Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Âu Dương Ngoạt, cũng là sinh nhật 18 tuổi lần thứ hai của cậu. Cậu thật sự rất may mắn! Thử nghĩ xem, một người chỉ có thể trải qua một lần 18 tuổi, còn cậu đến hai lần, một lần kiếp trước và một lần kiếp này.
Bởi vì chán ghét nhiều người, nên khi Âu Dương Thần Tu muốn lên kế hoạch tổ chức tiệc sinh nhật cậu liền từ chối.
Hôm nay trong biệt thự chỉ có Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Sóc và Dương Hân ba người chúc mừng cậu.
Trên bàn ăn thật dài bày đầy các loại thức ăn. Tây có, Trung có, Nhật có, đầy đủ mọi thứ. Bốn người vừa ăn tối vừa chúc mừng sinh nhật, tuy ít người nhưng cũng rất vui vẻ.
Một cái bánh kem hai tầng được cắm mười tám ngọn nến, đèn đã tắt, trong phòng ăn chỉ còn lại ánh sáng mông lung phát ra từ những nhọn nến.
Âu Dương Ngoạt muốn vươn người thổi nến, kết quả lại bị Dương Hân giữ chặt, cô cứ nhất định hát xong bài hát chúc mừng sinh nhật mới cho phép cậu thổi nến.
Đang ăn cơm, Âu Dương Sóc đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, cười hì hì bỏ đũa xuống, lấy một cái phong bì đưa cho Âu Dương Ngoạt: “Tiểu Ngoạt nhi, chú không biết mua gì tặng cháu nên đành tặng cái này đi.”
Tiếp nhận phong bì từ tay Âu Dương Sóc, mở ra, bên trong là một thẻ tín dụng của một ngân hàng đứng đầu Nhật Bản.
Nhận được ánh mắt khó hiểu của Âu Dương Ngoạt, lại nhìn thoáng qua Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Sóc trêu tức nói: “Hắc hắc, có cái này về sau cháu không cần tìm lão ba xin tiền tiêu vặt nữa.” Lần trước vì mua máy chơi game mà đến học viện không có tiền ăn cơm bị Âu Dương Thần Tu biết được mắng cho một trận, sau đó vì trừng phạt Âu Dương Thần Tu không đưa thẻ tín dụng cho cậu, quy định mỗi ngày cho Âu Dương Ngoạt một ít tiền mặt. Cũng từ đó về sau, Âu Dương Ngoạt mỗi ngày đều phải tìm Âu Dương Thần Tu chìa tay xin tiền. Và chuyện này cũng trở thành chuyện cười cho mọi người lúc rảnh rỗi.
Âu Dương Sóc nhìn biểu tình Âu Dương Ngoạt mỗi lần chìa tay đòi tiền Âu Dương Thần Tu, giống như học sinh tiểu học xin ba ba tiền tiêu vặt, tuy rằng có chút vui sướng khi người gặp hoạ, nhưng so với điểm đó thì việc lấy lòng Âu Dương Ngoạt vẫn tốt hơn.
Đúng lúc tháng này là sinh nhật cậu, tuần trước hắn đi làm một cái thẻ tín dụng không giới hạn làm quà sinh nhật cho Âu Dương Ngoạt.
Thấy Âu Dương Sóc tặng quà, Dương Hân cũng vội vàng để đũa xuống, lấy ra một cái hộp nhỏ: “Hì hì, tiểu Ngoạt nhi, tỷ tỷ cũng không có gì tặng em, đây là một chút lòng thành của chị, hy vọng em thích.”
“Cảm ơn.” Vươn tay cầm lấy hộp quà sau đó mở ra, bên trong là một cái đồng hồ nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, lịch sự nói cám ơn xong Âu Dương Ngoạt lại tiếp tục ăn thức ăn trong chén.
Biết Âu Dương Ngoạt thích ăn bánh ngọt, Âu Dương Thần Tu giúp cậu cắt sẵn một miếng bánh kem vào đĩa rồi đặt trước mặt cậu.
Âu Dương Sóc là một tên ăn chơi trát tán, thích đùa giỡn, hơn nữa da mặt lại rất dày, đã vậy còn không hề biết rút kinh ngiệm là gì. Hắn thừa dịp Âu Dương Ngoạt mải miết ăn bánh kem, đi ra phía sau cậu, dùng sức ấn đầu Âu Dương Ngoạt vào trong đĩa bánh.
“…” Tuy giận nhưng Âu Dương Ngoạt không ra tay, bởi vì cậu thấy Âu Dương Thần Tu đang trừng mắt liếc Âu Dương Sóc.
Đứng dậy đi vào toilet rửa mặt, Âu Dương Ngoạt thuận tiện ở trong bếp lấy vài thứ rồi đi ra ngoài phòng khách luôn…Chờ cậu quay lại đã là hai mươi phút sau.
Tròn 18 tuổi cũng có nghĩa Âu Dương Ngoạt đã thoát khỏi danh hiệu vị thành niên, hôm nay lại là sinh nhật cậu, nên Âu Dương Thần Tu chấp thuận cho cậu uống rượu.
Có lẽ là do thân thể này không biết uống rượu, cả buổi tối Âu Dương Ngoạt chỉ uống có mấy ly rượu mà đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, không tìm thấy phương hướng.
Âu Dương Ngoạt gương mặt đỏ rực, làn da dọc theo cổ cũng phiếm hồng mê người.
Dương Hân vốn định dẫn Âu Dương Ngoạt ra ngoài chơi, nhưng nhìn thấy bộ dáng vựng hồ hồ của cậu đành từ bỏ ý định.
Thời gian cũng không còn sớm, Âu Dương Sóc đưa Dương Hân về, Âu Dương Thần Tu mang Âu Dương Ngoạt say khướt đi tắm rửa. Vừa mới đi tới chỗ rẽ thang lầu thì chợt nghe thấy tiếng kinh hô của Âu Dương Sóc bên ngoài.
“Ngao! Trời ạ! Xe của chú!! Tiểu Ngoạt nhi chết tiệt, vĩnh viễn cũng không đáng yêu, không phải chỉ làm dính bơ trên mặt thôi sao, vậy mà làm xe của chú thành thế này! Thật đúng là tiểu hài tử trừng mắt tất báo.” Âu Dương Sóc ở bên ngoài trách móc một hồi lâu.
Cũng may hắn còn để lại đây một chiếc xe, nếu không chỉ có thể mượn xe Âu Dương Thần Tu đi về. May mắn may mắn, kêu Dương Hân đứng đó đợi, Âu Dương Sóc chạy đi lấy xe khác.
“Shit! Shit! Thượng đế a!! Ngài mau đến giúp con mang tên tiểu ác ma đáng giận này đi đi!!” Trong gara, lại một lần nữa truyền ra âm thanh chửi mắng của Âu Dương Sóc.
“Ca? Có chuyện gì vậy?” Nghe âm thanh chửi mắng cũa hắn Dương Hân lập tức chạy qua.
“Đúng là tiểu ác ma! Em đến xem ‘chuyện tốt’ mà cậu ta làm nè.”
“Ha ha, ai kêu anh trêu chọc cậu ta làm gì.” Đối với hành động trả thù của Âu Dương Ngoạt, Dương Hân chỉ cười cười.
“…” Âu Dương Sóc tự biết đuối lý nên chỉ im lặng không lên tiếng.
“Đi thôi, đi tìm Thần Tu ca ca mượn chìa khoá, hôm nay chỉ có thể mượn xe của anh ấy về thôi.” Thân mật kéo tay Âu Dương Sóc, Dương Hân cười nói.
“Aii, đành phải vậy thôi.” Âu Dương Sóc thở dài, còn có thể làm gì? Khiếu nại với Âu Dương Thần Tu, bảo hắn quản giáo con trai hắn cho tốt? Âu Dương Sóc mới không ngu ngốc mà đi tìm Âu Dương Thần Tu tố cáo hành vi phạm tội của con hắn. Cái đó quả thật tương đương tự sát.
Cho nên, chỉ có một con đường duy nhất là từ nay về sau không nên trêu chọc tiểu tổ tông kia là tốt nhất!
Nhưng Âu Dương Sóc là loại người mất sẹo quên đau, chỉ cần không trêu chọc Âu Dương Ngoạt thì không chịu được, rốt cuộc Âu Dương Sóc có thể nhịn được bao lâu??
Đặt Âu Dương Ngoạt lên giường, Âu Dương Thần Tu đi vào phòng tắm chuẩn bị nước tắm, đến khi trong bồn đầy nước ấm mới ra ngoài ôm Âu Dương Ngoạt vào phòng tắm giúp cậu tắm rửa.
Dựa vào người Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Ngoạt cảm thấy thật thoải mái, động cũng không động, mặc hắn cởi quần áo cho cậu.
“Lão ca, anh có trên lầu không?” Lúc này thanh âm Âu Dương Sóc dưới lầu vang lên, loáng thoáng truyền vào phòng tắm.
“Ta ra ngoài một chút, còn lại ngươi tự cởi đi rồi vào đó tắm, còn nếu không được thì đợi ta quay lại tắm cho ngươi.” Mới cởi quần áo cho Âu Dương Ngoạt được một nửa thì nghe tiếng Âu Dương Sóc, Âu Dương Thần Tu đành phải ra ngoài xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
“Lão ca, cho em mượn chìa khoá xe đi.” Âu Dương Sóc vừa lên lầu thì thấy Âu Dương Thần Tu từ trong phòng tắm đi ra.
“Xe của cậu bị gì? Không phải còn một chiếc sao?” Vừa rồi nghe hắn kinh hô nhưng không rõ xảy ra chuyện gì, Âu Dương Thần Tu sẵn dịp hỏi.
Còn không phải chuyện tốt con trai bảo bối của ngươi làm sao! Những lời này Âu Dương Sóc không dám nói ra miệng, cười gượng hai tiếng: “Ha ha, anh hỏi tiểu Ngoạt nhi đi.” Hỏi xem tiểu ác ma đáng giận kia đã làm gì.
“…” Liên quan đến Âu Dương Ngoạt Âu Dương Thần Tu không cần hỏi cũng biết không có chuyện gì tốt. Nhưng suy cho cùng cũng là do Âu Dương Sóc trêu chọc Âu Dương Ngoạt. Không hỏi nhiều, Âu Dương Thần Tu xoay người đi vào phòng lấy chìa khoá, sau đó đi ra ném cho Âu Dương Sóc: “Nhớ kỹ, ngày mai bên công ty còn có một cuộc họp, không được đến trễ.”
“…Vâng vâng vâng, em đã biết, sẽ không trễ.” Aii, ngày mai lại khổ thêm một ngày, Âu Dương Sóc trong lòng kêu rên.
Ngâm mình trong nước ấm thoải mái khiến Âu Dương Ngoạt mơ màng muốn ngủ.
Lúc Âu Dương Thần Tu đi vào thì thấy Âu Dương Ngoạt cả người trần trụi ghé vào trong bồn tắm nhắm mắt. Làn da trắng nõn bóng loáng nhuộm một màu hồng sắc mê người, có vẻ ái muội lại tràn ngập hương vị ***.
Âu Dương Thần Tu không hổ là người ai đến cũng không từ chối, người đàn ông kinh nghiệm đầy mình, khi thấy một màn như vậy vẫn có vẻ rất bình tĩnh: “Ngoạt nhi, đừng ngủ ở đây, lát nữa sẽ bị cảm mạo.” Dù sao nhiệt độ bên ngoài bây giờ quả thật rất lạnh.
Âu Dương Ngoạt đang ngủ thì bị đánh thức, dụi dụi mắt, đôi mắt ngập nước mơ hồ nhìn chằm chằm Âu Dương Thần Tu: “…Ngô…” Hơn nửa ngày mới lên tiếng, sau đó chậm chạp tắm rửa.
“…” Mặc dù Âu Dương Ngoạt là con trai hắn nhưng cũng là đồng tính, hơn nữa với người đàn ông song tính luyến không xem trọng đạo đức luân lý như Âu Dương Thần Tu mà nói, biểu tình của Âu Dương Ngoạt đối với hắn không thể nghi ngờ là một kích thích cảm quan mảnh liệt.
Toàn thân bắt đầu khô nóng khó nhịn, phía dưới cũng ẩn ẩn có xu thế sắp ngẩng đầu: “Chết tiệt!” Thầm mắng nột tiếng, Âu Dương Thần Tu cởi bỏ quần áo của mình, bước vào bồn tắm lớn có thể chứa bốn người.
Trong dòng nước ấm áp, hai người chặt chẽ cùng một chỗ, Âu Dương Thần Tu nhanh chóng hôn lên bờ môi đỏ bừng của Âu Dương Ngoạt. Hàm răng khẽ cắn, đầu lưỡi thuận thế tiến vào khoang miệng Âu Dương Ngoạt chậm rãi quấy nhiễu khiêu khích. Không biết có phải là do tác dụng của rượu hay không, Âu Dương Ngoạt lớn mật hai tay vòng qua cổ Âu Dương Thần Tu.
Sau khi chấm dứt nụ hôn dài, Âu Dương Thần Tu bắt đầu nhẹ nhàng cắn vành tai cậu, bởi vì hắn biết đây là điểm mẫn cảm của Âu Dương Ngoạt. Cho dù tích cách có thay đổi như thế nào đi nữa thì thân thể cũng không thay đổi.
“Ưm.” Quả nhiên, cảm giác giống như điện lưu mãnh liệt chạy qua người làm Âu Dương Ngoạt rên rĩ một tiếng, Âu Dương Thần Tu càng thêm khiêu khích. Sau đó từng nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống cái cổ trắng nõn Âu Dương Ngoạt. Âu Dương Thần Tu mút vào rồi khẽ cắn, một đường đi xuống ngực cậu, lưu lại dấu hôn ở mỗi một nơi hắn đi qua.
Ngón tay thon dài dọc theo sống lưng Âu Dương Ngoạt đi xuống, sau đó dừng lại giữa mông cậu.
“Ngươi muốn làm gì?” Hành động của Âu Dương Thần Tu làm Âu Dương Ngoạt tỉnh táo đôi chút. Cậu trừng hắn, trong đôi mắt xanh thẫm mơ hồ còn mang theo ***.
“Ngoan, bảo bối của ta, không phải vừa rồi ngươi rất thoải mái sao? Đừng lộn xộn, nhắm mắt lại, ta sẽ làm cho ngươi càng thêm thoải mái.” Âu Dương Thần Tu bắt đầu hống cậu.
Nếu là Âu Dương Ngoạt trước kia, Âu Dương Thần Tu sẽ không chút do dự hay cố kỵ bất cứ điều gì. Nhưng bây giờ không thể, bởi vì hắn chưa hoàn toàn nắm giữ tình cảm của Âu Dương Ngoạt. Cho nên hắn thử hống cậu, cũng là thừ dò xét tình cảm của cậu đối với hắn.
“Thoải mái? Vậy ngươi xoay người sang chỗ khác, đưa lưng lại đây.” Âu Dương Ngoạt rất nghiêm túc nói.
“Bảo bối, ta xoay người sang chỗ khác thì làm sao cho ngươi thoải mái chứ?” Âu Dương Thần Tu hy vọng bây giờ cậu sẽ không ổn trọng giống như ban ngày, ‘việc cấp bách’ bây giờ là giải quyết vấn đề nửa người dưới, chỉ cần có thể lừa Âu Dương Ngoạt tới tay, muốn hắn đùa giỡn vô lại thế nào cũng được.
“Yên tâm, có thể thoải mái. Không phải chỉ cần để ta thượng ngươi là được sao?” Âu Dương Ngoạt trả lời thật nhẹ nhàng, chưa ăn thịt heo không có nghĩa là chưa từng thấy heo. Tuy rằng kiếp trước chưa kịp chạm qua phụ nữ, nhưng sau khi linh hồn đến thế giới này, từ những đoạn ngắn ký ức trong đầu mà cậu biết nhất thanh nhị sở.
“…Ngoạt nhi…” Nghe Âu Dương Ngoạt nói thế, lửa nóng trong người Âu Dương Thần Tu giảm hơn phân nửa, làm gì có tâm tư tiếp tục, bất đắc dĩ lấy sữa tắm đặt bên cạnh giúp Âu Dương Ngoạt tắm rửa.
“Sao vậy? Không đến sao?” Khoái cảm khi tiếp xúc thân mật làm Âu Dương Ngoạt có chút nghiện.
Đến? Ngươi cư nhiên muốn thượng lão ba mình, ta làm gì còn tâm tình mà đến với ngươi.
“Ngoan, tắm rửa nhanh rồi đi ngủ sớm.”
Âu Dương Thần Tu rất có kiên nhẫn đợi, đợi ngày Âu Dương Ngoạt hoàn toàn ỷ lại hắn. Từ thái độ và thay đổi trên thân thể, hắn biết, sẽ nhanh thôi!
Hắn có thể được đền bù như mong muốn…