Khoáng Thế Kim Sinh

Chương 27




“Chú không có, tuyệt đối không có, chú cũng vì muốn tốt cho cháu thôi, không phải cháu đói bụng sao?” Ra vẻ lấy lòng.

“Nói thật, tôi rất ngạc nhiên, không phải chỉ là một cái điện thoại sao, tại sao chú lại xem trọng như vậy?”

“Chuyện đó, bên trong có rất nhiều tư liệu a, đây không phải là điện thoại bình thường, cho nên, tiểu Ngoạt nhi cháu ngàn vạn lần hạ thủ lưu tình.”

“A, như vậy sao, muốn tôi trả lại chú cũng được, chỉ cần từ giờ trở đi ngậm miệng của chú lại…”

Thời điểm Âu Dương Ngoạt còn đang nói chuyện với Âu Dương Sóc, một chiếc xe phía sau bởi vì bọn họ dừng lại mà cũng phải dừng lại, một người đàn ông từ trong xe thò đầu ra ngoài dùng tiếng Nhật chửi rủa.

Càng chửi càng hăng say, càng chửi càng lớn tiếng.

Âu Dương Ngoạt trong lúc đang nói chuyện bị đánh gẫy, thuận tiện dùng điện thoại đang cầm trên tay ném thẳng qua, cắm vào kính chắn gió, mà đối diện chính là mặt của người đàn ông kia. Nếu Âu Dương Ngoạt dùng thêm chút lực, điện thoại cắm trên kính chắn gió kia chắc chắn sẽ thẳng tắp bay về phía mặt người đàn ông, tối thiểu là đánh gãy mũi hắn.

“A!!!!!!” Tiếng kêu cỡ nào thê lương, không cần hoài nghi đó chính là của Âu Dương Sóc vọng lại, bởi vì hắn thấy điện thoại của hắn cắm trên kính chắn gió, vội vàng xuống xe, dùng tốc độ phi thường nhanh chạy đến lấy ra. Hoàn hảo không bị hư, chất lượng không tồi.

Mà người đàn ông Nhật Bản vừa rồi chửi rủa, đã bị hoảng sợ một câu cũng không nói được, ngây ngốc ngồi trên xe.

Âu Dương Sóc lấy ví từ trong túi quần, lấy một xấp tiền ném vào trong xe, nói: “Phí sửa chữa.” Sau đó xoay người đi về xe của mình.

Bây giờ hắn đã có kinh nghiệm, một câu cũng không nói, trực tiếp lái xe đến nhà hàng.

Nhà hàng này trang trí rất tốt, sang trọng thanh lịch, không khí cũng rất tốt. Xem ra Âu Dương Sóc là khách quen nơi này, ông chủ thấy bọn họ vào thì tự mình đưa bọn họ vào bên trong.

“Nếm thử cái này, mùi vị rất ngon.” Âu Dương Sóc gắp một khối cá bỏ vào trong chén Âu Dương Ngoạt.

“Được.” Âu Dương Ngoạt cũng không từ chối, tiếp tục ăn.

Cũng vì ở trên phi cơ cậu ăn chỉ có một cái sandwich, lúc trưa lại vận động, rồi ở đây chạy tới chạy lui ‘tìm’ nhà đến bây giờ mới ăn cơm, có thể nghĩ cậu đã rất đói bụng.

“Đúng rồi, tiểu Ngoạt nhi, ở học viện cháu học ban nào?” Âu Dương Sóc để đũa xuống, nhìn Âu Dương Ngoạt đối diện hỏi.

Âu Dương Ngoạt ngẩng đầu nhìn gã rồi mới trả lời: “Cấp C, năm hai ban ba.”

“A, cháu tại sao lại học cấp C? Cháu hẳn là phải học cấp A mới đúng chứ?” Âu Dương Sóc rất kinh ngạc.

“Không thích, tôi muốn học cấp C thử xem.”

“Nếu là cháu thích vậy thì tuỳ cháu, nhưng mà anh họ, à không, lão ba của cháu biết không? Cháu có nói với hắn chưa?”

Nuốt xuống thức ăn trong miệng, Âu Dương Ngoạt nhướng mày sau đó kỳ quái nói: “Hắn quản được sao?”

“….” Âu Dương Sóc hoàn toàn bội phục đứa cháu này.

Tuy rằng bọn họ ở ngoài không cùng gia tộc tới lui thân mật, hắn cùng Âu Dương Thần Tu cũng không hiểu biết nhiều lắm, nhưng mà thủ đoạn của Âu Dương Thần Tu thì hắn hiểu rõ. Tuy rằng hắn không thích quản chuyện gì, nhưng mà nghe nói Âu Dương Thần Tu không thích đứa con trai này, đây là chuyện ở ngoài đều biết. Âu Dương Sóc trong lòng khẳng định, xem ra tin tức này là hoàn toàn sai lầm, chỉ với thái độ nói chuyện điện thoại hôm nay của Âu Dương Thần Tu đối với Âu Dương Ngoạt thì biết. Lấy cá tính Âu Dương Thần Tu, nếu không thích đứa con trai này, với thái độ như vậy của Âu Dương Ngoạt tuyệt đối sẽ không sống khá giả.

Thấy Âu Dương Ngoạt ăn cũng tương đối, Âu Dương Sóc cười hì hì nói: “Ăn no chưa? Đợi lát nữa chú mang đi một chỗ giải trí.”

“Ân, không được trễ quá, ngài mai tôi còn phải đến trường.” Ăn no, tâm tình cũng tốt, Âu Dương Sóc muốn dẫn cậu đi chơi cậu cũng không từ chối.

“Được rồi, được rồi, ngày mai chú sẽ lái xe đưa cháu đến học viện, sẽ không bị trễ.”

“Không được, không cần thiết làm cho người khác chú ý.”

“Không lái xe đưa cháu đi chú lo lắng, như vậy đi, chú đưa cháu đến gần học viện, rồi tự cháu đi vào thế nào?”

Âu Dương Ngoạt nghĩ nghĩ. chủ ý này cũng không tồi: “Ân, nhưng mà không được lái chiếc xe hỏng màu đỏ kia.” Hôm nay cậu cảm thụ được rồi.

“Xe hỏng cái gì, đó là xe thể thao của chú đó, rất mắc tiền.”

“Chỉ cần không lái cái xe hỏng kia, cái khác đều tuỳ chú.”

“Hảo hảo hảo, ăn no đi, chúng ta lập tức đến một chỗ rất hay, chú đãi.”

Ban đêm đối với rất nhiều người đặc biệt là Nhật Bản, thoát khỏi từ trong công việc căng thẳng, bọn họ bắt đầu phóng túng, ăn chơi truỵ lạc để quên thời gian căng thẳng ban ngày.

Bất kể là người bình thường tụ tập ở các câu lạc bộ bình thường, hay giới thượng lưu lui tới các câu lạc bộ cao cấp, đều cùng cách thức là câu lạc bộ đêm.

Hơn nữa ban đêm tại Đông Kinh này, xe cộ vẫn như bình thường rộn ràng nhốn nháo. Cho dù là đến rạng sáng ngày hôm sau, trên các con đường đèn đuốc vẫn huy hoàng như cũ.

Khu làng chơi là địa điểm thoả mãn đại bộ phận người Nhật Bản cùng khách du lịch hiếu kỳ tìm đến. Trong đó có rất nhiều câu lạc bộ, chủng loại cùng đẳng cấp cũng khác nhau.

Mà trong các câu lạc bộ ở Nhật Bản, phát triển nhất là các câu lạc bộ ngưu lang.

Xe đi đến một câu lạc bộ, Âu Dương Ngoạt xuống xe nhìn quanh bốn phía, đi theo Âu Dương Sóc vào một câu lạc bộ ngưu lang tên là Crown. “Chú nói là chỗ này?” Theo thói quen nhướng mày nhìn Âu Dương Sóc phía trước.

“Đúng vậy! Thế nào, không tồi phải không. Cháu chưa từng đến các câu lạc bộ thế này đi, hắc hắc, hôm nay chú sẽ cho cháu mở rộng tầm mắt.” Lại là vẻ mặt lưu manh, cộng thêm ánh mắt đắc ý nhìn Âu Dương Ngoạt.

Đi vào bên trong càng thêm kích thích thị giác.

Trong câu lạc bộ này, ánh đèn giống như ánh mặt trời, vô cùng chói mắt. Từ trang hoàng đến thiết kế bên trong đều có một phong cách riêng, không chỉ tao nhã đồng thời cho thấy sang trọng cùng xa hoa.

Lúc này rất đông khách, đàn ông tương đối ít, đa số là phụ nữ. Chỉ nói đến phong cách khách nhân cũng có thể nói là muôn hình muôn vẻ. Không ít ngưu lang ngồi bên cạnh khách, uống rượu, nói chuyện phiếm, chơi đùa…

Trong đại sảnh trừ bỏ ngưu lang, tuỳ ý nhìn một vòng có thể thấy các phục vụ bưng khai tròn, bọn họ đều mặc đồng phục. Giày da, quần tây, áo sơ mi trắng phối với áo chẽn (ta không biết gọi vậy có đúng ko nữa, ai biết sửa giùm ta ^^), cổ áo thắt nơ đen.

“Hoang nghênh quý khách.” Thấy hai người đi vào, phục vụ lập tức bước đến lễ phép tiến đón.

“Chú thường xuyên tới nơi này?” Mặc dù là lần đầu tiên tới nơi này, nhưng mà Âu Dương Ngoạt cũng không khẩn trương. Cậu tương đối thả lỏng, một tay cắm trong túi áo theo sau Âu Dương Sóc câu được câu mất nói chuyện.

“Cũng không hẳn, chỉ ngẫu nhiên đến đây giải trí mà thôi.”

“Vậy sao chú không đến câu lạc bộ bình thường mà đến câu lạc bộ ngưu lang?” Trên vấn đề này, Âu Dương Ngoạt trừ bỏ đơn thuần thì nói chuyện rất trực tiếp.

Nghe được câu hỏi của cậu, Âu Dương Sóc thiếu chút nữa lảo đảo. “Bởi vì đây là bí mật của chú a.”