Ở cửa hiệu mắt kính chọn hồi lâu nhưng vẫn không có kính sát tròng thích hợp, rơi vào đường cùng Âu Dương Ngoạt đành phải chọn đặt một bộ.
Ngồi trên xe, Âu Dương Ngoạt đột nhiên mở miệng nói: “Bây giờ đi đâu? Về nhà đâu phải đường này?”
“Ân, tối nay chúng ta tham gia một buổi triển lãm đá quý.” Châm một điếu thuốc lá, Âu Dương Thần Tu một bên nhìn bản ghi chép trong tay không biết làm cái gì trên đó, một bên trả lời.
“….” Lại là tiệc tối nhàm chán, Âu Dương Ngoạt trầm mặt nhắm mắt lại, đeo tai nghe điện thoại lên không nói chuyện.
“Có đi ăn không? Ta đói bụng?” Thanh âm bất thình lình của Âu Dương Ngoạt đánh gẫy Âu Dương Thần Tu đang làm việc, hắn ngẩng đầu, thật kinh ngạc nhìn cậu.
Gần đây vì huấn luyện khối thân thể này để trở nên nhanh nhẹn linh hoạt, Âu Dương Ngoạt tiến hành mức vận động luyện tập rất lớn, đương nhiên tiêu hao năng lượng rất nhiều, cho nên rất nhanh đói bụng.
“Ở học viện ăn chưa no sao? Hay là thức ăn không hợp khẩu vị?” Buông công việc trong tay, khép lại bản ghi chép, Âu Dương Thần Tu nhìn cậu hỏi.
Như thế nào?
Đối với người đàn ông vẫn luôn không có ấn tượng gì tốt, cho nên mặc kệ hắn nói lời quan tâm hay chất vấn, Âu Dương Ngoạt nghiêng người đối diện với hắn, một bàn tay gác lên cửa kính xe, cảm giác có chút khiêu khích.
Bất luận kẻ nào nếu lấy thái độ như vậy đối mặt với Âu Dương Thần Tu, kết quả là tuyệt đối không thể tưởng tượng. Trương Kiệt làm thư ký cho Âu Dương Thần Tu mười lăm năm, thấy hắn không từ thủ đoạn, thấy hắn lãnh khốc vô tình. Hơn nữa biết Âu Dương Thần Tu trước kia không thích đứa con trai này, cho nên, lúc này Trương Kiệt một bên lái xe, một bên vì Âu Dương Ngoạt đổ mồ hôi lạnh.
“…Thư ký Trương.” Thật đáng tiếc, Âu Dương Thần Tu cũng không có hành động gì quá kích, chỉ cúi đầu xoa bóp huyệt thái dương, thanh âm thật vững vàng, không nghe ra nửa điểm nóng giận.
Thái độ Âu Dương Thần Tu khiến thư ký Trương thật kinh ngạc! Thật sự là hiếm thấy, kinh ngạc đến mức hắn thiếu chút nữa quên mất cả lái xe.
“Chủ tịch, đã đặt cơm tại khách sạn Cẩm Đế.” Gọi điện thoại xong, thư ký Trương lễ phép báo cáo với Âu Dương Thần Tu.
“Ân.” Gật gật đầu, nhìn về phía Âu Dương Ngoạt: “Ngươi vừa ý?”
“A? Ngươi nói cái gì?” Như thường lệ đáp lời, Âu Dương Ngoạt bị vây trong suy nghĩ hoàn toàn không nghe thấy vừa rồi Âu Dương Thần Tu nói gì. yuurj.wordpress.com
“…!!” Thật hiển nhiên, Âu Dương Thần Tu gân xanh tăng vọt, nhưng hắn chỉ biết kiềm chế.
Đúng lúc này, xe đã đến khách sạn Cẩm Đế.
Mở cửa xe, khi Âu Dương Thần Tu cùng Âu Dương Ngoạt xuất hiện, các phóng viên bắt đầu vây quanh, ánh sáng đèn máy chụp ảnh từ bốn phương tám hướng không ngừng chớp nhoáng.
Âu Dương Thần Tu ý bảo thư ký Trương mang Âu Dương Ngoạt đi đến khách sạn dùng cơm, hắn ở ngoài ứng phó phóng viên. Dù sao phóng viên cũng vì hắn mà tới, trong buổi triển lãm đá quý tối nay, triển lãm nhiều nhất, quý nhất chính là của tập đoàn Âu Dương cùng Tập đoàn Phương thị tổ chức yến tiệc lần trước.
“Tiểu thiếu gia, lễ phục yêu cầu một lát nữa sẽ được đưa đến…” Bởi vì tối nay tầng cao nhất của khách sạn Cẩm Đế tổ chức triển lãm, nhà hàng dưới lầu ngừng hoạt động, nhưng Âu Dương Ngoạt có thân phận khác biệt nên đương nhiên không thành vấn đề. Lúc này trong phòng ăn chỉ có người phụ trách thức ăn cùng hai người bọn họ.
“Không cần, tôi không xã giao nên không cần mặc lễ phục.” Vấn đề lớn nhất là cậu không thích mặc loại quần áo đó. Cậu trừ bỏ không thích hợp mặc loại này những thứ khác đều không thành vấn đề. Dù sao đây cũng là lễ phục của nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế, có thể nói toàn thế giới chỉ có một bộ.
“Nhưng mà….” Thư ký Trương còn muốn nói thêm gì đó thì bị Âu Dương Ngoạt đánh gãy.
“Được rồi, được rồi, nếu Âu Dương Thần Tu hỏi chú, chú cứ nói thẳng là tôi không chịu mặc.” Dù sao từ lúc đến thế giới này tới nay, cậu cảm thấy cùng Âu Dương Thần Tu không hợp.
Tuy rằng Âu Dương Ngoạt hiện tại cùng Âu Dương Ngoạt trước kia là hai người, nhưng mà lại có nhiều điểm giống nhau. Ví dụ như, so tính tình cố chấp thì còn bướng bỉnh hơn một trong số đó.
Đương nhiên thư ký Trương biết Âu Dương Ngoạt tính tình bướng bỉnh, cho nên hắn không nói gì nữa, bởi vì hắn biết dù có nói như thế nào thì Âu Dương Ngoạt cũng sẽ không nghe.
Cuối cùng ăn xong một cái bánh ngọt socola, Âu Dương Ngoạt lau lau miệng: “Đi thôi, tôi ăn xong rồi.”
Hai người ra khỏi nhà hàng, đi tới thang máy chuyên dụng thông lên tầng cao nhất.
Lúc hai người lên tới thì đã có mặt rất nhiều người, xem ra triển lãm sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Bên trong không ngoài dự đoán chính là những người thượng lưu có tiền cùng một ít minh tinh, người mẫu.
Không có thói quen cùng người khác tiếp xúc, Âu Dương Ngoạt có chút phản cảm: “Tôi…tôi…khụ, chú nói với Âu Dương Thần Tu một tiếng, tôi qua bên kia nhìn xem.” Kêu Âu Dương Thần Tu là cha, Âu Dương Ngoạt cảm thấy so với làm bất cứ chuyện gì thật sự làm cậu nổi hoả. Rõ ràng gọi là Âu Dương Thần Tu vẫn tốt hơn, dù sao Âu Dương Thần Tu cũng không xem Âu Dương Ngoạt là con.
“Này…vậy tiểu thiếu gia người đừng chạy xa.” Thư ký Trương từ người phục vụ bưng một ly nước trái cây đưa cho Âu Dương Ngoạt rồi dặn dò.
Tuy rằng Âu Dương Thần Tu không thích Âu Dương Ngoạt, nhưng mà nói thế nào cũng là con Âu Dương Thần Tu, nếu Âu Dương Ngoạt có gì ngoài ý muốn hắn không đảm đương nổi.
“Ân, đã biết, chú đi đi.” Một tay cầm ly nước trái cây, một tay nắm lại thành quyền ý đồ kềm nén cảm giác khó chịu khác thường. Nơi tụ tập càng nhiều người, Âu Dương Ngoạt càng cảm thấy khó chịu.