Khoáng Thế Kim Sinh

Chương 6




Vừa rồi ở nhà ăn bị tên kia lôi kéo, quấy rối, tâm tình Âu Dương Ngoạt hiện tại đã kém tới cực điểm.

Không nghĩ lại tiếp tục lên lớp học, Âu Dương Ngoạt về ký túc xá học viện.

Ký túc xá của học viên cũng không giống như của học viện bình thường, mỗi học viên đều có riêng một phòng.

Trong mỗi một phòng đều sở hữu thiết bị, vật dụng được trang bị dựa theo tiêu chuẩn khách sạn năm sao, nơi nghỉ ngơi như vậy cũng có thể tưởng tượng chi phí đắt đỏ cỡ nào.

Mở cửa phòng ra, Âu Dương Ngoạt cũng không có một tia kinh ngạc, nới lỏng cà vạt, mở rộng cổ áo sơmi, nhàn nhã ngã xuống giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

‘Bang’ chưa nằm được bao lâu, cửa phòng liền bị người ta dùng lực đá văng ra.

Thiếu niên vừa rồi ở nhà ăn, lúc này hai tay cắm trong túi áo kiêu ngạo tiêu sái bước vào phòng Âu Dương Ngoạt, vài tên tuỳ tùng đi theo sau.

Đến cạnh giường, hắn cúi người giữ chặt áo Âu Dương Ngoạt nói: “Đừng quên, mày là người mới tới, kiêu ngạo cái gì, mày là tên tiểu tử biến thái. Mẹ nó, nói thật tao thấy mày càng ngày càng biến thái.”

Mấy tên tuỳ tùng phía sau cũng lấy tay nắm tóc Âu Dương Ngoạt, mặt bày ra một bộ biểu tình ‘mày hôm nay nhất định phải chết’.

“Âu Dương Ngoạt, có phải mày muốn tìm cái chết hay không? Lúc nãy ở nhà ăn dám nói chuyện với bố mày như vậy?” Phi, phun xuống đất một ngụm nước bọt, bộ dáng lưu manh.

“Buổi chiều sau giờ học, tao đợi mày ở đây nếu mày không đến thì cẩn thận tao cho người vẽ hoa lên khuôn mặt yêu quái kiêu ngạo của mày.” Sau khi ném lại những lời này xong, hắn hướng ngoài cửa bỏ đi.

“Này là do mi muốn.” Đã nhẫn nại tới cực hạn, Âu Dương Ngoạt tức giận kéo xuống cà vạt hung hãn ném xuống đất.

“A, không phải ta đã nói qua với ngươi rồi sao, đừng chọc ta nếu không hậu quả tự chịu.” Đem mấy tên tuỳ tùng ý đồ đến giáo huấn mình đánh cho mặt mũi bầm dập, run rẫy quỳ trên mặt đất, Âu Dương Ngoạt từng bước từng bước hướng đến tên cầm đầu.

“Này, ngươi tên gì?” đi đến thiếu niên nhiều lần khiêu khích mình, Âu Dương Ngoạt hỏi.

“Trần Lỗi” giờ phút này thiếu niên kêu Trần Lỗi đã không còn khí thế kiêu ngạo vừa rồi, xám xịt quỳ trên mặt đất trả lời.

“Hừ! Trần Lỗi phải không? Nhớ kỹ lần sau nếu còn gọi ta là biến thái hoặc là yêu quái ta liền cắt lưỡi ngươi.” Âu Dương Ngoạt cúi người, mỉm cười, ghé vào lỗ tai Trần Lỗi nói nhỏ.

“Còn các ngươi từ nay về sau lại dám chạm vào ta dù là một chút, ta liền bẽ gẫy tay.” Quay sang, ngoài cười như trong không cười đối với mấy tên tuỳ tùng kia cảnh cáo.

“Đã biết.” Gật gật đầu, bị đánh đến toàn thân đau đớn khó nhịn, vẫn phải gian nan mở miệng trả lời.

Vừa lòng nhún nhún vai, Âu Dương Ngoạt tiêu sái đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên quần áo, chỉnh lý lại đồng phục trên người.

Học viên xem náo nhiệt phía sau thấy Âu Dương Ngoạt chuẩn bị rời đi, tất cả tránh qua một bên nhường đường, sợ mình không cẩn thận chọc giận thiếu niên xinh đẹp nhưng lại có thân thủ bất phàm này.

“Âu Dương Ngoạt mày chờ đó cho tao, một ngày nào đó tao muốn cho mày chết thật khó coi!” Nhìn bóng dáng Âu Dương Ngoạt đi xa, Trần Lỗi nắm chặt hai nắm đấm, hung hăng thề.

Xí nghiệp cấp dưới của tập đoàn Âu Dương nhiều vô số, liên quan tất cả các ngành sản xuất, đồng thời còn cùng hắc bạch lưỡng đạo quan hệ qua lại chặt chẽ.

Tên họ: Âu Dương Thần Tu, 33 tuổi, tổng tài tập đoàn Âu Dương, người thừa kế chính thức gia tộc.

Tên họ: Âu Dương Ngoạt, 17 tuổi, cha: Âu Dương Thần Tu, trưởng tôn Âu Dương gia, mẹ: Casey – người Ý, bối cảnh gia tộc – không rõ, chết trong sự cố bảy năm trước.



Tên họ: Trần Lỗi, 18 tuổi, mẹ: nghệ sĩ, đồng thời là con riêng Âu Dương Thần Tu.

Ngồi trên ghế sô pha, nhìn báo cáo điều tra trong tay, Âu Dương Ngoạt khinh thường cười cười.

Hừ! Trách không được Trần Lỗi kiêu ngạo như vậy, hoá ra là con riêng Âu Dương Thần Tu, xem ra chúng ta đã định trước, nước cùng lửa không thể cùng tồn tại.

Đứng dậy lười biếng duỗi thắt lưng, tuỳ ý sắp xếp phòng một chút, Âu Dương Ngoạt liền đi xuống lầu.