Khoảng Cách Năm Bước

Chương 37




Edit: Pinkie

Một ngày quay phim rất thuận lợi, mãi cho đến đêm mới kết thúc.

Lần này không có khẩn trương như khi quay Ám Tích. Bởi vì Tiểu Quyển và Kỷ Hằng không có tiện quay trước mười một giờ sáng, cho nên sau khi sắp xếp lại toàn bộ thời gian thì đến lúc trời tối đen mà mọi người vẫn chưa có ý định nghỉ ngơi. 

Cảnh quay cuối cùng của ngày hôm nay là cảnh Tiểu Quyển, Kỷ Hằng và Tần Khinh diễn.

Trong phim, Tần Khinh đóng vai nam thứ Yến Trì. Nam thứ Yến Trì là tiên sinh dạy công chúa ở trong phủ công chúa, cũng là một thế lực khác của Dụ Quốc —— Đại tướng quân được sắp xếp vào trong phủ công chúa để làm nội gián. 

Đương nhiên, ngay từ đầu La Yên xuyên thư đã biết hắn ta là ai. Trong nguyên tác, Yến Trì và nguyên chủ cùng thuyền, nhưng đến khi muốn hãm hại nguyên chủ thì cũng ra sức hãm hại, nói chung là không phải loại lương thiện gì. Bởi vậy nên La Yên cũng không muốn đi trêu chọc hắn ta.

Cô không trêu chọc Yến Trì, thì Yến Trì lại có chút không chịu đựng được nữa.

Cảnh này kể về ngày hôm đó, khi La Yên đang ở trong tẩm điện với Vệ Tuyên, cố gắng dò xét giá trị tâm ý của anh ta thì Yến Trì tới. 

Khi cảnh quay bắt đầu, Kỷ Hằng mặc một chiếc áo choàng rộng màu đen, viền vàng, cổ áo của anh để hở một nửa, lộ ra một phần khuôn ngực, bộ dạng đại boss, hiên ngang bước vào. 

“Biên giới phía Tây cống nho, ngươi có muốn nếm thử không?” Tiểu Quyển ăn một quả nho, cầm lấy một quả đưa cho Kỷ Hằng. Kỷ Hằng không thèm nhận, chỉ há to miệng.

Tiểu Quyển do dự một chút, đưa quả nho tới bên miệng anh. Anh lập tức nắm lấy tay Tiểu Quyển, ngậm lấy quả nho, thuận thế ngậm luôn đầu ngón tay của Tiểu Quyển.

Tiểu Quyển cảm nhận được đầu lưỡi của anh lướt trên đầu ngón tay của cô trong giây lát, nghĩ thầm, ống kính căn bản không quay tới, ảnh đế đại nhân, ngài cũng không cần phải diễn thật như vậy đâu nha?

Trên mặt Kỷ Hằng hiện lên vẻ hài lòng, Tiểu Quyển tràn đầy mong chờ nghe tiếng động. 

Bên tai lại không có một chút ân thanh gì —— Hệ thống nói, chỉ cần giá trị tâm ý lên cao, thì sẽ ‘ting’ một tiếng. Trong phim, La Yên đã cố gắng hai ngày, nhưng giá trị tâm ý của Vệ Tuyên không hề nhúc nhích một chút nào.

Tiểu Quyển ngồi xuống bên cạnh anh, bưng ly trà lên.

“Công chúa điện hạ, cũng thưởng cho ta một ly. Ta khát.”

Kỷ Hằng ngả ngớn nói, lại vẫn uể oải không chịu động đậy. Tiểu Quyển đành phải đưa ly trà đến bên miệng anh. Nhà ai nuôi nam sủng phách lối như vậy cơ chứ, cũng không biết ai đang hầu hạ ai.

Kỷ Hằng liếc xuống những chiếc lá trà lượn lờ trong ly, ánh mắt xuyên qua hơi nước nóng rơi vào trên mặt Tiểu Quyển. Đột nhiên anh nắm lấy tay Tiểu Quyển, kéo cô vào trong ngực. 

Anh ném ly trà trong tay cô ra, đôi môi khẽ đưa qua đưa lại trên môi Tiểu Quyển, thấp giọng nói: “Không phải là loại khát này. Thưởng ta thứ khác đi.”

Bên tai vẫn không có một tiếng động, anh chiếm tiện nghi của người khác, nhưng giá trị tâm ý vẫn không thay đổi chút nào.

Tiểu Quyển thất bại, khẽ thở dài.

Bỗng nhiên có cung nữ đi vào, nói: “Yến tiên sinh tới ạ.”

Tiểu Quyển nhanh chóng chớp lấy thời cơ tránh khỏi cái ôm của Kỷ Hằng, vuốt phẳng quần áo, “Để tiên sinh vào.”

Tần Khinh bước vào, mặc một chiếc áo choàng trơn màu, không giống Kỷ Hằng, trông nho nhã nghiêm túc, mái tóc dài buông thả ở sau lưng. Đầu tiên, anh ta liếc nhìn Kỷ Hằng đang ngông nghênh dựa vào chiếc ghế dài, quần áo trên người thì hở một nửa. 

Có người ngoài vào, nhưng Kỷ hằng không thèm nhúc nhích, vẫn uể oải như cũ, ngay cả nhìn cũng chẳng liếc nhìn anh ta một chút.

Tần Khinh thu hồi ánh mắt, quy củ hành lễ với Tiểu Quyển, “Nghe nói gần đây công chúa bề bộn nhiều việc, cho nên không tới Trường Thiên Các. Công chúa không tới nên ta không thể làm gì khác hơn là tự mình tìm tới cửa.”

Trường Thiên Các là nơi anh ta dạy La Yên đọc sách. Lời nói của anh ta thì rất khách khí, những giọng điệu thì nghe ra được sự chỉ trích trong đó.

Trong phim La Yên chỉ một lòng nghĩ cách tăng cao giá trị tâm ý của đại boss để mau chóng về nhà, không có tâm trí quan tâm đến chuyện đọc sách.

Tiểu Quyển đáp: “Gần đây ta cảm thấy không thoải mái……”

“Cũng là bởi vì công chúa không thoải mái, cho nên ta đem theo tất cả sách tới đây.” Tần Khinh ngắt lời cô, cho người phía sau bưng sách, giấy bút và nghiên mực tới, đặt hết lên trên bàn, “Thánh thượng ra lệnh cho ta giám sát việc học của công chúa, một ngày cũng không thể trì hoãn.”

Anh ta nhắc đến cả cha của công chúa, Tiểu Quyển không thể làm gì khác hơn, đành phải đi qua.

Tần Khinh giống như không nhìn thấy trong phòng còn có một người đàn ông áo quần không chỉnh tề, ngồi xuống trước chồng tài liệu rồi mở sách ra. 

Anh ta chỉnh lại quần áo của mình cho ngay ngắn, nói: “Lần trước giảng đến, ‘Tự thành minh, vị chi tính, tự minh thành, vị chi giáo’ ……”

Tiểu Quyển không còn cách nào khác, đành phải đau khổ ngồi xuống bên cạnh anh ta. Tần Khinh hơi mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy sách qua. 

Đột nhiên, ‘đinh’ một tiếng.

Thực sự có tiếng ‘đinh’, không biết có nhân viên công tác nào đã tìm đồ vật nào đó gõ một cái. 

Kỹ thuật diễn của Tần Khinh rất tốt, giống như không nghe thấy gì cả, tiếp tục nói, “…… ‘Tự thành minh, tự minh thành……”

Tiểu Quyển bị một tiếng ‘đinh’ này làm cho giật nảy mình, lập tức ngạc nhiên, trên mặt đầy vẻ: Giá trị tâm ý của Vệ Tuyên thế mà lại tăng lên? Vì sao?

Tiểu Quyển lập tức quay đầu nhìn Kỷ Hằng.

Kỷ Hằng vẫn tựa trên ghế dài như cũ, tư thế vẫn giống như ban đầu, không hề nhúc nhích, tĩnh mịch nhìn qua bên này, không biết suy nghĩ cái gì.

“Nhìn cái gì đấy?” Tần Khinh đột nhiên vươn tay đặt lên trên đầu Tiểu Quyển, kéo đầu của Tiểu Quyển lại. 

Lại là ‘đinh’ một tiếng.

Tiểu Quyển tỉnh ngộ, lập tức đến bên cạnh Tần Khinh: “Yến tiên sinh, câu này có nghĩa là gì nha? Ta đọc không hiểu.”

“Đinh ——”

Tiểu Quyển vui vẻ, nằm sấp trên bàn, nghiêm túc đọc sách với Tần Khinh. 

Thỉnh thoảng lại hỏi một câu, “Yến tiên sinh, ngươi quá lợi hại!”

“Đinh ——”

“Yến tiên sinh, làm sao mà cái gì ngươi cũng hiểu hết nha?” 

“Đinh ——”

“Yến tiên sinh, chữ của ngươi thật đẹp!”

“Đinh ——”

Sau lưng bỗng có tiếng động, Vệ Tuyên ngồi dậy. Anh kéo cổ áo, che lồng ngực trần trụi lại, chậm rãi, ung dung đi ra cửa. 

Anh ta vừa đi, tiếng ‘đinh’ sẽ không còn nữa, cố gắng nhiều ngày như vậy, khó lắm mới bắt đầu ‘đinh’. Tiểu Quyển lập tức đứng dậy, giữ chặt tay anh, “Ngươi muốn đi đâu?”

“Công chúa bận rộn như vậy, ta về phòng đi ngủ trước.”

Kỷ Hằng đưa tay ôm eo Tiểu Quyển, cúi người ghé sát bên tai Tiểu Quyển, “Nghỉ ngơi dưỡng sức, buổi tối chờ công chúa tới. Công chúa nhớ tới sớm một chút nhé.”

Anh đang nói chuyện với Tiểu Quyển nhưng mắt lại nhìn Tần Khinh. 

Đạo diễn Viên hô cắt. 

Kỷ Hằng nắm cả tay Tiểu Quyển, không thả lỏng, giúp cô sửa sang mặt dây chuyền treo trước trán.

Tần Khinh đứng lên, lúc đi ngang qua hai người bọn họ thì cười nói: “Thầy Kỷ không hổ là ảnh đế, thể hiện cảm xúc ghen ghét thật là tốt.”

Kỷ Hằng đáp lại ngay lập tức: “Kỹ thuật diễn của thầy Tần cũng hơn người, cảm xúc muốn ăn nhưng không thể ăn được diễn rất đúng chỗ. Tôi xem mà cũng thấy rất thông cảm.” 

Tiếp tục diễn thêm mấy cảnh nữa, cuối cùng cũng quay xong cảnh quay cuối cùng. Tiểu Quyển đầy chờ mong hỏi đạo diễn Viên: “Có thể kết thúc công việc sao?” Thấy đạo diễn Viên gật đầu thì cô lập tức vui vẻ, quay hai vòng tại chỗ.

Quay ròng rã một ngày trời, thật là đáng sợ.

*

Đêm đã khuya, bọn Tiểu Quyển, Kỷ Hằng và Tần Khinh ngồi xe của đoàn làm phim về khách sạn.

Thực sự quá mệt mỏi, còn đang ở trên xe Tiểu Quyển đã bắt đầu mệt rã rời, xoay người vặn vẹo trên ghế, nhưng làm thế nào cũng cảm thấy khó chịu. Chỉ một lát sau, có một người đưa cánh tay qua, Tiểu Quyển nhanh chóng dựa vào, nhắm mắt lại, lập tức cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cô yên lòng chìm vào giấc ngủ.

Đáng tiếc quãng đường quá gần, ngủ mới một chút đã đến nơi. 

Lúc xuống xe, Tiểu Quyển vẫn chưa tỉnh hẳn, mơ mơ màng màng không mở mắt. Bước ngắn bước dài xiêu vẹo, cô lảo đảo đi về phía trước. Tiểu Quyển nghe thấy giọng nói của Tiểu Mễ, hình như đang trò chuyện vui vẻ với Lý Thiên ở phía sau, không thèm quan tâm Tiểu Quyển.

“Buồn ngủ đến mức đáng thương như vậy à.” Mặc kệ còn đang có người, Kỷ Hằng duỗi tay ôm lấy cô. 

Tiểu Quyển nhắm nửa con mắt, giống như nắm được cọng cỏ cứu mạng, dùng hai tay nắm chặt vạt áo của anh, còn nghe anh nói: “Cẩn thận bậc thang.”

Trong giọng nói của anh có chút ý cười. 

Có anh ôm, Tiểu Quyển cứ như vậy yên lòng nhắm nửa con mắt đi vào thang máy, lên lầu, nhắm mắt theo sát Kỷ Hằng đi đến ở cửa phòng, thì chợt nghe có tiếng của Tần Khinh, “Ngủ ngon.”

Tiểu Quyển lặng lẽ mở mắt, nhìn thấy Tần Khinh đang đứng trước cửa phòng đối diện. 

“Ngủ ngon.” Kỷ Hằng đáp, quẹt thẻ phòng, thuận miệng hỏi Tiểu Quyển, “Em tắm rửa trước hay anh?”

Tiểu Quyển miễn cưỡng xoay chuyển đầu óc, nhớ tới bây giờ đã qua mười một giờ, hai người không thể tách ra, nhíu nhíu mày trả lời: “Còn tắm rửa cái gì? Chúng ta nhanh đi ngủ đi.”

Nói xong, lại cảm giác có chỗ nào không đúng, cô quay đầu nhìn Tần Khinh.

Tần Khinh ở bên này, thấy Tiểu Quyển và Kỷ Hằng định vào chung một phòng, còn nghe được bọn họ thảo luận chuyện tắm rửa thì vẻ mặt kinh ngạc, quên mất phải che giấu đi.

Không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà cho dù anh ta nghĩ gì thì Tiểu Quyển cũng không quan tâm, cô nghĩ thầm: Anh ta nghe thấy được? Nghe thì nghe, mặc kệ anh ta, đi ngủ mới là việc quan trọng nhất. 

Kỷ Hằng cười như không cười liếc nhìn Tần Khinh một chút, mở cửa đẩy Tiểu Quyển vào. 

Tiểu Quyển vừa vào cửa, chuyện đầu tiên là tìm cái giường, bổ nhào lên trên đó. 

“Trên tóc còn có keo xịt tóc, muốn hay không rửa sạch một chút không? Anh giúp em.” Có người nói nhỏ bên tai.

Tiểu Quyển chỉ nói ba chữ: “Tôi không muốn.”, sau đó lập tức nhắm mắt lại.

Trong mơ màng, có người giúp cô cởi quần áo và giày ra, sau đó đắp chăn cho cô, rồi còn dán môi lên môi cô, nhẹ nhàng hôn một cái.

Tiểu Quyển nghĩ thầm: Quên đi, dù sao hôm nay đã hôn nhiều lần lắm rồi. Sau đó, cô ngủ mê man chẳng biết trời trăng mây gió gì.

Như thể chưa ngủ được bao lâu thì đồng hồ báo thức không ngừng reo. Tiểu Quyển đau khổ mở mắt ra, “Lại phải rời giường sao?”

Giọng của Kỷ Hằng vang lên, “Trời sáng cả rồi, cả đoàn phim đều săn sóc cô. Cô là người trang điểm cuối cùng, những người khác đều đã xong rồi.”

Tiểu Quyển dụi dụi mắt, cảm khái, “Quay phim thật không dễ dàng gì.”

“Chính em nhất định muốn quay phim. Thật ra, cần gì phải chịu đựng khổ cực thế này cơ chứ?”

Kỷ Hằng ngồi xuống, giọng nói rất chân thành, “Quay phim quá mệt mỏi, giới giải trí này lại loạn như vậy, chẳng có gì tốt để chơi. Sau này, em không nhận phim, anh cũng không nhận phim. Mỗi buổi sáng em theo anh tới công ty, buổi chiều có thể dắt chó đi dạo, đọc manga, như thế không tốt sao?”

Tiểu Quyển cũng ngồi dậy, “Không muốn. Tôi mới không muốn để tất cả mọi người nói tôi cái gì mà diễn viên tuyến mười tám……”

Lời còn chưa nói hết,thì cô nhìn xung quanh một chút, rống lớn: “Kỷ Hằng!”

Ngồi dậy, Tiểu Quyển mới phát hiện, trong phòng này chỉ có một cái giường. Tối hôm qua, hai người cùng ngủ chung trên một cái giường, đắp chung một cái chăn.

“Chỉ có một cái giường, anh còn cách nào sao?” Kỷ Hằng vô tội đáp, “Em nhìn đi, anh cách em cả một khoảng rộng.” 

Không sai, anh lót hai cái gối phụ vào trong chăn bông, chặn ngay giữa hai người, thể hiện nam nữ thụ thụ bất thân rất rõ ràng. 

Tiểu Quyển phải công nhận, nhìn như vậy xem như anh rất có thành ý.

*

Liên tiếp mấy ngày sau đó, Tiểu Quyển dần thích ứng với cường độ làm việc cao của đoàn phim. Bộ phim quay cũng rất thuận lợi. 

Chẳng mấy chốc đã đến cảnh giường chiếu với Kỷ Hằng.

Ban đêm trở lại khách sạn, Tiểu Quyển nắm kịch bản, an ủi chính mình: Mấy ngày nay, mỗi đêm đều ngủ chung với anh ta trên một cái giường lớn, quay cảnh giường chiếu thì có làm sao, chắc là cũng chẳng có gì ghê gớm hơn đâu nhỉ? 

Kỷ Hằng nhìn ra Tiểu Quyển đang lo lắng ngay lập tức, rút kịch bản trong tay cô ra. “Không cần lo lắng, anh diễn trước với em một lần. Đến lúc đó, anh muốn làm gì đều sẽ nói trước cho em.” Kỷ Hằng cam đoan, “Lần này tuyệt đối sẽ không làm loạn.” 

Nghe cũng không tệ, nhưng Tiểu Quyển vẫn không yên lòng, “Đến lúc đó đạo diễn Viên không có yêu cầu gì đặc biệt chứ?” 

Kỷ Hằng nở nụ cười, “Em cảm thấy anh sẽ nghe ông ấy, hay là ông ấy sẽ nghe anh?”

Có anh làm vững tâm, Tiểu Quyển yên tâm nhiều, thở ra một hơi thật dài.

Kỷ Hằng tìm kịch bản, xem qua một lần.

Cảnh này thực ra là xảy ra lúc Vệ Tuyên mới vào phủ công chúa, chỉ là đạo diễn Viên cảm thấy cảnh thân mật này tốt nhất nên chờ mấy ngày, đợi mọi người tìm được cảm giác của nhân vật thì mới quay sẽ tốt hơn.

Lúc Vệ Tuyên mới vào phủ công chúa, La Yên đã để cho đại boss này ở hậu viện. La Yên biết anh ta đã bắt đầu bí mật lên kế hoạch phục quốc, cho nên không quấy rầy anh ta, chỉ cho người mang đồ ăn đồ uống hầu hạ anh ta.

Kết quả cô không tìm anh ta, ngược lại anh ta lại cho người tới tìm cô, bảo cô đến, sau đó ăn sạch cô.

Kỷ Hằng ném kịch bản qua một bên, ngồi xuống giường, “Tới, chúng ta diễn một lần.”

Tiểu Quyển gật đầu, có chút khẩn trương.

Đoạn này không có mấy lời thoại, nhưng Tiểu Quyển vẫn nắm chặt kịch bản. Giống như chỉ cần có kịch bản trong tay, thì trọng tâm không phải là chuyện ‘giường chiếu’ mà là ‘bộ phim’.