Lúc Âu Dương Sóc nói chuyện phiếm với Dương Hân thì Âu Dương Ngoạt ra ngoài tìm An Húc Nhiên, sau khi yêu cầu làm cho mình một ly ca cao thì cậu liền chuẩn bị trở về thư phòng.
“Tiển Ngoạt nhi, cháu đã ra đây thì đừng trở vào nữa, lại đây ngồi một chút đi, lát nữa ra ngoài với chúng ta.” Âu Dương Sóc nhìn thấy Âu Dương Ngoạt thì nói.
Âu Dương Ngoạt mắt điếc tái ngơ, không mảy may để ý, làm như không nghe thấy đi vào thư phòng.
“―Oa! Cậu bé vừa rồi thật xinh đẹp! Cậu ấy là ai vậy?” Âu Dương Ngoạt có gương mặt xinh đẹp làm Dương Hân lần đầu tiên nhìn thấy đã bị chấn động toàn thân, không ngừng dùng tiếng Anh hỏi Âu Dương Sóc.
Âu Dương Sóc thấy ốc đảo của mình không ngó ngàng tới mình mà bị đã kích nặng nề, cả buổi sau mới mở miệng: “Âu Dương Ngoạt.” Chỉ chỉ Âu Dương Thần Tu ngồi đối diện vẫn không ngừng gõ bàn phím. “Cũng chính là con anh ấy.” Đồng thời cũng là một dạng — tính cách ác liệt. Âu Dương Sóc trong lòng bổ sung thêm một câu.
“Thật sự!! Thật hâm mộ a, có một đứa con xinh đẹp tựa như búp bê vậy.” Cô vừa nói vừa nhìn về phía thư phòng.
“Đúng vậy, nhưng mà không đáng yêu chút nào.” Âu Dương Sóc kế bên xen mồm nói.
Âu Dương Thần Tu đóng máy tính lại ngẩng đầu: “Không phải muốn đi ra ngoài sao?”
“Uhm, lão nhân nhà em bảo em làm hướng dẫn viên, dẫn Hân đi xung quanh Nhật Bản chơi một chuyến.”
“Vậy đi thôi.” Âu Dương Thần Tu nói xong thì đi về phía thư phòng, cửa thư phòng cũng không có khoá, Âu Dương Thần Tu mở cửa ra rồi đứng ở cửa phòng: “Ngoạt nhi, không phải ngươi cũng chưa đến những chỗ khác chơi sao, lên lầu thay quần áo đi.”
“….Chờ một lát.”
Lái xe đến Ngân Toà, chỗ lần trước Âu Dương Thần Tu dẫn Âu Dương Ngoạt đến, bốn người ở trong cửa hàng mua sắm. Âu Dương Thần Tu vốn muốn cùng Âu Dương Ngoạt đi Thu Diệp Nguyên. Nhưng mà Dương Hân rất thích Âu Dương Ngoạt, sống chết không chịu để cho cậu đi, kết quả bọn họ chỉ có thể đi cùng cô.
Bốn người đều là tuấn nam mỹ nữ, đi trên đường khiến cho người đi đường xôn xao, thậm chí có người nghĩ bọn họ là người mẫu, muốn đi lại xin chữ ký.
Âu Dương Thần Tu căm tức nghĩ thầm trong lòng, trước kia cho dù có bồi phụ nữ đi dạo thì các cô cũng không có đi lâu như vậy. Mà ngay cả Âu Dương Sóc cũng nhíu mày, càng miễn bàn đến Âu Dương Ngoạt bên cạnh chưa từng bồi người khác đi dạo phố. Lúc này cậu đã mệt đến không chịu được.
Thật vất vả đi dạo xong, sau khi từ nhà hàng bọn họ ăn tối đi ra thì trăng đã lên cao, nhà nhà đèn đuốc đều được thấp sáng. “Ai, bây giờ chúng ta đi đâu chơi đây? A! Chúng ta đến ngưu lang *** xem đi! Em vẫn luôn muốn đến đó nhìn một lần.” Dương Hân hưng phấn nói.
“…” Âu Dương Thần Tu ngại cô là em họ Âu Dương Sóc nên cũng không tiện mở miệng nói gì.
“…” Âu Dương Sóc tuy rằng đã lâu không đến đó, nhưng mà có Âu Dương Thần Tu ở đây thì hắn không muốn đi.
Âu Dương Ngoạt một bên nghe tai nghe, một bên chơi game căn bản là không nghe bọn họ nói gì.
Dương Hân hưng trí bừng bừng leo lên xe, nhìn thấy ba người vẫn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích: “Đi a, còn đứng đó làm gì?”
“Hân, chúng ta….” Âu Dương Sóc đang nói thì bị Dương Hân mạnh mẽ kéo lên xe mà cắt ngang.
Âu Dương Thần Tu lôi kéo Âu Dương Ngoạt lên xe, nhìn biểu tình thì không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Câu lạc bộ đêm vẫn đèn đuốc rực rỡ, một mảnh phồn hoa như trước. Trên đường người đến người đi, ngoại trừ Dương Hân thần tình hưng phấn đi phía trước thì còn có ba người mặt không đổi sắc, suy nghĩ khác nhau đi ở phía sau.
“A, vào đây đi! ‘Vnown’ em thích tên này.” Sau đó rướn cổ lên nhìn vào bên trong. “Ân, hoàn cảnh bên trong cũng rất tốt.” Nói xong thì cô cũng đã đi vào bên trong rồi.
Vno…Vno…Vnown!! Trời ạ, lần trước hắn cũng dẫn Âu Dương Ngoạt đến chỗ này, nếu hôm nay không có Âu Dương Ngoạt thì không có vấn đề gì, nhưng mà bây giờ cậu ta đang ở đây. Nếu đi vào ngộ nhỡ có người nhận ra thì chẳng phải xong đời!! Nghĩ đến đây, Âu Dương Sóc giống như bị giẫm phải đuôi, kêu to: “Khoan đã.”
Âm thanh kích động làm Dương Hân hoảng sợ, vội vàng thu chân về. “Sao vậy anh?”
“Hân, chúng ta đến chỗ khác đi, anh thấy nơi này không được tốt.” Âu Dương Sóc dùng lý do không ra gì nói dối.
“Em thấy không tồi a, vừa rồi nhìn bên trong bài trí tương đối sang trọng mà.”
“Đổi chỗ khác đi, anh không thích chỗ này.” Âu Dương Sóc cố gắng thuyết phục cô.
“Tôi cũng thấy không tồi.” Âu Dương Thần Tu bất ngờ thốt lên những lời này, hoàn toàn đem hy vọng của Âu Dương Sóc đánh sâu vào vực thẫm.
Lúc này hắn chỉ có thể cầu nguyện hôm nay Khải không đi làm, hoặc là không nhận ra Âu Dương Ngoạt
“Đúng, đúng! Vậy chúng vào thôi.” Dương Hân không biết nên vô cùng cao hứng, ung dung đi vào bên trong.
“Hoan nghênh quang lâm.” Thấy bọn họ đi vào, phục vụ liền tiến đến nghênh tiếp, sau đó dẫn bọn họ đến bàn trống. Bởi vì là chủ nhật nên lúc này trong *** rất đông khách.
Kỳ thật khi bọn họ mới vừa vào tới cửa *** thì đã trở thành tiêu điểm của toàn bộ khách nhân ở đây. Chiều cao của Âu Dương Thần Tu cùng vẻ ngoài xuất chúng nhất thời làm cho ngưu lang trong *** đều cảm thấy xấu hổ.
“Sóc, em còn tưởng cuối tuần này anh không đến chứ.” Khải ngồi bên kia tiếp khách uống rượu, thấy Âu Dương Sóc dẫn vài người đi vào thì liền vui vẻ đi qua chào hỏi.
“_____!!” Âu Dương Sóc không thể thét ra tiếng, chỉ có thể bảo trì gương mặt tươi cười xoay người cùng Khải chào hỏi.
“Anh, hai người quen nhau?” Dương Hân bên cạnh ngắt lời hỏi.
“Xin chào tiểu thư, tôi tên Khải, là ngưu lang ở đây.” Khải dùng nụ cười nghề nghiệp nói chuyện, sau đó lấy danh tiếp đưa cho Dương Hân và Âu Dương Thần Tu bên cạnh.
Khi đưa tới trước mặt Âu Dương Ngoạt thì Âu Dương Sóc khẩn trương đến không thể khẩn trương hơn. Hắn thậm chí cảm giác được tim mình đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, dưới góc độ Âu Dương Thần Tu không chú ý tới nháy máy ra hiệu với Khải.
Có lẽ là động tác không rõ ràng, nên Khải dường như không chú ý tới. Hoặc là nói trời không theo không ý người. “Ai nha, đây không phải là tiểu Ngoạt nhi sao?” Đem hy vọng của Âu Dương Sóc tan thành tro bụi.
Khải không phải đối với ai cũng gặp qua một lần là có thể nhận ra như Âu Dương Ngoạt, có trách thì trách Âu Dương Ngoạt có gương mặt quá mức xinh đẹp làm Khải khắc sâu ấn tượng.
Không dám nhìn tới biểu tình của Âu Dương Thần Tu, chỉ cần cảm giác tầm mắt Âu Dương Thần Tu phía sau lưng thì Âu Dương Sóc cảm thấy mình như một con ếch nhỏ đứng trước mặt một con cự xà.
“Xin chào.” Tiếp nhận danh thiếp nhìn một lần. “Nếu anh quen người ở đây, tại sao lúc nãy không cho mọi người vào chứ?” Dương Hân tò mò hỏi hắn.
Không biết trả lời như thế nào, Âu Dương Sóc cười gượng hai tiếng: “Qua kia ngồi trước đi, người ta còn đợi chúng ta kìa.” Chỉ vào phục vụ đang đứng phía trước đợi bọn họ.
“Ngươi tới đây rồi?” Lấy xuống tai nghe của Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Thần Tu lạnh giọng hỏi.
“Âu Dương Sóc dẫn ta tới.” Âu Dương Ngoạt trực tiếp đem họng súng đẩy về phía Âu Dương Sóc.
“Đến lúc nào?” Âu Dương Thần Tu nguy hiểm híp híp mắt.
“Vào lần ngươi gọi điện thoại khi ta mới đến đây.” Đối mặt với Âu Dương Thần Tu như vậy, ngược lại cậu không thèm để ý chút nào.
Nói cách khác “Ngươi nói dối ta.” Chán ghét bị người khác lừa dối, Âu Dương Thần Tu khí huyết bắt đầu dâng lên.
“Âu Dương Sóc bảo ta gạt ngươi.”
“Tiểu Ngoạt nhi, cháu không thể vô tình vô nghĩa như vậy a ~ ~” Nghe đối thoại của Âu Dương Thần Tu và Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Sóc rốt cuộc chịu không nổi kêu lên thảm thiết.