Vì ở đây là trường học danh tiếng, taxi cũng không ít, cho nên không mất bao nhiêu thời gian thì Thuần Dã đã gọi được một chiếc taxi.
Sau khi xuống xe, tuỳ tiện nhìn xung quanh con phố đều là các cửa hàng đồ điện, có vẻ rất náo nhiệt. Thuần Dã đi phía trước dẫn đường, hăng hái bừng bừng lôi kéo Âu Dương Ngoạt đi vào một cửa hàng rồi tiếp một cửa hàng, không biết mệt…
Từ máy chơi game đến những linh kiện, thậm chí các loại trò chơi đều khiển, cần cái gì là có cái đó, khiến cho Âu Dương Ngoạt mở rộng tầm mắt. Tuy kiếp trước so với bây giờ hiện đại hơn rất nhiều, nhưng những cái này đối với Âu Dương Ngoạt mà nói cũng là một loại trò chơi thôi. Dù sao trò chơi kinh điển mặc kệ có qua bao lâu, đối với người mới chơi mà nói thì vẫn có lực hấp dẫn.
Khi hai người đi dạo hết các cửa hàng thì đã hơn 6 giờ, vì sắp đến mùa đông nên trời mau tối. Lúc này mặt trời chiều đã gần như biến mất, hoàng hôn mông lung lặng lẽ kéo tới. Không biết từ khi nào bảng hiệu bên ngoài các cửa hàng đã được thấp sáng, ánh đèn nê ông rực rỡ muôn màu muôn vẻ.
“A! Thật đói a, đã trễ thế này rồi sao.” Thuần Dã từ cửa hàng đi ra, duỗi thắt lưng. “Ngoạt, đói không? Nếu không chê thì đến nhà mình ăn cơm, thế nào? Mẹ mình nấu ăn cũng không tệ lắm, cậu có muốn ăn thử không?”
“Được.” Đối với thức ăn, Âu Dương Ngoạt cũng không quá khó khăn. So với thức ăn bên ngoài, cậu càng mong muốn ăn thức ăn làm ở nhà.
Vì Âu Dương Ngoạt đồng ý, nên bọn họ trực tiếp ngồi taxi về nhà Thuần Dã.
“Con đã về.”
“Ai nha, Thuần Dã, con đã về rồi à.” Một phụ nữ trung niên trong tay cầm dụng cụ nấu ăn đi ra, thấy Âu Dương Ngoạt thì cười hoà nhã: “Có khách sao?”
“Ân, đây là Âu Dương Ngoạt bạn cùng lớp với con.” Quay đầu về phía Âu Dương Ngoạt nói: “Ngoạt, đây là mẹ của mình.”
“Xin chào, quấy rầy.” Lễ phép chào hỏi, cùng Thuần Dã cởi giày, thay dép lê được chuẩn bị sẵn cho khách.
“Đừng ngại, cháu cứ vào nhà đi, thức ăn cũng gần xong rồi, hai đứa vào phòng chơi trước đi.” Bà nói xong thì đi vào phòng bếp.
Bởi vì lần đầu tiên tới nhà bạn chơi, cảm giác kỳ lạ nói không nên lời, nhưng loại cảm giác này cũng không làm cậu chán ghét. Dù trước kia đến không ít nhà người khác, nhưng mà đó là đi giết người, đến nhà bạn bè chơi như vậy, đây là lần đầu tiên từ lúc cậu sinh ra tới giờ.
Nhà Thuần Dã mặc dù không phải là biệt thự sang trọng, nhưng so với gia đình bình thường thì cũng không tồi.
Trong phòng, để Âu Dương Ngoạt nhớ kỹ cách cài đặt, Thuần Dã vừa cài đặt vừa giảng giải cho Âu Dương Ngoạt nghe, nên tốn khá nhiều thời gian. Vừa định chơi thì bên ngoài truyền đến tiếng kêu của mẹ Thuần Dã gọi bọn họ ra ăn cơm.
Tuy thức ăn không bằng đầu bếp ở nhà cậu làm, nhưng mà cũng xem như ngon miệng. Mẹ Thuần Dã cũng rất hiếu khách, ba người ăn cơm chung rất vui vẻ.
“Ngoạt…?” Thuần Dã đột nhiên ngẩng đầu nhìn Âu Dương Ngoạt.
“Ừ, tôi nghe rồi.” Là điện thoại của cậu, lúc nãy cậu để điện thoại cùng túi sách ở trong phòng Thuần Dã, bây giờ đang reo lên.
“Sao vậy? Có chuyện gì sao? Cháu Âu Dương?” Nghe không hiểu hai người nói cái gì, mẹ của Thuần Dã dò hỏi.
“Thất lễ, cháu đi nghe điện thoại.” Âu Dương Ngoạt nói xong thì đứng lên, đi lên phòng Thuần Dã.
“Có chuyện gì?” Là Âu Dương Sóc gọi cho cậu.
“Cái kia, tiểu Ngoạt nhi, khi nào thì cháu về nhà?” Từ bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói của Âu Dương Sóc.
“Một lát nữa.” Chờ chơi trò chơi một lúc rồi về, Âu Dương Ngoạt tính toán trong lòng như vậy.
“Cháu…ai, chú nói tiểu Ngoạt nhi, cháu không thể đợi lát nữa mới về được, anh họ…à không là lão ba của cháu tới đón cháu kìa, chắc là sắp tới rồi.”
“…Hắn ở Nhật Bản?”
“Ân, chiều hôm nay…” Không đợi bên kia điện thoại nói xong, Thuần Dã đã vội vàng chạy vào.
“Ngoạt, trước cổng nhà mình ngừng mấy chiếc xe, cậu nhanh ra xem đi.”
Tuỳ tay lấy túi sách ở trên giường, Âu Dương Ngoạt yên lặng đi ra khỏi phòng, Thuần Dã cũng đi theo phía sau cậu.
Mở cửa nhà thì thấy bên ngoài có hai chiếc xe màu đen, bên cạnh chiếc xe thứ nhất có tám người mặc đồ đen, nhìn cục diện rất giống đại ca xã hội đen đại giá quang lâm.
“Này, Ngoạt, nhà cậu thật giống gia tộc hắc đạo nha.” Thuần Dã nhỏ giọng trêu ghẹo Âu Dương Ngoạt.
Âu Dương Ngoạt không nói gì, nhìn chiếc xe trước mắt, lúc này cửa xe mở ra, không cần nghĩ cậu cũng biết là ai sẽ bước xuống…
“Ngươi còn muốn chơi tới bao giờ? Theo ta về.” Giọng nói Âu Dương Thần Tu vẫn trước sau như một, không có bất cứ cảm xúc nào.
Thuần Dã đã gặp Âu Dương Sóc, biết gã là chú Âu Dương Ngoạt, nhưng mà lại chưa từng thấy Âu Dương Thần Tu, nhỏ giọng hỏi Âu Dương Ngoạt: “Ngoạt, đó là ai vậy? Anh cậu à?”
Người đàn ông trước mặt nhìn rất trẻ, nếu nói là anh Âu Dương Ngoạt cũng không có ai nghi ngờ. Nghĩ lại trước kia, khí thế của Âu Dương Sóc làm cho người ta cảm thấy áp bách, nhưng so với người này thì hoàn toàn như một con heo với một con rồng, khoảng cách hai người quá xa. (tác giả dìm hàng anh Sóc quá )
Trừng mắt liếc Thuần Dã một cái, như nói ‘Tốt nhất câm miệng cho tôi, không cần hỏi nhiều’, sau đó im lặng thật lâu, lâu đến mức Thuần Dã nghĩ là cậu không trả lời thì mới mở miệng phun ra hai chữ ‘cha tôi’. Rất không muốn nói hai chữ này, từ giọng nói có thể nghe ra Âu Dương Ngoạt có bao nhiêu buồn bực, nghiến răng nghiến lợi cỡ nào.
Không đợi Thuần Dã từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần, Âu Dương Ngoạt đã vào xe, theo Âu Dương Thần Tu rời đi.
Hôm sau
Phỏng chừng là do có Âu Dương Thần Tu ở đây, nên thật ngạc nhiên từ sáng sớm đã thấy Âu Dương Sóc trên bàn cơm. Từ ngày có người hầu cùng đầu bếp, đây là lần đầu tiên Âu Dương Ngoạt thấy hắn dậy sớm như vậy. Bởi vì tiện đường đến công ty nên hôm nay Âu Dương Ngoạt ngồi xe hắn đến học viện.
“Này, Ngoạt, Âu Dương Ngoạt, chờ mình một chút.” Biết Âu Dương Ngoạt mỗi ngày vào khoảng giờ này sẽ đến học viện, cho nên Thuần Dã đến trước mười phút đợi cậu.
Bởi vì kinh ngạc quan hệ của Âu Dương Ngoạt với người đàn ông trẻ tuổi ngày hôm qua, khi Thuần Dã phục hồi tinh thần thì Âu Dương Ngoạt đã đi mất. Hơn nữa, hôm qua khi Âu Dương Ngoạt nói hai chữ cha ta thái độ cùng khẩu khí rất không vui, khiến Thuần Dã cảm thấy quan hệ hai cha con không được tốt.
Thấy Âu Dương Ngoạt dừng bước lại, Thuần Dã vội chạy tới: “Này, hôm qua về nhà có xảy ra chuyện gì không?” Thuần Dã hỏi, đồng thời cũng không quên nhìn trộm sắc mặt Âu Dương Ngoạt.
“Tại sao?” Tại sao lại hỏi như vậy? Tại sao nghĩ là cậu về nhà sẽ xảy ra chuyện gì?
“Bình thường đều là như vậy đi. Gia tộc các cậu đối với người thừa kế giáo dục rất nghiêm khắc, hơn nữa trên phương diện tư tưởng tình cảm có thể nói giáo dục rất tàn khốc, chẳng lẽ không đúng sao?”
Nghĩ lại trước kia Âu Dương Thần Tu đối với chủ nhân của thân thể này đúng là rất tàn khốc, Âu Dương Ngoạt đồng ý gật đầu.
“Đúng…a, vậy cậu về nhà có bị cha phạt không?” Nói xong còn không quên dùng mắt kiểm tra Âu Dương Ngoạt từ trên tới dưới một phen, dù sao là chính hắn rủ Âu Dương Ngoạt đi chơi, nếu Âu Dương Ngoạt bị phạt thì hắn sẽ cảm thấy áy náy.
“Không có.” Nhớ lại ngày hôm qua, Âu Dương Thần Tu không chỉ không nói gì cậu, thậm chí để cậu đi ngủ sớm mà giúp cậu làm bài tập tiếng Anh.
“Thật sự? Cậu không gạt mình?” Lấy khí thế của cha cậu, rồi mấy chiếc xe cao cấp cùng với đội hình vệ sĩ ngày hôm qua, là người ngu ngốc cũng có thể nhìn ra Âu Dương Ngoạt không phải là gia đình tầm thường. Là một thiếu gia như vậy, lại cùng mình đi chơi đến lúc cha cậu tự mình đi đón, sẽ rất khó tưởng tượng Âu Dương Ngoạt về nhà lại không bị phạt.
“Thật sự.” Âu Dương Ngoạt đi vào phòng học, ngồi xuống ghế.
Nhìn Âu Dương Ngoạt vẫn như thường, không có chỗ nào khác lạ, cánh tay trắng nõn lộ ra bên ngoài ống tay áo không có chút trầy xướt, Thuần Dã lúc này mới yên tâm. Ngẫm lại thời gian vừa qua, lấy sự hiểu biết của hắn đối với Âu Dương Ngoạt, nếu nói Âu Dương Ngoạt gạt người đúng là không có khả năng, cũng không thể tưởng tượng ra. Nhưng nếu nói, lúc Âu Dương Ngoạt mở miệng nói chuyện thì sẽ đả kích người khác thì còn có khả năng hơn.