Khoảng Cách Từ Dạ Dày Đến Trái Tim

Chương 25




Tôi có thể buông bỏ sĩ diện của mình, chỉ cần người đáng giá để tôi làm vậy!

“Thư Trạch, tôi thực sự đến đây là vì cậu. Chỉ là không ngờ Trữ Uy cũng làm ở đây thôi.” Tôi níu níu tay áo Thư Trạch, ánh mắt trông mong nhìn cậu.

“Anh tới đây, vậy công việc bên Kỳ Tín thì sao? Anh từ chức rồi à?” Thư Trạch âm trầm nghiêm mặt với tôi.

“Ừm.” Tôi gật đầu. “Nhưng Trương Khắc không đồng ý.”

“Vậy mà anh còn?!!” Thư Trạch trừng mắt rống.

“Tôi là trợ lý của cậu, cậu không ở Kỳ Tín, thì tôi ở lại còn tác dụng gì?!” Tôi sừng sộ trừng mắt đáp trả.

“Anh tới đây cũng chẳng tác dụng gì cả đâu. Chúng ta không có khả năng cùng nhau nữa.”

Thư Trạch thở dài, nhẹ nhàng nói bên tai tôi, không để Trữ Uy nghe được. Hành động có chút trẻ con này lại khiến tôi thực thấy an tâm. Tôi biết cậu ấy chỉ là không thể đối mặt với tôi và chính bản thân cậu ấy. Sâu trong lòng, cậu ấy không phải thực sự muốn rời xa tôi, nên đương nhiên sẽ không muốn để Trữ Uy biết chuyện chúng tôi đã “chia tay”.

“Chẳng liên quan. Ở công ty chúng ta đừng nói đến chuyện đời tư. Dù sao tôi vốn cũng muốn đổi sang môi trường làm việc khác. Từ giờ hi vọng được Tống giám đốc chiếu cố cho ạ.”

Tôi nở một nụ cười ngọt ngào với cậu ấy, suy cho cùng, ở phương diện tình cảm, Thư Trạch vẫn còn là một đứa trẻ non nớt. Tôi không tin cậu ấy thoát được khỏi lòng bàn tay tôi đâu.

Thư Trạch có lẽ không ngờ tôi sẽ nói như vậy, vẻ kinh ngạc nhìn tôi. Sau đó cơm còn chưa ăn đã xoay người rời đi.

Tiếp mấy cuộc điện thoại sau giờ chiều, rốt cục cũng đến giờ tan sở. Tôi vội vàng lẻn đến cửa lớn đầu tiên chuẩn bị canh me Thư Trạch. Thế nhưng cái tên Trữ Uy này đúng là âm hồn bất tán mà.

“Em đang đợi thằng nhóc đó à? Tôi biết em đã bị hắn bỏ rồi, không cần phải giả vờ nữa đâu. Dương Duệ mà tôi biết không phải là người cứ thích bám riết lấy người khác không buông! Sao hôm nay em lại thành ra như vậy?!” Trữ Uy châm chọc nhìn tôi.

“Tôi mà anh biết, chưa bao giờ là tôi hoàn chỉnh nhé!” Tôi cười, không buồn tức giận. Tôi biết y không quen nhìn tôi như vậy.

“Thằng nhóc đó rốt cuộc có cái gì tốt chứ?!” Trữ Uy nắm lấy cánh tay tôi, ánh mắt đầy khó hiểu nhìn tôi hỏi.

“Cậu ấy không có cái gì tốt, nhưng tôi yêu cậu ấy thì biết sao giờ.” Tôi bày vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn y.

“Em…” Trữ Uy bị tôi làm cho tức giận không nói nên lời, chỉ chằm chằm nhìn tôi.

Ngay lúc đó, tôi vừa quay đầu lại thì thấy Thư Trạch đang đứng trước cửa thang máy, cách đây không xa. Tôi muốn qua đó, nhưng Trữ Uy lại cứ cố chấp nắm cánh tay tôi không buông. Thư Trạch hung hăng trừng mắt nhìn hai chúng tôi, sau đó xoay người đi ra lối cửa bên. Tôi không đuổi theo, chỉ bỏ tay Trữ Uy ra, nghiến răng nghiến lợi nhìn y.

“Anh nói anh đã thay đổi, thay đổi cái đếch gì! Anh chỉ không muốn thấy tôi hạnh phúc thôi chứ gì?!”

“Không phải tôi không muốn thấy em hạnh phúc. Tôi chỉ không tin thằng nhóc đó có thể mang đến hạnh phúc cho em được thôi. Hắn còn trẻ, em không nghĩ là hắn đùa cợt với em sao? Đừng ngốc nghếch như vậy nữa, hắn không chấp nhận cuộc sống yên ổn như vậy đâu!”

“Anh sai rồi, cậu ấy là người luôn khát vọng yên bình hơn bất cứ ai. Sau này đừng làm phiền tôi nữa, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”

“Không khách khí? Vậy em định làm gì tôi? Nếu không phải vì thằng nhóc đó thì tôi cũng chẳng lâm vào bước đường này. Hiện tại em còn muốn tôi mở to hai mắt ra nhìn các người mắt đi mày lại, khanh khanh ta ta với nhau à? Dương Duệ, em mới chính là kẻ quá đáng đấy!”

“Mặc xác anh!”

Tôi hung hăng lườm y một cái, đi khỏi công ty. Đúng là xui tận mạng mới đụng phải cái bản mặt đó ở KM. Dù Trữ Uy đối với tôi có chút tình cảm nào hay không, thì có lẽ y cũng sẽ chẳng để yên cho tôi và Thư Trạch. Đúng là, trăm tính nghìn toán lúc trước cũng chẳng bói ra nổi lại đụng trúng y ở hoàn cảnh thế này.

Rời khỏi công ty xong, tôi thẳng đường đến nhà Thư Trạch đang ở, nhưng chưa thấy cậu ấy về. Có lẽ là đến khu an dưỡng chỗ mẹ cậu ấy rồi. Tôi đứng dưới lầu đợi một lúc khá lâu, hắt xì vì người ngợm lạnh cóng. Đợi khoảng hơn ba tiếng mới thấy xe của Thư Trạch đi vào khu này.

“Sao anh lại ở đây?” Thư Trạch vừa bước khỏi xe, thấy tôi thì không khỏi kinh ngạc.

“Tôi… Hắt xì!” Tôi co ro khoanh hai tay vào người, đang trả lời thì hắt hơi một cái, cái mũi cứ khịt khịt.

“Cảm lạnh à? Anh đứng đây bao lâu rồi?”

Nhìn bộ dạng của tôi, Thư Trạch nhanh nhẹn cởi áo khoác choàng lên người tôi.

“Thư Trạch… hắt xì hắt xì!” Hình như bị cảm thật rồi.

“Rốt cuộc anh đến đây để làm gì?! Ai cho anh chờ như thế hả?!” Thư Trạch giận dữ trừng tôi, hai tay chỉnh chỉnh lại cái áo vừa khoác lên người tôi.

“Tôi lạnh quá.” Tôi không cần lời đáp, chỉ tội nghiệp nhìn cậu ấy.

“Thôi lên đi đã!” Thư Trạch bất đắc dĩ nhìn tôi, sau đó ôm vai tôi cùng đi vào nhà.

Lòng mừng thầm, tôi biết cậu ấy thương tôi mà. Rõ ràng là một đứa trẻ yếu đuối, vậy mà lại cứ lúc nào cũng tỏ ra là một đại nam nhi mà quan tâm chăm sóc tôi. Thực sự là khiến người ta vừa thương yêu vừa không đành lòng mà! Có lẽ chính vì nội tâm yếu đuối, nên cậu ấy mới luôn ép mình phải mạnh mẽ như thế. Cậu ấy sợ bị người khác nhìn thấu, nhưng người yêu cậu ấy là tôi đây sao lại không nhìn thấu được cơ chứ!

Tuy nói là nhà ở do công ty an bài, nhưng điều kiện vật chất khá tốt. Xem ra KM xác thực là rất tin dùng Thư Trạch. Thiết kế hai buồng một phòng, nội thất cùng vật dụng trong nhà tuy đơn giản nhưng không mất đi vẻ trang nhã lịch sự.

Tôi ngồi trên sô pha, mũi cứ khịt khịt liên tục. Thư Trạch vào bếp pha cho tôi một chén trà nóng.

“Cảm ơn, tôi chưa ăn cơm! Cậu ăn chưa?” Hai tay cầm chén trà, tôi giương mắt nhìn cậu ấy.

“Tủ lạnh nhà tôi không còn gì để ăn cả! Ấm hơn rồi đấy, anh về đi!” Ánh mắt cậu ấy lạnh như băng lướt qua tôi.

“Hắt xì!!! Hình như tôi bị cảm thật rồi, đầu choáng quá à.”

Tôi buống chén trà, trực tiếp lăn ra sô pha. Đối với Thư Trạch ấy mà, tỏ ra yếu đuối chút mới là vũ khí hiệu quả. Quả nhiên, cậu ấy lập tức vội vội vàng vàng, không hỏi gì nhiều đã đặt tay lên trán tôi.

“Không nóng lắm! Anh cứ vào phòng cho khách nghỉ chút đi, tôi đi nấu cháo.”

Thư Trạch nâng tôi dậy khỏi sô pha, tôi liền đem toàn bộ trọng lượng cơ thể ngả vào người cậu ấy. Cậu ấy không ôm tôi vào phòng cậu ấy, mà là phòng dành cho khách, điểm này khiến tôi rất không dễ chịu a!

Đúng là có hơi lạnh, nhưng kỳ thực chẳng có gì to tát cả. Tôi vừa nằm trên giường giả bộ ốm yếu, vừa âm thầm khinh bỉ chính mình.

Dương Duệ ơi là Dương Duệ! Nhà ngươi tranh cường háo thắng sĩ diện đầy mình một thời, mà hôm nay lại đến nông nỗi phải giả vờ yếu đuối đáng thương thế này!

Tình yêu, có nhiều khi đúng là làm con người ta điên rồ mất rồi.

Một lát sau, Thư Trạch bưng cháo đi vào, nâng tôi dậy.

“Ăn chút cháo cho ấm người đi.”

“Tay tôi không nhấc nổi nữa.”

Tôi đáng thương hì hì nhìn cậu ấy. Hành động vụng về này làm sao mà cậu ấy không nhận ra, nhưng cậu ấy lại không vạch trần nó, mà chỉ thuận theo ngồi xuống bên cạnh, bưng bát đút cháo cho tôi. Đến khi bát cháo lớn đã thấy đáy, cậu ấy mới buông bát, thoáng bất đắc dĩ nhìn tôi.

“Ăn xong rồi, anh cũng nên về rồi chứ?”

“Ai nói tôi phải đi? Từ giờ tôi được ở lại đây mà, Đào tổng đã nói thế rồi.”

“Anh ở đây để làm gì? Đâu phải không có nhà ở chứ?” Cậu ấy nhìn tôi với vẻ chẳng biết xử sao cho phải.

“Chỗ ấy xa công ty quá. Hơn nữa, một mình tôi không đủ sức gánh hết tiền điện nước!”

“Sao lại không đủ sức?! Tôi đâu có bắt anh trả nợ nữa!”

“Tôi không thể sống như kẻ vô trách nhiệm như thế được! Đã nói trả là nhất định phải trả! Cậu không cần cũng không được!” Tôi liếc nhìn cậu ấy, ánh mắt hàm chứa ý tứ sâu xa.

“Anh…”

“Cậu đừng có cản tôi! Nhà ở này là của công ty đấy nhé!” Tôi nằm trên giường ôm chăn ăn vạ.

“Vậy tùy anh!”

Thư Trạch nhẹ nhàng thì thầm một câu, rồi bưng bát rời khỏi phòng. Cái gì? Đồng ý dễ dàng vậy sao? Hừ ~~, chẳng cảm thấy thành công xíu nào cả! Nói vậy thôi, chứ thực ra trong bụng tôi đang nở hoa tưng bừng rồi ấy.

Một lát sau, Thư Trạch lại đẩy cửa tiến vào, “Này! Tôi chuẩn bị nước nóng rồi đấy, anh ngâm nước nóng một chút rồi hẵng đi ngủ!” Cậu ấy cúi đầu, nhỏ giọng nói một câu xong liền đóng cửa.

Tôi im lìm cuộn người trong ổ chăn, cười điên dại. Thằng nhóc này, đúng là kỳ cục cơ mà đáng yêu chết được!

Lúc tôi tới đây vội vội vàng vàng, chẳng kịp đem theo cái gì. Tắm rửa xong cũng không có quần áo thay. Vì vậy tôi liền ngây thơ vô tội tắm rửa sạch sẽ thân thể, chuẩn bị cho kế hoạch B. Tắm rửa xong, tôi dùng bàn chải của Thư Trạch, cọ cọ a. Sau đó quấn khăn tắm đi ra khỏi nhà vệ sinh. Lúc này, Thư Trạch đã yên vị trên giường nghỉ ngơi. Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng cậu ấy, sau đó lại tiếp tục nhẹ nhàng nhấc chăn lên bò lên giường cậu ấy.

“Này! Anh lại muốn gì nữa đấy?!” Thư Trạch né người bắt lại tay tôi, đúng một bộ dạng chào thua trước tôi.

“Tôi bị cảm, ngủ một mình lạnh lắm. Cậu không cần để ý tôi đâu, cậu cứ việc ngủ của cậu, tôi không làm ồn đâu.”

Tôi cố ý để mình nằm sát cạnh cậu ấy, kéo cậu ấy nằm trở lại, sau đó bỏ khăn tắm quấn quanh hông ra, trần trụi ôm cậu ấy ngủ.

“Anh, anh, sao anh không mặc quần áo?” Thằng nhóc này không nhịn được nữa, hổn hển hét lên.

“Còn giả bộ cái gì nữa!? Còn chỗ nào của tôi mà cậu chưa thấy không?! Tôi còn không tính bị cậu chiếm tiện nghi, cậu còn rống cái gì! Ngủ đi!”

Tôi lườm cậu ấy một cái, tay chân quấn rịt lấy trên người cậu như gấu Koala.

Tôi không có ý quyến rũ cậu ấy, chỉ cố tình không mặc quần áo ôm cậu ấy thôi. Một chút mờ ám nào cũng không có làm à nha! Thư Trạch nằm đó, thân thể cứng ngắc như tượng căn đầu gỗ. Thằng nhóc này, rốt cuộc còn giả bộ cái gì nữa chứ?! Cậu ta mà không hành động, tôi sợ mình sẽ không nhịn được mà tự bổ nhào vào trước mất.

Chân tôi quấn quýt lấy lưng cậu ấy, hơi cọ cọ xuống phía dưới. Thằng nhóc này, quả nhiên đã hơi cứng rồi mà, vẫn cố gắng gượng cơ đấy!

‘Ai… đừng cố chấp nữa, tự ép làm gì a!’ Tôi khẽ cười mỉa trong lòng.

Quả nhiên, Thư Trạch chuyển mình, cứ tưởng cuối cùng cậu ấy đã đổi ý. Ai dè cậu ấy lại chỉ nhẹ nhàng đẩy tôi ra. Dĩ nhiên tôi không để cậu ấy như nguyện, ôm chặt không chịu buông.

“Dương Duệ… Đừng như vậy… Chúng ta đã chia tay rồi…” Thanh âm cố nhẫn nhịn.

Chết tiệt, lại là mấy câu này!

“Cậu thực sự muốn chia tay tôi sao? Ngay cả Trữ Uy nối lại với tôi cũng không sao sao?” Tôi tức giận nhìn cậu ấy.

“Thắng khốn nạn đó muốn nối lại với anh?” Giọng Thư Trạch thoáng chốc nâng cao vài đê-xi-ben.

Tôi haha cười, ôm cổ Thư Trạch, che lại bờ môi cậu ấy. Thằng nhóc cứng đơ mất ba giây, rồi cũng không nhịn được nữa, gầm nhẹ một tiếng, mạnh mẽ ấn tôi xuống.

———o0o——–