Dùng sức mở ra mí mắt nặng nề, Âu Dương Ngoạt từ trong bóng tối tỉnh lại. Tầm mắt có chút mơ hồ, đầu vẫn còn choáng váng, phỏng chừng là do di chứng của thuốc mê còn lưu lại.
Mắt Âu Dương Ngoạt nhắm rồi lại mở , tầm mắt so với vừa rồi cũng rõ ràng hơn nhiều. Âu Dương Ngoạt ý thứ được mình đang nằm trên một cái giường lớn, tay chân bị dây thừng thô to cột vào bốn góc giường.
Âu Dương Ngoạt thử cử động cổ tay, dây thừng ma sát với làn da hơi đau. Xem ra mấy tên kia vô cùng cảnh giác, cho dù cậu hôn mê bọn họ vẫn cẩn thận trói chặt.
Bất quá đối với Âu Dương Ngoạt mà nói, mấy cái này cũng không mấy quan tâm. Điều cậu quan tâm chính là hiện tại cậu đang ở nơi nào? Cho nên Âu Dương Ngoạt bắt đầu đánh giá căn phòng giam giữ mình.
Bởi vì trước kia làm sát thủ nên Âu Dương Ngoạt có thể nhanh chóng thích nghi với bóng tối. Hiện tại từ trong bóng tối cậu có thể mơ hồ thấy được vách tường màu trắng cùng một số vật dụng bài trí trong phòng.
Cạnh giường có hai cái ghế, một cái tủ nhìn không ra màu sắc đặt ở đầu giường. Trên tủ có một cái đèn bàn, còn có một ly thuỷ tinh. Có thể nhìn ra được căn phòng này rất trống trải mà cũng rất đơn sơ.
Vách tường đối diện có một cái cửa sổ, Âu Dương Ngoạt không nhìn thấy gì bởi vì bên ngoài là một mảnh tối đen như mực, xem ra cậu đã mê man mấy tiếng rồi.
Toàn bộ căn phòng chỉ có một nơi có ánh sáng, đó chính là khe hở nơi cửa ra vào. Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, ánh sáng từ bên ngoài lập tức xông vào. Vốn đã quen với bóng tối, Âu Dương Ngoạt trong phút chốc bị ánh sáng chiếu vào mắt không thể mở ra được.
Người đi vào vươn tay sờ soạn vách tường cạnh cửa bật đèn, ‘tạch’ một tiếng, căn phòng lập tức sáng ngời.
Mặc dù biết người vào sẽ bật đèn nên Âu Dương Ngoạt đã có chuẩn bị trước, nhưng mà cậu vẫn bị ánh sáng mãnh liệt đâm vào mắt. Híp híp mắt, có chút gian nan mở ra, lặp đi lặp lại vài lần cậu mới thích nghi với ánh sáng trong phòng.
Người vào thấy Âu Dương Ngoạt đã tỉnh lại, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì xoay người đi ra ngoài. Khoảng năm phút sau, Âu Dương Ngoạt liền nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào, chỉ chốc lát sau người đàn ông vừa rồi dẫn theo đồng bạn đi vào.
“Không ngờ mày tỉnh nhanh như vậy, bất quá nếu đã thế này thì chúng tao bắt đầu luôn đi.” Không có dự định nhiều lời vô nghĩa, người đàn ông vừa rồi đi thẳng vào vấn đề, nói với mấy người vào sau.
“…” Âu Dương Ngoạt không vì lời nói của bọn họ mà bị doạ, cậu im lặng vài giây rồi mới hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
“Hừ! Làm gì? Để chúng tao nghĩ xem nên ‘chiêu đãi’ mày thế nào. A! Đúng rồi, tao nhớ ra rồi! Hình như người kia nói phải làm cho mày thương tích đầy mình thì mới được nha.” Người nọ nghĩ nghĩ, nhìn đồng bọn rồi lại quay sang nhìn Âu Dương Ngoạt, làm bộ giật mình tỉnh ngộ mà trả lời.
Người kia? Người kia là ai? Là người lần trước bắt cóc cậu sao? Âu Dương Ngoạt yên lặng âm thầm nhíu mày.
Lúc này có hai người đi đến cạnh giường, một người cầm kim tiêm, một người thì xoắn tay áo Âu Dương Ngoạt lên.
Kim từ từ đâm vào da mà hơi đau khiến Âu Dương Ngoạt nhíu mày. Nhưng quan trọng không phải điểm này, mà là bọn họ tiêm cái gì cho cậu?
Theo bản năng Âu Dương Ngoạt muốn phản kháng, nhưng mà tay chân đều bị trói không thể cử động, cho nên cậu không thể phản kháng.
“Ngươi tiêm cái gì vào người ta?” Thuốc đã được tiêm vào, Âu Dương Ngoạt nhìn người đàn ông vừa tiêm thuốc cho mình xong hỏi.
“Ha ha, yên tâm đi, cái này không mất mạng đâu. Chúng tao chỉ tiêm cho mày một ít thuốc có tác dụng làm cơ bắp mất đi sức lực, đợi lát nữa chúng tao sẽ đối với mày làm một số chuyện mà không muốn mày phản kháng, để chúng tao khỏi phải phiền toái mà thôi. Đương nhiên, trong đó còn trộn lẫn vào một loại thuốc khác. Nhưng mà không cần lo lắng, nó chỉ làm cho mày hưởng thụ trước khi chết thế thôi.”
“…” Âu Dương Ngoạt trong lòng cười lạnh. Ha! Cậu mặc kệ kẻ địch thần bí kia tại sao lại muốn mấy tên này làm chuyện này với cậu. Bây giờ trong lòng Âu Dương Ngoạt chỉ có một ý tưởng, đó chính là tìm ra kẻ đó và hoàn trả lại gấp trăm lần.
Khoảng năm phút sau khi tiêm thuốc, Âu Dương Ngoạt thân thể bắt đầu dần dần trở nên khô nóng khó chịu. Tay chân như nhũn ra, toàn thân dường như mất hết sức lực.
“Như vậy chúng ta cũng bắt đầu đi.” Biết thuốc đã có tác dụng, người đàn ông đứng cạnh giường nhắc nhở đồng bọn.
Mấy người kia gật đầu tiến lên, bọn họ bắt đầu thô lỗ xé mở quần áo Âu Dương Ngoạt. Nhưng mà không một ai có ý định mở trói cho cậu, cho dù cậu có bị tiêm thuốc đi chăng nữa.
Quần áo từng cái từng cái bị cởi ra, cho đến khi thân thể Âu Dương Ngoạt hoàn toàn bộc lộ ra ngoài. Không khí ban đêm rét lạnh làm cậu nổi không ít da gà.
Thân thể Âu Dương Ngoạt trắng nõn lại bóng loáng, chạm vào xúc cảm vô cùng tốt khiến mấy tên kia không ngừng vuốt ve, trong mắt cũng từ từ nổi lên dục vọng.
“Cút ngay, không được chạm vào ta.” Do tác dụng của thuốc, làn da Âu Dương Ngoạt trở nên khá mẫn cảm. Bị mấy tên kia ở trên người mình vuốt ve làm cậu vô cùng chán ghét.
Đối với lời nói Âu Dương Ngoạt, bọn họ xem như không nghe thấy, thậm chí có hai tên còn leo lên giường. “Ha hả, mày biết không, cho dù là phụ nữ cũng không có làn da tốt như vậy. Nếu không thấy cái kia tao thật không tin mày là con trai.” Nhìn nơi riêng tư của Âu Dương Ngoạt sắp đứng thẳng lên, người nọ vừa trêu chọc vừa bắt đầu dùng đầu lưỡi liếm lên ngực cậu.
“Đúng vậy, cho dù là Kỷ Tử cũng không xinh đẹp bằng cậu ta.” Một người khác tiếp lời, còn không quên lấy thần tượng của mình ra so sánh với diên mạo Âu Dương Ngoạt.
yuurj.wordpress.com
Bọn họ không ngừng xoa nắn thân thể Âu Dương Ngoạt, bởi vì tác dụng của thuốc, Âu Dương Ngoạt càng thêm khô nóng khó nhịn.
Với một người chỉ đứng gần người lạ thôi đã thấy khó chịu như Âu Dương Ngoạt thì làm sao có thể chịu được mấy người kia chạm vào người! Lúc này, nội tâm cậu bắt đầu trở nên điên cuồng, gương mặt toả ra hàn khí lãnh lẽo, gắt gao nhìn chằm chằm mấy tên kia.
“Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, cút ngay.” Đây là lần cuối cùng cậu phát ra lời cảnh cáo, chỉ cần bọn họ rời khỏi thân thể cậu cậu sẽ tha cho một mạng. Nếu không…giết không tha!
Gương mặt xinh đẹp của cậu không thể nghi ngờ là chất xúc tác đối với bọn họ, bọn họ không mảy may để ý tới lời cảnh cáo của Âu Dương Ngoạt. Ánh mắt *** tà mang theo tươi cười đáng khinh ở trên người cậu giở trò.
Có một người bắt đầu cởi bỏ quần, lấy ra phân thân cực đại nhét vào tay Âu Dương Ngoạt. Bởi vì cậu đã bị tiêm thuốc, nên người nọ rất yên tâm lấy tay Âu Dương Ngoạt phục vụ mệnh tử của mình.
Chán ghét! Đây là chán ghét từ đáy lòng. Nhìn tên kia lấy tay mình thay hắn bộ lộng mà biểu tình hưởng thụ, Âu Dương Ngoạt cảm thấy muốn nôn mửa.
Nhìn mấy tên kia vốn đã có gương mặt làm người ta không vừa mắt, bây giờ lại mang lên biểu tình xấu xí, Âu Dương Ngoạt có thể cảm nhận được máu trong người đang nghịch lưu.
Tác dụng của thuốc càng lúc càng rõ ràng, thân thể cậu cũng càng ngày càng khó chịu. Âu Dương Ngoạt dùng sức cắn đầu lưỡi, cậu muốn khắc chế cảm giác khó nói kia. Một dòng máu tanh chảy vào trong cổ họng, trong miệng vẫn còn lưu lại mùi vị rỉ sắt làm Âu Dương Ngoạt trở nên hưng phấn.
Đây không phải vì thuốc hưng phấn, cũng không phải vì ***, mà là cảm giác hưng phấn bùng phát từ sâu trong linh hồn.
Bản tính vốn ngủ say trong linh hồn đã tỉnh lại! Cậu thích máu! Thích cảm giác khi giết người! Bây giờ không có bất luận kẻ nào có thể ngăn cản cậu! Bởi vì Âu Dương Ngoạt bây giờ là một cỗ máy giết người…
Âu Dương Ngoạt hiện tại chỉ có một mục đích…Giết người! Giết không tha, tuyệt đối không buông tha cho bất cứ kẻ nào.
Mấy tên kia vẫn còn đang ở trên người cậu loạn động, một người khác đem quần của mình cởi xuống một nửa, phân thân cực đại bên trong lập tức nảy ra.
Hắn leo lên giường, quỳ gối giữa hai chân Âu Dương Ngoạt, sau đó cầm lấy phân thân của mình nhắm ngay tiểu huyệt đóng chặt của Âu Dương Ngoạt.
Đang sa vào ***, bọn họ căn bản không chú ý tới Âu Dương Ngoạt thay đổi, cả bọn gương mặt xấu xí mang theo tươi cười đáng khinh tiếp tục đùa bỡn thân thể Âu Dương Ngoạt.
Theo một tiếng trầm đục do vật nặng va vào vách tường vang lên, người đàn ông đầu tiên muốn cường bạo Âu Dương Ngoạt bị đá bay ra ngoài.
Đột nhiên xảy ra biến cốlàm những người còn lại như từ trong mộng quay về với thực tại.
Chỉ thấy Âu Dương Ngoạt hai chân đã được tự do, dây thừng vẫn còn cột trên trụ giường. Bởi vì mạnh mẽ thoát ly cho nên dây thừng đã thành một cái vòng lớn nằm ở đó. Trên dây thừng còn nhiễm máu đỏ tươi, có nhiều chỗ còn đang nhỏ máu.
Vùng da nơi cổ chân của Âu Dương Ngoạt đã bị rách ra, miệng vết thương rất sâu, máu tươi đỏ sậm không ngừng chảy ra ngoài.
Bất quá trên mặt cậu lại không có chút biểu hiện đau đớn nào, giống như vết thương kia không phải trên chân của cậu vậy. Âu Dương Ngoạt không hề cảm thấy đau, lúc này, cậu đang dùng lực lôi kéo cánh tay vẫn còn đang bị trói, bởi vì dùng lực quá lớn, cổ tay cũng bắt đầu rách da chảy máu, sau đó vết thương càng ngày càng lớn, tay Âu Dương Ngoạt cũng từng chút từng chút thoát ra.
Bọn họ thật không ngờ Âu Dương Ngoạt bị tiêm thuốc rồi mà vẫn còn sức cởi trói, cũng thật không ngờ cậu đối mặt với vết thương thế kia mà mặt không hề thay đổi.
Nhưng mà bọn họ dù sao cũng hành nghề nhận tiền giết người, cho nên chỉ sau một lúc kinh ngạc bọn họ liền khôi phục thần sắc như lúc ban đầu.
Cái tên vừa rồi bị đá bay tiến lên công kích Âu Dương Ngoạt đầu tiên. Hắn muốn Âu Dương Ngoạt phải trả giá vì một cước vừa rồi.
Đối với công kích của người nọ, Âu Dương Ngoạt không né tránh mà dùng tốc độ bọn họ không theo kịp di chuyển đến trước mặt người nọ, không mảy may để ý tới cánh tay đang đổ máu, đánh một quyền cực mạnh vào ngực người nọ.
Âm thanh trầm đục nặng nề ở trong phòng vang lên, người nọ bị đau cong hạ thắt lưng. Âu Dương Ngoạt hai tay ôm lấy đầu hắn, nhắc chân cho một kích vào mặt.
Người nọ quỳ trên mặt đất, nếu như là trước kia Âu Dương Ngoạt sẽ không làm gì hắn nữa. Nhưng mà bây giờ, một khi linh hồn Tu la đã thức tỉnh, đối với kẻ địch Âu Dương Ngoạt sẽ không có một chút nhân từ. Âu Dương Ngoạt nhấc chân, đá người nọ ngã xuống đất, dùng khí lực toàn thân không chút lưu tình giẫm lên đầu người nọ.
Ngẫm lại xem đôi chân Âu Dương Ngoạt có sức lực kinh người như thế nào, một cước có thể phá hư một cái bao cát, thì đã nói lên nó có bao nhiêu lực sát thương.yuurj.wordpress.com
Đầu người nọ lập tức lõm xuống, mơ hồ có thể thấy não từ khe nứt xương xọ lòi ra ngoài. Bởi vì có tóc che khuất nên không thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy chất lỏng màu đỏ từ từ khuếch tán ra sàn nhà.
Bọn họ cũng là sát thủ, thấy qua đều là dùng súng, dùng dao giết người, sử dụng tay không giết người là rất ít. Nhiều nhất cũng chỉ bẻ gãy cổ hoặc đánh vào điểm trí mạng nơi cột sống mà thôi. Nhưng mà cho tới bây giờ, bọn họ chưa bao giờ thấy qua cách giết người như Âu Dương Ngoạt, dùng một cước có thể giẫm nát đầu một người.
Cho dù bọn họ đã quen nhìn cảnh huyết tinh thì cũng bắt đầu sợ hãi Âu Dương Ngoạt.
Cả bọn quần áo không chỉnh nhìn Âu Dương Ngoạt một thân toàn là máu trước mặt, đôi mắt cậu lúc này đen sẫm, sâu không thấy đáy, đồng tử lóng lánh quang mang thị huyết.
Trong nháy mắt bọn họ như từ trong mộng tỉnh lại, giống như đã hiểu bọn họ rốt cuộc chọc phải loại người gì. Không! Cậu không phải là người! Cậu là lệ quỷ từ trong địa ngục bước ra! Cậu là tu la! Độ nguy hiểm của cậu đã vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ.
Không một ai dám hành động thiếu suy nghĩ, không một ai dám xung phong công kích Âu Dương Ngoạt.
Không biết là áo của ai, Âu Dương Ngoạt mặc vào người rất dài. Vạt áo dài đến tận đùi, hai chân trắng nõn như ẩn như hiện thập phần mê người. Nếu không phải trên người cậu toàn là máu, cộng với thủ pháp giết người vừa rồi, phỏng chừng bọn họ sẽ vì bộ dáng hiện tại của cậu mà lần thứ hai nổi lên dục vọng.