Khoảng Cách Trái Tim

Chương 1




Rocket nói, khoảng cách là một thứ tương đối, không thể tính bằng kilomet mà phải tính bằng thời gian. Chẳng hạn như, từ Bắc Kinh đến Thượng Hải đi máy bay mất hai tiếng đồng hồ, ngồi xe lửa mất một đêm. Lại ví như từ Bắc Kinh đến Chicago, đối với một vài người mà nói chỉ mất mười lăm tiếng đồng hồ, còn đối với một số người khác thì có thể là cả một đời người.

Lúc Rocket nói lời này, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, Mạn Mạn cảm thấy không thể không tin, huống hồ lời Rocket nói về cơ bản rất có thể là không sai.

Hiện giờ Mạn Mạn đang đứng ở khu vực kiểm soát an ninh, và một lần nữa nhận ra sự "anh minh thần võ" của Rocket.

Vượt qua làn trắng kia chính là lãnh thổ nước Mỹ, cô chỉ còn cách Chicago vài bước chân, nhưng mà đã đợi quá nửa tiếng đồng hồ, còn không biết phải đợi thêm bao lâu nữa.

Nhân viên hải quan trước mặt là một anh thanh niên da trắng, biết nói tiếng Trung, đang vùi đầu vào trong chiếc vali to của một bà lão lật đi lật lại đã hơn mười mấy phút, hơn nữa còn vô cùng căng thẳng.

"Ái chà!" Anh thanh niên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, thốt lên một câu đầy cảm thán, bàn tay trắng đang mang găng tay lấy ra một túi bánh ú hút chân không, một tia sáng xanh lóe lên trong hai mắt.

Mặt bà lão dần đen lại, lúng túng muốn giải thích mấy câu, anh thanh niên đó lại cắt bỏ túi nhựa một cách thuần thục, rồi dùng dao lấy thịt trong bánh ú ra, dương dương tự đắc lớn tiếng trách: "Cụ nói không có thịt, vậy đây là cái gì? Bánh ú bị tịch thu, đi đến chỗ kia nộp phạt."

Rocket nói, gần đây kinh tế nước Mỹ không tốt, chính phủ thực thi pháp luật vô cùng cẩn trọng, quả nhiên là thật. Mạn Mạn đang nghĩ đến gói khô bò trong túi xách của mình, cảm thấy hơi thấp thỏm không yên.

"Next please." Một chú nhân viên hải quan người Ấn Độ phía trước ngoắc ngoắc tay về hướng của cô, chính là ra hiệu cho Mạn Mạn.

Chú nhân viên hải quan người Ấn Độ có vẻ hiền lành, bộ ria mép giật giật, nở một nụ cười xã giao về phía Mạn Mạn, hỏi: "Do you @#% ^$&#%$@& @%!^@^?"

"Ực... Mạn Mạn đứng chết lặng. Dù cho điểm thi nghe Toefl của cô đạt tối đa nhưng đây là lần đầu tiên cô được nghe người Ấn Độ bắn tiếng Anh.

“%&#&% @ $*^(**^ &^(*$& ^%#^ &*)*(_$&*&,yes or no?"

Mạn Mạn lắc lắc đầu rồi lại gật gật đầu, trông có vẻ rất bất lực.

"Chú ấy hỏi cô có mang theo sản phẩm chế biến từ thịt không." Phía sau có người nói một cách thong thả. Mạn Mạn quay đầu lại nhìn, hóa ra là một cô gái Trung Quốc, dáng người cao gầy, đang đứng lẳng lặng nhìn cô.

Mạn Mạn vội nhìn chú nhân viên người Ấn và lắc đầu. Chú ấy khẽ ừ một tiếng, bắt đầu vùi đầu lật túi xách của cô.

Nhớ đến cô gái ban nãy, Mạn Mạn cố quay đầu lại, khẽ nói: "Cám ơn." Hừ, vóc dáng của cô ấy thật là quyến rũ, khuôn mặt... ực... cũng rất mê hoặc.

"Không cần cám ơn." Cô gái khẽ gật gật đầu và cười nhẹ.

Quả thật cô ấy không xấu, trong lòng Mạn Mạn thầm sửa chữa chính mình, huống hồ nói người khác xấu lại càng không tốt. Ngẫm lại nếu so sánh bản thân cô và chị gái Nhược An, hẳn là Nhược An xinh đẹp hơn cô, nhưng cũng có nhiều người khen cô đẹp hơn. Căn cứ vào tiêu chuẩn xã hội, Mạn Mạn đánh giá làn da màu olive, xương gò má cao của cô gái nọ nên xứng đáng là người đẹp chuẩn quốc tế.

"Ái chà!" Chú người Ấn bỗng nhiên phát lên một loạt tiếng reo hò. Chú ấy đang mở tung một hộp giày, thứ đựng bên trong hộp lại không phải giày.

"Đó là thuốc Đông y Trung Quốc." Mạn Mạn vội giải thích bằng giọng tiếng Anh hơi lắp của mình.

Chú người Ấn chọc chọc vào túi giấy thuốc Đông Y, tia hân hoan nọ thoáng chốc mờ đi. Chú ấy rõ ràng trông rất thất vọng, nhưng vẫn không nhụt chí, tiếp tục thò tay lục sâu vào bên trong vali.

Nhìn hướng của chú ấy lục, trong lòng Mạn Mạn đột nhiên run rẩy mạnh.

Bên dưới hộp đựng giày chính là khô bò. Đầu có thể vỡ, máu có thể rơi, nhưng khô bò tuyệt đối không thể bị tịch thu được. Trong phút chốc cô đưa ra một chủ ý.

"Chú à, cháu đột nhiên nhớ ra là cháu có đem túi cánh gà, ở trong một chiếc vali khác."

Trong đáy mắt chú ấy lại lóe lên tia sáng, vội vã đóng cái vali này lại, chuyển sang lục lọi bên trong chiếc vali còn lại. Mạn Mạn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trước khi đi, Rocket đã nhét hai túi cánh gà vào trong vali của cô, cô còn rất không vừa lòng. Cô không bao giờ ăn cánh gà, việc này anh không phải không biết. Lúc đó Rocket còn vỗ nhẹ vào đầu cô bằng cánh gà, nói: "Ngốc à. Thời điểm mấu chốt phải biết "bỏ xe cứu tướng", nghe rõ chưa?" Bây giờ Mạn Mạn lại một lần nữa không thể không thừa nhận sự "anh minh thần võ" của Rocket, không còn gì để nghi ngờ nữa.

Cánh gà đã bị tịch thu, nhưng nhờ sự "thật thà sẽ được khoan hồng" mà Mạn Mạn không bị phạt tiền. Nhưng đứng giữa một đám đông trong sảnh chờ, cô vẫn không khỏi chạnh lòng.

Có một giọng nói đẹp sắc lạnh vang lên trong loa liên tục nhắc nhở mọi người, mức độ an toàn hôm nay là màu cam, bảo quản tốt hành lý của bản thân, không được cho người lạ giúp bảo quản hành lý. Tất cả mọi người ai nấy đều nhanh chóng rời đi, ngoại trừ Mạn Mạn vẫn đang đứng giữa sảnh chờ, có chút gì đó hụt hẫng trong lòng.

Thực ra cô không dám mong sẽ có người đến đón, nhưng tận sâu trong đáy lòng vẫn là thầm trông mong, ngộ nhỡ, biết đâu có người muốn cho cô một bất ngờ. Sau vô số lần tìm kiếm xung quanh giữa sảnh chờ, cô không thể không thừa nhận tính khả thi của cái ngộ nhỡ kia thật sự chỉ là một xác suất vô cùng nhỏ.

Một bóng dáng hơi quen thuộc thoáng lướt qua bên cạnh Mạn Mạn, chính là người đẹp quyến rũ chuẩn quốc tế vừa nãy.

"Xin cho hỏi," Mạn Mạn vội vào gọi cô ấy lại, "Cậu có biết xe buýt sân bay ở đâu không?"

"Cậu đi đâu?" Cô gái quyến rũ nọ quay đầu lại hỏi.

"Tôi đi đến đại học U." Mạn Mạn trả lời.

"Đại học U à? Cậu là sinh viên mới sao?"

Mạn Mạn gật đầu lia lịa.

"Thật trùng hợp," Cô gái xinh đẹp quyến rũ kia lại cười nhẹ, "Vậy thì đi với tôi đi."

Đằng xa xa có một người dáng vẻ sinh viên đang giơ một tấm biển, bên trên viết ba chữ Trung thật to "Cố Ngải Lâm". Cô gái nọ lập tức đi về phía tấm biển, sau đó là một màn chào hỏi niềm nở lẫn nhau. Người đến đón là đàn anh ở đại học U, dáng vẻ như một người qua đường bình thường, nhanh chóng nói tên, Mạn Mạn còn đang nhìn dáo dác xung quanh, không nghe rõ. Cố Ngải Lâm cũng là sinh viên mới, vẫn đang bình tĩnh mỉm cười nói: "Gọi em Elaine là được."

Mạn Mạn mơ hồ đi theo Cố Ngải Lâm lên xe của đàn anh đại học, nhanh chóng chạy xe vào đường cao tốc đến đại học U.

Phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe cứ thi nhau ở lại dần phía sau, gió từ cửa sổ cứ lùa vào dường như cũng tràn đầy sự mới lạ. Chicago, một địa danh bằng phẳng, nhưng lúc này đây lại trở thành một không gian lập thể.

Nhớ lại ban đầu lúc Mạn Mạn tuyên bố kế hoạch xuất ngoại, Rocket lôi tấm bản đồ nước Mỹ ra, quẹt quẹt vài vòng tròn trên tấm bản đồ, Seattle, San Francisco, Los Angeles. Anh nói: "Muốn đi thì phải đi mấy thành phố này. Mấy thành phố này khá tốt."

Tốt chỗ nào? Mạn Mạn khó hiểu.

Lúc đó Rocket rủ mắt xuống nhìn ly trà, cười nhẹ nói: "Vì nó gần."

"Hả? Chỉ vì nó gần thôi ư?" Cô hỏi một cách ngu ngơ.

"Đúng vậy, gần." Anh ngước mắt lên, bình tĩnh vuốt hàng lông mi dài, nói với vẻ ngây thơ: "Gần một chút thì vé rẻ hơn."

Mạn Mạn cảm thấy ấm ức. Rocket còn vỗ ngực hào hùng cam đoan rằng nếu như kỳ nghỉ hè và kỳ nghỉ đông cô muốn về nước thì giá vé cả thảy để anh lo, kết quả hóa ra lại là kẻ keo kiệt. Cô cũng không phải thật sự muốn anh mua vé, huống chi anh lại càng không phải thiếu tiền. Không cần là không cần, vả lại cô lại thích Chicago hơn.

Kết quả cô đã chọn đại học U, dù rằng trường chỉ miễn học phí, không có học bổng.

"Chỉ miễn học phí thôi sao?" Nghe vậy Nhược An nhướng mày thật cao, "Phí sinh hoạt thì sao? Em định lo liệu thế nào đây? Chỉ việc thuê phòng, điện nước, ăn uống, mua sách giáo khoa, một tháng chí ít cũng ngốn hơn một ngàn đôla Mỹ đấy? Em dự định kiếm tiền thế nào? Có phải muốn đi rửa chén đĩa không? Được, cho dù em không bị cục di dân bắt, một tiếng đồng hồ tám đôla, một tháng phải làm 125 giờ đồng hồ, một ngày bình quân phải làm hơn bốn tiếng đồng hồ. Lâm Mạn An, em thật sự suy nghĩ kỹ lưỡng chưa, chắc chắn muốn chịu khổ chứ?"

Nhược An luôn là như vậy, một quyển sổ tính toán rành mạch. Nhưng liệu có đến mức vậy không? Mạn Mạn cho rằng cô ấy quả thực hơi khoa trương, cô hùng hồn nói: "Để theo đuổi lý tưởng, chịu khổ một chút có đáng là gì chứ?"

"Mạn Mạn," Rocket nói. Mạn Mạn nhớ rõ anh vừa nói vừa chầm chậm rót bia vào ly, "Lý tưởng của em là gì? Trở thành một nhà kinh tế học? Hay là trở thành một công dân Mỹ kiếm đôla Mỹ?"

Đương nhiên là không phải. Mạn Mạn cắn chặt môi, trầm mặc không nói gì.

Rocket ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô với đôi mắt đen láy, nói: "Ai cũng đều biết em đi Mỹ để theo đuổi cái gì mà. Mạn Mạn à, em đây lừa được ai chứ? Anh từ từ nâng ly bia lên, lẳng lặng cười, nói: "Chúc mừng em."

Chúc mừng em. Ba chữ này không biết tại sao cứ lảng vảng trong đầu cô cả đêm, khiến cô vô cùng khó chịu. Sau đó cô lại nghĩ, cảm thấy là chính mình đã không nghe lời Rocket. Sợ anh không vui nên trong lòng mới thấp thỏm bất an. Nhưng cô rõ ràng là đã nghe lời anh cơ mà. Rocket có lẽ đã quên rằng anh đã từng nói: Khoảng cách là một thứ tương đối, khoảng cách không thể tính bằng kilomet mà phải tính bằng thời gian.

Rocket còn nói rằng trong tình yêu mà khoảng cách vượt hơn bốn tiếng đồng hồ thì xác suất thành công chỉ có 10%.

Vì vậy Mạn Mạn chỉ có một điều kiện để nộp đơn vào trường --- cách Chicago không quá bốn giờ lái xe.

Chicago, trong truyền thuyết là một nơi ở vùng Ngũ Đại Hồ, thường có gió thổi mạnh, tuyết rơi dày đặc, có người nói rằng không thể mua được khô bò ở đây. Khoảng cách thật sự là một thứ tương đối. Đi từ thành phố H đến Chicago bằng máy bay chỉ mất 15 tiếng đồng hồ, Mạn Mạn đã phải mất hai năm. Từ Chicago đến bên cạnh anh ấy, còn phải mất bao xa nữa? Ngồi trên xe của đàn anh đại học, Mạn Mạn ngẩng đầu nhìn bầu trời vô cùng xanh thẳm của nước Mỹ. Có thể một ngày, có thể một tháng, cũng có thể còn rất xa, rất xa.