“Đi cắt tóc thật sao? Tiểu thiếu gia không gạt tôi chứ?” Dù sao tiểu thiếu gia đã tự tử một lần quản gia không thể không đề phòng.
“Ừ, đi cắt tóc thật.” Ánh mắt kiên định, giọng nói thành khẩn.
“Được rồi, tôi bảo tiểu Trần lái xe đưa cậu đi.” Vì để an toàn…, Vương quản gia gọi lái xe đưa Diêm Hạo Nguyệt đi cửa hiệu cắt tóc.
Trải qua mấy giờ dày vò, cuối cùng Diêm Hạo Nguyệt lần thứ hai về tới biệt thự. Trước kia là kiểu tóc ở giữa ngắn, hai bên thả lọn tóc dài tới lỗ tai, nhuộm đủ loại màu sắc chim khổng tước. Bây giờ đã trở về màu nâu nhạt ban đầu, phối hợp với dung mạo tuyệt mỹ, cùng đôi mắt xanh lục trên gương mặt chứng tỏ bản thân là con lai, lúc này Diêm Hạo Nguyệt làm cho toàn bộ người trong biệt thự đều đờ người ra.
Nhìn tình hình này, Diêm Hạo Nguyệt sợ hãi trong lòng. Theo bản năng thầm nghĩ ‘chẳng lẽ chủ nhân của thân thể này trước kia vẫn luôn để cái kiểu tóc quỷ dị này sao?’ yuurj.wordpress.com
Diêm Hạo Nguyệt gật gật đầu đi về hướng phòng ăn.
Phòng ăn phi thường lớn , bên trong bày một bàn ăn mười hai người hình chữ nhật giá trị xa xỉ. Diêm Hạo Nguyệt tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống chờ đợi thức ăn mang đến.
Diêm Hạo Nguyệt thật sự không có thói quen bị kẻ khác nhìn mình ăn cơm, cho nên cậu miễn cưỡng ăn qua loa vài miếng thịt bò.
Gọi người bưng tới một ly cà phê, Diêm Hạo Nguyệt tao nhã ngồi trên sô pha sang trọng xem tivi.
Nhìn một lúc, thật sự rãnh rỗi, Diêm Hạo Nguyệt nhắm mắt nghĩ ngơi, nhân tiện sắp xếp tin tức của thân thể này lại một lần. Ngoại trừ lần trước hiện ra những đoạn hình ảnh ngắn trong đầu, chính là vừa rồi cậu nhìn thấy giấy căn cước của chủ nhân thân thể này trong ví tiền, mặt trên ghi tên Âu Dương Ngoạt.
Buổi chiều, Diêm Hạo Nguyệt, à không, là Âu Dương Ngoạt, hiện tại phải gọi cậu là Âu Dương Ngoạt mới đúng. Dù sao thân thể này gọi là Âu Dương Ngoạt. Tại biệt thự đông nhìn, tây xem rất nhanh màn đêm buông xuống, một vầng trăng sáng xuất hiện trên bầu trời đầy sao.
‘Brừmm’ Tiếng ôtô vang lên ngoài cổng lớn biệt thự.
“Tiểu thiếu gia, là ông chủ về.” Vương quản gia đi ra cửa đại sảnh, mở cửa nhìn một chút. Nói với Âu Dương Ngoạt đang nhắm mắt nghĩ ngơi trên sô pha.
Chậc, còn tưởng là ai chứ, hóa ra là lão ba của thân thể này đã trở lại. Mình thật sự tò mò, lão ba này có bao nhiêu lãnh huyết, ngay cả con trai mình nằm viện mà cũng không thèm đến liếc mắt xem qua một cái.
“Ừ, đã biết.” Nhắm mắt lại, nhàn nhã ngồi ở trên sô pha lên tiếng.
Chỉ chốc lát, tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, thỉnh thoảng còn trộn lẫn tiếng giày cao gót của phụ nữ.
“Ông chủ.” Vương quản gia kính cẩn đứng ở cửa, cuối đầu hành lễ.
“Ừ.” Ánh mắt lợi hại hướng về phía sô pha, Âu Dương Thần Tu ôm một phụ nữ xinh đẹp đi vào.
Không để ý tới ánh mắt khiến lòng người sợ hãi phía sau lưng, Âu Dương Ngoạt tao nhã bưng ly cà phê lên uống. Mãi đến khi Âu Dương Thần Tu tự mình đi đến phía đối diện ngồi xuống, đang muốn nhìn khuôn mặt lão ba của chủ nhân thân thể này và trên danh nghĩa của mình thì…
“Phụt….khụ, khụ, khụ…khụ, khụ, khụ” Giật mình đồng thời dựa vào khả năng tự chủ kinh người của một thân sát thủ, Âu Dương Ngoạt cuối cùng có thể kêu lên sợ hãi, đem cà phê trong miệng mình phun ra.
“Ách, SORRY.” Cũng không thèm nhìn tới phản ứng của người đối diện, nhận lấy khăn tay từ người hầu đưa qua, ung dung lau cà phê bên miệng.
Này này này, không thể nào, có lầm hay không, đây không phải là người đàn ông cùng Âu Dương Ngoạt triền miên từng đêm hay sao? Như thế nào lại là lão ba của cậu ta, chẳng lẽ hắn thật sự là…thật sự là…nghĩ đến đây cậu nháy mắt sáng tỏ.
Cúi đầu, ão nào nhìn vết bẩn cà phê trên quần áo, Âu Dương Ngoạt đứng dậy rất nhanh. yuurj.wordpress.com
Lúc này phía sau truyền đến tiếng nói trầm thấp. “Lát nữa xuống đây ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Người đàn ông không nhìn Âu Dương Ngoạt, ôm người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh khiêu khích đứng lên.
“Vâng, đã biết.” Đầu cũng không quay lại, Âu Dương Ngoạt trả lời có lệ rồi đi thẳng lên lầu.
Chạy vào trong phòng tắm, Âu Dương Ngoạt cố gắng chà xát để rửa đi cảm giác nhớp nháp kia.