật làm cho người ta thương tâm. Chú bỏ cả công việc chạy tới đây giải cứu cháu, thế mà cháu lại lạnh nhạt với chú như vậy!”
…
“Ừm, chú của Âu Dương đồng học đúng không, phiền ngài đi theo tôi xử lý một số vấn đề.” Nhìn hai chú cháu đấu khẩu, vị lão sư bị bỏ qua một bên tìm cơ hội lên tiếng nhắc nhở.
“A, vậy sao, làm phiền lão sư dẫn đường.” Gật gật đầu, Âu Dương Sóc kéo Âu Dương Ngoạt đi theo phía sau lão sư.
“Hắc hắc, tiểu Ngoạt nhi thật đúng là đi tới đâu cũng không an phận nha. Bình thường không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng là nổi tiếng nha!” Trên đường, Âu Dương Sóc còn không quên trêu chọc cậu.
Âu Dương Ngoạt căn bản không muốn nghe lời vô nghĩa của hắn, vẫn tự nhiên đi về phía trước.
“Ai~ ~!!! Thật tội nghiệp phụ huynh chúng ta vì cháu đến đây giải quyết hậu quả. Ai ~ ~!!! Thật tội nghiệp chú vứt công việc chạy đến đây còn bị cháu ghét bỏ. Aiiii, thật tội nghiệp chú…”
“Chú nói xong chưa?” Âu Dương Ngoạt cuối cùng không nhịn được đánh gãy lời hắn.
“Hảo hảo hảo! Xong rồi xong rồi! Chú không nói nữa là được chứ gì, cháu làm gì hung dữ như vậy. Nói như thế nào chú cũng là bậc cha chú của cháu , thật sự là không biết kính già yêu trẻ.” Nhìn vẻ mặt hung thần ác sát của Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Sóc trong lòng một trận cảm khái. Ai, tiểu tử này càng ngày càng không đáng yêu, đều là do cha cậu ta làm hư.
“Đối với chú?” Âu Dương Ngoạt nhíu mày, tầm mắt từ trên xuống dưới đánh giá Âu Dương Sóc, sau đó khinh miệt trả lời: “Căn bản không cần phải như vậy.”
“Cháu―!” Âu Dương Ngoạt càng ngày càng có khả năng làm Âu Dương Sóc tức giận đến không nói nổi lời nào.
Nhìn hình thức ở chung của hai chú cháu, lão sư đi bên cạnh hai người trợn mắt há hốc mồm. Quả thật không thể tin, rốt cuộc hiểu được ‒ hóa ra Âu Dương Ngoạt đối với ai cũng là cái loại thái độ này!
Ba người đi vào văn phòng quản lý, người quản lý trẻ tuổi vô cùng nhiệt tình mời hai chú cháu Âu Dương Ngoạt ngồi xuống ghế sofa.
“Xin chào! Tôi là người quản lý học viện. Nói vậy chuyện của Âu Dương đồng học ở học viện ngài đã biết, tôi…”
“Xin lỗi! Tôi chỉ là chú của tiểu Ngoạt nhi, về phần chuyện của tiểu Ngoạt nhi xử lý như thế nào, kết quả ra sao, mời cậu đợi cha nó đến rồi bàn lại!” Không phải ngữ khí thân thiết như khi nói chuyện với Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Sóc không chút lưu tình đánh gẫy lời nói của vị quản lý.
“Vậy xin hỏi cha của Âu Dương đồng học khi nào đến? Vấn đề của Âu Dương đồng học một lát sẽ do Ban hội đồng xử lý! Hy vọng các ngài có thể hiểu tính nghiêm trọng của sự việc lần này.” Đối với thái độ Âu Dương Sóc, vị quản lý vô cùng ngạc nhiên, lập tức có chút không thoải mái.
Âu Dương Sóc nhún nhún vai. “Cậu yên tâm, cha nó nhất định sẽ đến đúng giờ!” Hắn lịch sự cười, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia trêu tức.
xxxxxxxx
Hơn mười chiếc xe cao cấp, giá trị xa xỉ từ từ tiến vào học viện, chỉnh tề dừng trên sân. Người từ trên xe bước xuống, mặc kệ là nam hay nữ, chỉ dựa vào bề ngoài và khí chất cũng có thể nhìn ra những người này có địa vị không tầm thường. Bọn họ chính là thành viên Ban hội đồng và cũng là người nắm giữ cổ phần học viện Thánh Khải.
Quản lý học viện đã đi ra ngoài nghênh đón Ban hội đồng, bây giờ trong văn phòng chỉ còn lại chú cháu Âu Dương Ngoạt và vị lão sư kia.
Từ tiếng bước chân bên ngoài hành lang, Âu Dương Ngoạt có thể nhận ra, bên ngoài có khoảng mười lăm người.
Sau khi đưa Ban hội đồng vào phòng hợp, vị quản lý lấy ra một chồng văn kiện, phát cho mỗi người một bản. Khi phát đến một người đàn ông, quản lý cảm thấy người này hơi quen quen, giống như đã gặp ở đâu rồi. Quản lý sửng sốt hết một lúc, sau đó mới phát tiếp.
Một người đang ngồi thấy cô nghi hoặc, cười cười giới thiệu: “Quản lý còn chưa biết vị này đi, vị này chính là chủ tịch Ban hội đồng của chúng ta.” Hoặc là nói hắn chính là chủ chân chính của học viện Thánh Khải, người nắm giữ cổ phần cao nhất.
Nghe đến đó, vị quản lý trong lòng lộp bộp, hoàn toàn không nghĩ ra, tại sao người này lại xuất hiện ở đây? Trong lòng nghĩ rồi lại nghĩ, bất quá cô vẫn vô cùng lịch sự vươn tay tự giới thiệu. “Xin chào! Hoan nghênh ngài đến học viện Thánh Khải phân hiệu Nhật Bản, tôi là quản lý học viện ‒ Hòa Mộc Mỹ Tử!”
Người nọ nhìn cô gật đầu, một chút ý tứ đứng dậy bắt tay với cô cũng không có.
Thái độ của người này khiến Hòa Mộc Mỹ Tử vô cùng xấu hổ, nhìn lướt qua tất cả những người ngồi ở đây thì thấy bọn họ đang lật xem tài liệu trước mặt mình, không ai chú ý tới hai người, cô có chút quẫn bách thu hồi tay.