Khoảng Cách Từ Dạ Dày Đến Trái Tim

Chương 9




Ái tình, tất cả đều mong manh tựa như ngọn nến trước gió, chỉ khác ở chỗ, một chút năng lượng tình yêu cũng có thể khiến tro tàn bùng cháy

Tôi nằm trong lòng Tống Thư Trạch, cậu ta vẫn chưa tỉnh, còn tôi một đêm chập chờn không ngủ được. Len lén liếc nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, đến lúc chuông reo, tôi phải đối mặt với tình cảnh này như thế nào đây? Làm sao dám nhìn mặt Tống Thư Trạch đây? Giữa cái ôm này, cái giường này, trong cùng một căn nhà này, tôi có thể giả ngốc được bao lâu? Nghĩ đến khả năng có thể phải rời đi, tôi đột nhiên hoảng hốt. Lẳng lặng nép trong lòng cậu, tôi muốn tận hưởng tất cả những ấm áp cuối cùng này.

‘Maeda (*), dậy thôi! Maeda, dậy thôi! Maeda, dậy thôi!…’

Bảy rưỡi, cái đồng hồ báo thức hình Shin cậu bé bút chì bắt đầu thực hiện nghĩa vụ đánh thức chủ nhân. Lòng tôi cũng khẩn trương theo tiếng chuông của nó.

Tống Thư Trạch ngáp một cái, mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy tôi liền hì hì cười, lộ ra đôi má lúm đồng tiền, ngay sau đó liền đặt lên mặt tôi một nụ hôn.

“Chào buổi sáng!”

“Chào buổi sáng!”

Tôi ngơ ngác đáp lại một câu, không hiểu cậu ta có ý tứ gì.

“Sáng nay sẽ ăn gì thế?” Tống Thư Trạch vừa mặc quần áo vừa hỏi.

“Ưm? A! Cháo Bát Bảo, trứng vịt muối, bánh bao đậu, còn nhiều đồ ăn lắm.”

“Haha, ra là hôm nay ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc! Mau mau dậy đi, sao còn ngồi đờ ra trên giường thế! Mệt ở đâu à?”

“Ách… Không có!”

Tôi vội vàng mặc quần áo, xuống giường, rửa mặt xong liền bưng bữa sáng ra.

“Oa, phong phú thiệt nha!”

Tống Thư Trạch tán thán một tiếng, liền bắt đầu cắm mặt chiến đấu. Đối với cơm tôi nấu, cậu ta luôn luôn rất hứng khởi như thế. Vẫn như mọi ngày, ăn sáng xong cậu ta kéo tôi cùng ra khỏi nhà, lên xe bus thì để tôi đứng trước ngực cậu ta mà che chắn cho tôi. Nhưng, còn chuyện hôm qua, cậu ta lại chẳng đề cập đến một câu nào. Tựa như đó chỉ là một giấc mộng xuân của tôi, chẳng có gì khác lạ xảy đến cả!

Cậu ta không nhắc đến, tôi tự nhiên cũng không nói thêm điều gì, tất cả đều vẫn như trước. Mặc dù biết có lẽ cậu ta muốn tránh cho tôi khỏi cảm thấy xấu hổ, nhưng cái cảm giác không minh bạch cộng với tình cảnh không rõ ràng này lại càng khiến tôi không thể tự nhiên được. Tôi không biết Tống Thư Trạch đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì? Vì sao tối qua cậu ta lại cùng tôi hoan ái? Một đêm kia chỉ là nhất thời xung động thoáng qua? Hay chỉ vì bị tôi quyến rũ nên mới phát sinh chuyện cá nước thân mật? Tình cảm mãnh liệt qua đi, tất cả sẽ trở lại như cũ?

Cậu ta có ý gì với tôi? Tôi hoàn toàn mờ mịt. Lỡ phóng túng không màng hậu quả nên mới dẫn đến tình trạng xấu hổ như thế này, tôi làm việc luôn luôn kích động và thiếu suy nghĩ như thế.

Cơ mà, thấy Tống Thư Trạch lúc nào cũng một bộ bình thản ung dung, tôi chợt nghĩ hay là mình cũng nên phiên phiến cho qua mọi chuyện. Thanh niên ngày nay mấy ai có đủ bản lĩnh cưỡng lại loại chuyện ấy, chẳng có gì phải băn khoăn cả. Huống hồ lúc ấy là tôi chủ động quyến rũ, có thể cậu ta chỉ là không chịu nổi sự mê hoặc hoặc tò mò về yêu đương đồng tính, nên mới cùng tôi trải một đêm ân ái.

Mà, lên giường, làm tình, đều là đàn ông thì cũng đâu mất gì! Tôi tự cười với mình, lại không rõ vì sao ngực thoáng chút chùng xuống.

Cả ngày hôm ấy rốt cuộc tôi vẫn chẳng thể yên ổn tâm tình. Vậy mà Tống Thư Trạch vẫn hăng hái làm việc như không có gì, xung quanh vẫn gái đẹp vây quanh thành đàn. Dù là các em, các chị hay thậm chí là các dì, đồng nghiệp nữ trong công ty đều thích cậu ta. Mặt mũi thì sáng sủa đẹp trai không thua gì Phan Vỹ Bách (**), còn miệng lưỡi thì ngọt như mật đường, khó trách phụ nữ không thể cưỡng lại sức hút của cậu ta.

“Hôm nay anh ít nói nhỉ!” Lúc ăn cơm tối, Tống Thư Trạch cau mày hỏi tôi.

“Ờ?” Tôi cười cười.

Tống Thư Trạch không nói gì nữa, hai chúng tôi giữ yên lặng suốt cả bữa ăn, sau đó tôi xem TV, cậu ta chơi game, rồi cùng nhau tập tành một lúc thì tắm rửa đi ngủ.

Tôi nằm trên giường mà không khỏi lo sợ cùng bất an. Hiện giờ Tống Thư Trạch còn đang tắm. Tôi đưa lưng về phía cửa phòng, nghe tiếng cậu ta đi ra từ phòng tắm vào phòng ngủ thì vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ. Tôi biết hành động này quả rất ấu trĩ, nhưng trong hoàn cảnh này thì chẳng nghĩ ra một phưỡng án ứng phó nào thích hợp hơn cả.

“Đừng giả vờ nữa, tôi không tin vừa mới đó thôi mà anh đã ngủ nhanh vậy đâu!”

Âm thanh rõ ràng mang ý trêu chọc đùa bỡn của Tống Thư Trạch vang lên bên tai tôi, tôi bất đắc dĩ mở mắt ra, quay đầu sang xấu hổ cười cười.

“Ngủ đi!”

Cậu ta nhẹ nhàng xoa xoa tóc tôi, đem tôi kéo vào trong lòng. Rõ ràng nhỏ hơn tôi một đống tuổi, mà lúc nào cũng coi tôi như trẻ con! Tôi vừa có chút giận dỗi, lại vừa thấy thỏa mãn xen chút vui vẻ trong lòng. Cái ôm của cậu ta luôn mang lại cảm giác ấm áp mà quen thuộc. Tuy rằng chúng tôi ngủ chung trên một chiếc giường, nhưng vẫn đắp riêng chăn. Chỉ có điều, mấy hôm gần đây được cậu ta ôm ấp nhiệt tình, nên hai người thành ra chui chung một ổ chăn. Còn cái chăn tội nghiệp của tôi thì bị thất sủng, rơi tuột xuống đất. Cơ mà được Tống Thư Trạch ôm còn thích hơn cuộn mình vào trong chăn, cậu ta không chỉ ấm áp mà quan trọng hơn cả, cậu ta khiến tôi cảm thấy không còn cô đơn nữa!

Tống Thư Trạch ôm tôi. Thế nhưng, trong quá trình ôm ấp, tôi lại cảm nhận được phần bên dưới cậu ta có biến hóa sinh lý. Thân thể người trẻ tuổi quả nhiên dễ bị kích động. Hơn nữa đêm qua đã được ăn đến tận xương cốt, khó trách cậu ta lại nổi tâm tư háo sắc. Trước đây đã cùng cậu ta thống nhất là đối với loại “nhu cầu sinh lý” này có thể giúp đỡ nhau. Thế nhưng, trong lúc tôi đang do dự không biết có nên dùng tay giúp cậu ta không thì đã trực tiếp bị cậu ta đặt dưới thân mà chồm lên.

Cậu ta kéo tay tôi sang hai bên, cùng mười đầu ngón tay tôi quấn quýt giao triền, những ràng buộc dịu dàng ấy khiến tôi lưu luyến không muốn rời. Cậu ta bá đạo cướp đoạt hô hấp của tôi, khẽ day cắn vành tai và cổ tôi. Đầu lưỡi vừa chợt như biến mất lại đã lưu luyến trên nhũ thủ tôi. Tôi bị cậu ta khiến cho chỉ có thể bật lên tiếng rên rỉ tinh tế.

Dẫu biết đáng ra tôi nên kêu cậu ta dừng lại, kêu cậu ta hãy thôi ngay cái trò âu yếm không minh bạch này đi. Nhưng tôi luyến tiếc, luyến tiếc cái thân thể đã bị cậu ta châm ngòi dục hỏa, luyến tiếc cho cảm giác sợ hãi cô độc.

Cậu ta kéo hai chân tôi ra, cúi xuống vùng giữa chúng, đầu lưỡi linh xảo ngậm lấy phần dục vọng đã gần như tan vỡ của tôi. Loại khoái cảm sung sướng này khiến tôi gần như phát điên mất rồi. Tôi chỉ còn biết phát ra những tiếng thét chói tai cùng rên rỉ.

“A….. Buông, buông… Ưm…a…”

Sống cùng Trữ Uy năm năm, cơ thể tôi đã chẳng lạ lẫm gì với chuyện hoan ái. Nhưng âu yếm như vậy thì Trữ Uy chưa từng làm với tôi bao giờ. Không lâu sau tôi đã xuất ra trong miệng Tống Thư Trạch.

“Xin lỗi…”

Tôi đỏ mặt xin lỗi, xin thề là tôi không cố ý, chỉ là thực sự không khống chế được mà thôi. Tống Thư Trạch cười cười, phun chỗ dịch thể trong miệng ra, chà xát đằng sau tôi, sau đó hai tay nâng đùi tôi lên mà thẳng tiến vào trong. Cậu ta vừa cúi đầu hôn lên môi tôi, hạ thân vừa kịch liệt luật động, khiến thần trí tôi rối bời mê loạn.

Những lúc làm tình với tôi, cậu ta đều sẽ hôn môi!

Tôi mỉm cười tiến vào mộng đẹp.

Kể từ đó, cuộc sống của tôi với Tống Thư Trạch tựa như cuộc sống vợ chồng. Trong sinh hoạt thường ngày, chúng tôi giúp đỡ nhau, trên giường thì làm tình cùng nhau, nhưng chưa bao giờ nói đến chuyện yêu đương. Đối với những phóng túng lúc nửa đêm, chúng tôi đều trốn tránh không muốn nhắc tới. Bình thường, chúng tôi vẫn là đồng nghiệp tốt, bạn bè tốt, người sống cùng nhà tốt của nhau như trước. Tôi biết, tình cảnh hiện tại không lấy gì làm ổn thỏa, đáng ra phải làm gì đó cho rõ ràng. Nhưng tôi không dám, vì nếu một lúc nào đó nói thẳng hết ra, có lẽ tất cả sẽ như chưa từng xảy ra.

Vậy thì cứ như vậy đi! Cậu ta không nói, tôi cũng yên lặng. Coi như ban đêm chỉ là bản năng nguyên thủy mà thôi. Chúng tôi chỉ là giải phóng dục hỏa trong người, tiếp nhận sự ấm áp. Ban đầu là tôi quyến rũ cậu ta, vậy nên đối với một thanh niên trẻ tuổi nông nổi như Tống Thư Trạch, tất nhiên sẽ không bởi vì lên giường với tôi mà nghĩ rằng phải có trách nhiệm làm người yêu của tôi.

Tống Thư Trạch vẫn cứ luôn là một người đàn ông đầy mị lực, Ann và Lucy đã mấy lần bày tỏ với cậu ta. Đối với tình cảm của người đẹp, Tống Thư Trạch từ trước đến nay đều chẳng biểu hiện gì thái quá, chỉ cười cười lấy lòng, chẳng cự tuyệt cũng không quá thân thiết.

Lúc này tôi mới phát hiện, kỳ thực Tống Thư Trạch là một người rất khó nắm bắt, cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa thể hiểu rõ được tính cách của cậu ta.

Lúc tôi đang ngồi trong phòng nghỉ uống nước, Ann từ ngoài cửa vừa cười khanh khách vừa đi về phía tôi.

“Anh Tommy, đêm nay anh có hẹn không?”

“Không có.” Tôi lắc đầu.

“Tommy, sao lại không đi đâu hẹn hò hết vậy? Vậy thì làm sao kiếm được bạn gái?”

Ann mân mê cái miệng nhỏ nhắn, tựa hồ đang phát sầu mà nhìn tôi.

Tôi mỉm cười, “Sao nào? Ann muốn hẹn hò với tôi à?”

“Xí, làm gì có! Em là em muốn được hẹn hò với Gino kìa. Nhưng mà lần nào Gino cũng nói là lo anh ở nhà một mình buồn. Vậy nên đêm nay anh Tommy cũng đi ra ngoài hẹn hò đi ha! Nhường Gino cho em một đêm thôi được không?”

“Em muốn tôi tạo cơ hội cho hai người phải không?”

“Vâng, xin anh đó, Tommy à! Sau này nhất định sẽ mời anh một bữa!”

Ann hướng tôi làm nũng, làm tôi bối rối chẳng biết phải làm sao.

Buổi chiều, tôi nói với Tống Thư Trạch về việc này.

“Ann hẹn cậu đi ăn phải không? Cậu không cần phải lo cho tôi đâu, cứ yên tâm hẹn hò đi. Đêm nay tôi cũng có việc phải đi.”

Tống Thư Trạch ngẩng đầu nhìn tôi, chẳng hiểu sao khiến ngực tôi đánh thịch một cái, rồi gật đầu, nói, “Được.”

Sau đó, tôi thấy cậu ta đi tìm Ann, không biết cậu ta nói với cô ấy cái gì mà mặt mày Ann rạng rỡ hẳn lên.

Sau giờ tan tầm, Tống Thư Trạch quả nhiên cùng Ann rời khỏi công ty. Tôi có một mình cũng lười về nhà nấu cơm, liền tìm đến một quán cơm bình dân gần nhà giải quyết bữa tối. Vừa bước xuống xe, tôi bắt gặpTrữ Uy đang đứng trước trạm xe, gật đầu với y một cái nhưng không bắt chuyện. Dù sao cũng là người yêu sống chung năm năm, tôi đâu thể coi y như người không quen biết. Nhưng, khi đi sượt qua người y, tôi liền bị kéo lại.

“Dương Duệ, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Chúng ta đã nói xong quá nhiều rồi.” Tôi cười cười, bỏ tay y ra.

“Duệ, cậu đừng như vậy. Tôi thực sự có chuyện cần nói với cậu.”

Trữ Uy nhìn tôi, giọng nói tràn đầy sự khẩn thiết khó có được.

“Nói cái gì? Anh muốn cùng “đôi giày cũ” là tôi bàn luận về “đôi giày mới” chứ gì?”

“Tôi đã chia tay cậu ta.”

“Ha, thực sự chia buồn! Bất quá chẳng quan hệ gì đến tôi hết, anh sẽ nhanh chóng tìm được “đôi giày mới” thôi, lo gì.”

Tôi cười cười với y, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng lần thứ hai lại bị y kéo lại.

“Duệ, trước đây là anh sai rồi, anh xin lỗi. Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không?”

Trữ Uy nắm tay tôi, ngón cái nhẹ nhàng chà sát lên mu bàn tay.

“Vậy cậu bé diễn viên ballet người yêu bé nhỏ của anh đâu rồi? Cậu ta chê anh già nên bỏ đi rồi à? Vậy nên anh mới muối mặt mà đi kiếm lại đôi giày cũ trước đây?”

Tôi mở miệng nói móc, Trữ Uy tức giận đến gân xanh nổi đầy trên trán, nhưng vẫn cố nén giận không phát hỏa với tôi.

“Là anh bỏ cậu ta! Cậu ta ngoại trừ chỉ biết moi tiền của anh thì chẳng được cái nết gì! Cậu ta làm sao sánh được với em. Duệ, trước đây anh nói như vậy chỉ vì giận chuyện em bỏ anh đi. Anh tìm đến cậu ta không phải vì anh thực sự thích cậu ta. Anh chỉ muốn chọc giận em thôi, muốn khiến em quay trở lại với anh! Đối với anh, em không phải như vậy đâu!” Quen biết Trữ Uy lâu như vậy, đây là lần đầu tiên y dịu dàng dỗ dành nịnh nọt tôi.

“Anh luôn luôn coi tình cảm như một thứ trò chơi! Khi tôi còn yêu anh, anh không quý trọng tôi. Hiện tại tôi thực chẳng còn sức để mà yêu anh nữa!”

“Là vì tên tiểu tử thối kia sao? Duệ, cái loại tiểu tử vắt mũi chưa sạch đó không đáng tin cậy! Nó chỉ là ham muốn sự mới mẻ, em với nó sẽ không thể lâu dài được đâu!”

Trữ Uy trừng mắt, thanh âm so với lúc trước coi bộ đã tăng hơn mười đê-xi-ben, tay tôi cũng bị y nắm chặt đến phát đau.

“Tôi với anh cũng chẳng thể lâu dài được!”

Tôi bỏ tay y ra, vội vàng bước đi.

Tống Thư Trạch không ở nhà, tôi nằm một mình giữa căn nhà rộng lớn có chút buồn chán nên chui lên giường ngủ sớm. Nghĩ đến cậu ta lúc này đang cùng người đẹp hẹn hò, lòng tôi thoáng cảm giác không được tự nhiên. Tôi bắt đầu lo lắng, lo cậu ấy đêm nay không trở về. Tôi chẳng thể tiếp tục phủ nhận được nữa, rằng trong lòng tôi có cậu.

Không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng mở cửa, qua một lúc, đã nghe tiếng Tống Thư Trach bò lên giường. Cậu ta vươn tay giúp tôi chỉnh chỉnh lại góc chăn, rồi nằm xuống ngủ, không ôm tôi. Vì vậy, một đêm ấy, tôi mất ngủ.

——–o0o——–

(*) Maeda: tên mama của Shin – cậu bé bút chì

(**)Phan Vỹ Bách: nam diễn viên xứ Đài, có mấy phim đóng cặp với chị Dương Thừa Lâm í, theo ý kín cá nhân của mềnh thì ảnh cũng hêm fai mỹ nam cho lắm :”>