Khoảng Cách Năm Bước

Chương 33




Edit: Pinkie

Làm một quần chúng ăn dưa lý trí xem náo nhiệt, Tiểu Quyển lương thiện yên lặng đi theo anh về phía trước mấy bước, để cho khoảng cách của hai người không quá xa, để cả hai không bị thổ huyết mà chết.

Chờ đến khi anh đóng cửa lại thì Tiểu Quyển nhịn không được mà cười ra tiếng.

Tộc hổ của bọn họ, đặc biệt là hổ đực, trời sinh đã có tính lãnh thổ rất mạnh. Nhìn ý tứ này của anh ta, những năm này hẳn là anh ta đã cố gắng trêu chọc cô, rồi còn kết hôn, khiến cô yêu thích anh ta như vậy, cho nên thực sự có thói quen xem cô là tài sản riêng của anh ta sao? 

Gương mặt xám xanh của anh ta thực sự quá dễ nhìn, rất đáng để được nhìn thêm mấy lần. 

Tiểu Quyển nghĩ thầm: Hôm nay nhất định phải thử vai thật tốt, nhất định phải nhận được vai diễn này. 

Ăn điểm tâm xong, thái độ của Kỷ Hằng hơi khác thường, dẫn Hạ Tiểu Hằng ở sân sau vào. Hạ Tiểu Quyển ngoan ngoãn để anh dắt dây thừng, trên mặt còn tỏ vẻ hưng phấn.

“Khó có khi có thời gian, chúng ta dắt chó đi dạo đi.” Kỷ Hằng nói.

Tiểu Quyển đau khổ, “Có thể không đi được không? Không phải anh mướn người dắt nó đi dạo hằng ngày à?”

Kỷ Hằng đáp: “Cô khác, Hạ Tiểu Hằng muốn chơi đùa với cô.” 

Rõ ràng đã nói với anh ta bao nhiêu lần, con chó này tên là “Cẩu Cẩu”, anh ta vẫn chấp nhất gọi “Hạ Tiểu Hằng, Hạ Tiểu Hằng” không ngừng.

Kỷ Hằng cúi người sờ sờ đầu của Hạ Tiểu Hằng, “Lúc chúng ta vừa mới kết hôn, nó mới chừng hai tháng tuổi. Cô nuôi nó lớn đến như bây giờ, rồi bỗng dưng cô mất trí nhớ, nói không muốn nó, cũng không cần nó. Hạ Tiểu Quyển, cô có từng nghĩ tới cảm giác của nó sẽ như thế nào chưa?”

Tay Kỷ Hằng vẫn còn đang đặt trên đầu Hạ Tiểu Hằng, nghiêng đầu nhìn Tiểu Quyển. Sắc mặt anh không tốt lắm, cảm xúc giống như có chút sa sút.

Hạ Tiểu Hằng thông minh cực kỳ, nhìn mặt mà nói chuyện, biết cô không quá muốn đi dạo, nên cũng nhìn chằm chằm Tiểu Quyển rồi chớp chớp đôi mắt đen láy của mình. 

Bị bốn con mắt sáng ngời, trong suốt nhìn chằm chằm, Tiểu Quyển cảm thấy mình giống như một tên cặn bã bội tình bạc nghĩa.

“Được rồi, vậy đi thôi.” Tiểu Quyển nhỏ giọng nói.

Hạ Tiểu Hằng nghe hiểu, lao ra cổng, điên cuồng ngoắt ngoắt cái đuôi.

Nhìn cái đuôi to của nó đang vẫy vẫy trong ánh nắng ban mai, Tiểu Quyển đột nhiên nhớ lại chuyện con chó.

Là hai năm trước, ngày đó là sinh nhật của Tiểu Quyển.

Sáng sớm Kỷ Hằng đã đi ra ngoài, lúc trở về, anh lấy một chiếc hộp lớn màu hồng nhạt trên xe, đặt trên ghế sô pha trong phòng khách. 

“Quà sinh nhật của em, có muốn nhìn một chút hay không?” Kỷ Hằng hỏi.

“Là cái gì thế ạ?” Tiểu Quyển lại gần, cái hộp lớn, còn có vẻ nặng. 

Điều kỳ lạ nhất là trên cái hộp còn bị khoét rất nhiều lỗ, bên trong có tiếng ư ử phát ra.

“Không phải chứ?”

Tiểu Quyển nhanh chóng rút dải ruy băng lớn màu hồng nhạt buộc trên hộp quà, rồi mở nắp hộp lên. 

Một con chó con đen trắng mũm mĩm thò đầu ra nhìn Tiểu Quyển, cái đuôi vẫy vẫy điên cuồng.

Kỷ Hằng sờ sờ đầu chó con, “Anh cho người đi tìm giống chó chăn cừu, mới được hai tháng tuổi, cha nó là quán quân ACM năm ngoái, nghe nói vô cùng thông minh.”

Chó con không sợ người lạ chút nào, thân mật lè lưỡi liếm liếm Tiểu Quyển. Tiểu Quyển lập tức ôm con chó nhỏ vào trong ngực.

Kỷ Hằng hơi cười: “Em đã nói, muốn một ngôi nhà có hoa tường vi màu hồng, hai người một chó. Bây giờ nhà đã mua, tường vi đã trồng, chó cũng đã có, có thích không?”

Tiểu Quyển nặng nề gật đầu, ôm chó con không buông tay.

Kỷ Hằng ngồi xuống bên cạnh Tiểu Quyển, một cánh tay quay lên ghế sô pha sau lưng Tiểu Quyển, lười biếng kéo Tiểu Quyển vào trong ngực, để cô dựa vào người anh. 

Kỷ Hằng đưa tay sờ sờ đầu con chó nhỏ, “Em đặt tên cho nó đi?”

Tieur Quyển suy nghĩ kỹ cả nửa ngày mới nói, “Không thì gọi nó là Cẩu Cẩu nhé?” 

Kỷ Hằng phản đối, “Cẩu Cẩu? Em thật sự có sáng ý đấy.”

Tieur Quyển cố gắng nghĩ thêm, “Vậy thì gọi là Hằng Hằng, Tiểu Hằng? Hạ Tiểu Hằng?” 

Kỷ Hằng nheo lại mắt, “Gan em to bằng trời đấy à, dám đặt tên của anh trước họ của em ư?” 

“Không phục sao?” Tiểu Quyển đắc ý sờ sờ đầu chó con trong ngực, “Đây là Hạ Tiểu Hằng của em.”

Sau đó xoay người giơ tay lên, vỗ vỗ trán Kỷ Hằng, “Còn đây là Hạ Đại Hằng của em.”

Kỷ Hằng cười, tỏ vẻ không thể làm gì.

*

Tiểu Quyển đã nhớ lại tất cả. 

Không biết làm sao, hai ngày nay ký ức của cô lại bùng nổ, Tiểu Quyển có chút choáng đầu, cô đưa tay xoa xoa đầu của mình. 

Kỷ Hằng hỏi: “Sao thế?”

“Kỷ Hằng, tôi đột nhiên nhớ lại, con chó căn bản là do anh ôm về, là anh đưa cho tôi! Lúc sinh nhật của tôi, có đúng hay không?”

Kỷ Hằng có chút xấu hổ, “Đúng thì sao?” Anh đi ra cổng, mở cổng.

Có một con sông nhân tạo chảy ngang qua khu biệt thự, trời còn sớm cho nên chỉ có vài người chạy bộ vào sáng sớm. Hai người một chó chậm rãi đi dọc theo bờ sông. 

Giống như quay phim Ám Tích lần trước, Kỷ Hằng dạy Tiểu Quyển cách làm sao để khống chế Hạ Tiểu Hằng, không cho nó xông loạn về phía trước. 

Nhìn Tiểu Quyển vẫn lo lắng đề phòng, Kỷ Hằng nhịn không được mà hỏi: “Lúc quay phim, cô đã cùng nó bồi dưỡng tình cảm rồi, sao bây giờ vẫn sợ hãi như vậy?”

Tiểu Quyển không trả lời, lặng lẽ thông suốt.

Kỷ Hằng kiếm cớ để Hạ Tiểu Hằng vào đoàn phim, cùng quay phim với cô, chính là cố ý tạo cơ hội, muốn để cho cô và Hạ Tiểu Hằng bồi dưỡng tình cảm, ít ra thì cũng sẽ không còn sợ nó nữa. Anh lo lắng rằng Tiểu Quyển đột nhiên không để ý tới Hạ Tiểu Hằng nữa, Hạ Tiểu Hằng sẽ tủi thân.

Kỷ Hằng không nói gì, nhưng thật ra lại đối xử với Hạ Tiểu Hằng vô cùng tốt, hoàn toàn khác với những gì mà anh đã nói, cái gì mà “cô muốn nuôi thì nuôi, dù sao tôi cũng không quan tâm”. 

“Cô có muốn dắt nó hay không?” Kỷ Hằng hỏi. 

Hạ Tiểu Hằng cũng ngẩng đầu, trông mong nhìn Tiểu Quyển.

Tiểu Quyển gật đầu, nhận lấy dây dắt cho từ trong tay anh.

Hôm nay Hạ Tiểu Hằng ngoan một cách lạ thường, giống như cố gắng thể hiện tốt trước mặt Tiểu Quyển một chút, nhắm mắt theo sát cô. Tiểu Quyển cũng cố gắng khắc chế bản thân, cố gắng sờ đầu nó nhiều nhất có thể. 

Đi dọc một đoạn dài theo bờ sông, cô và anh cùng chơi ném đĩa trên bãi đất trống bên cạnh với Hạ Tiểu Hằng một lúc lâu rồi mới trở về nhà.

*

Dắt chó đi dạo một vòng, sắc mặt Kỷ Hằng đã không còn khó coi, khôi phục lại trạng thái ngày thường, khi nói chuyện với Tiểu Quyển cũng không nhìn ra điểm khác lạ gì.  Thế nhưng Tiểu Quyển đã nhanh chóng phát hiện ra, anh đã đem lửa giận chuyển lên đầu người khác. Ở công ty, cả buổi sáng, anh ta vô cùng hờ hững với Nhiếp Trường Phong, cho dù rất bất đắc dĩ mới phản ứng lại thì cũng không nói một lời tốt đẹp. 

Tiểu Quyển thấy, da mặt tên Nhiếp Trường Phong này cũng rất dày, cho dù Kỷ Hằng có làm mặt lạnh với anh ấy như thế nào thì vẫn nở nụ cười tươi tắn từ đầu đến cuối. 

Lúc giữa trưa, Nhiếp Trường Phong tìm Tiểu Quyển.

Anh ấy mặc một chiếc áo hoodie to màu đỏ, đậm chất hip-hop, muốn nổi bật bao nhiêu thì nổi bật bấy nhiêu. Ngay cả một bên bông tai đinh tán cũng đổi thành màu đỏ, nhìn rất giống ca sĩ của ban nhạc underground, chẳng có chỗ nào giống Nhiếp tổng cả. 

Tiểu Quyển không khỏi chăm chú nhìn trang phục trên người anh ấy lâu hơn một chút, Nhiếp Trường Phong giải thích: “Không phải em muốn đi thử vai à, phải mặc đồ đỏ cho may mắn.”

Tiểu Quyển nhịn không được bật cười thành tiếng.

Nhiếp Trường Phong cũng nhìn Tiểu Quyển từ trên xuống dưới một lần, gương mặt trang điểm thuần khiết, áo phông trắng và quần jean, tóc buộc đuôi ngựa.

“Xinh đẹp như vậy, làm sao có thể không lấy được vai diễn này cơ chứ?”

Nhìn vẻ mặt Nhiếp Trường Phong đắc ý như thể Tiểu Quyển là do anh ấy sinh ra. 

Tiểu Quyển buồn rầu, nói trước gương, “Có phải quá xinh đẹp không? Bởi vì em đọc trong sách thì nữ chính chỉ thanh tú, đáng yêu.” 

Kỷ Hằng ngồi ở chỗ của mình, hừ một tiếng trong mũi, biểu đạt thái độ khinh thường của mình với hai người kia.

Tuy nhiên, không gì có thể ngăn cản một nghệ sĩ giải trí một lòng muốn nổi tiếng và một người đại diện một lòng muốn nâng đỡ để cô ấy nổi tiếng. Vì thế, hai người vui vẻ đi thử vai.

Buổi thử vai diễn ra trong tòa nhà của một công ty truyền thông mới, giống như một phòng làm việc bình thường, nhưng với một máy quay được đặt trên màn hình trắng như một studio. 

Không giống như tưởng tượng của Tiểu Quyển, không có ai khác đến thử vai, chỉ có một vài người đang đợi, Nhiếp Trường Phong giới thiệu đạo diễn và nhà sản xuất bộ phim này với Tiểu Quyển một chút.

Tiểu Quyển nhìn thoáng qua đã thấy có một người quen ngồi bên cạnh đạo diễn, đó chính là Tần Khinh ra giá với cô để giành lấy đôi bông tai trong buổi đấu giá từ thiện ngày hôm đó. 

Anh ta nhìn thấy Tiểu Quyển, nở nụ cười trước.

Đuôi mắt hồ ly này hơi xếch, miệng thường cười mỉm, nhìn thế nào cũng cảm thấy quen thuộc, có chút giống Giản Ngọc của tộc Cửu Vĩ Hồ năm đó.  

Tiểu Quyển cảm thấy là lạ: Anh ta tới đây làm gì? Chẳng lẽ bộ phim này là do công ty Truyền Thông Trì Đạt của bọn họ đầu tư sao? 

Nhiếp Trường Phong rất quen thuộc với đạo diễn và nhà sản xuất, vừa tới đã à ơi nói chuyện, giống như không phải dẫn Tiểu Quyển tới đây thử vai mà đơn thuần là tới đây để nói chuyện phiếm. 

Đạo diễn họ Viên, nhìn thấy Tiểu Quyển cầm sách theo tới thì hỏi Tiểu Quyển: “Đã đọc sao? Thích quyển sách này không?” 

Tiểu Quyển gật đầu, “Tối hôm qua đọc một hơi tới hai giờ khuya.” 

Tần Khinh nói chen vào: “Các lẽ con gái đều thích, thực sự tôi đọc quyển sách này không vào, kiên trì cả ngày mới đọc xong.”

Tiểu Quyển liếc anh ta một cái, nghĩ thầm: Anh ta đọc quyển sách này làm gì?

Đạo diễn Viên thuận miệng hỏi Tiểu Quyển ngẫu nhiên vài câu để xem khả năng hiểu biết về mấy nhân vật trong truyện, sau đó đưa cho Tiểu Quyển vài tờ giấy in, “Cô nhìn trước một lượt, lát nữa diễn thử cảnh này đi.” 

Phân đoạn này là sau khi La Yên cho người cứu được Vệ Tuyên, đem anh ta về phủ công chúa. Trong lòng La Yên biết rõ, người trước mắt này chính là nam chính của nguyên tác, đại boss siêu to lớn, là đối tượng muốn tấn công của cô, tương lai sẽ hận cô thấu xương, muốn nghiền cô thành tro bụi.

Trong nguyên tác, vì là lần đầu tiên gặp mặt, cho nên công chúa đã nói vài câu ngang ngược với Vệ Tuyên, mới khiến cho Vệ Tuyên hận cô thấu xương.

Thế nhưng hệ thống quy định, nhất định phải nói mấy lời thoại tại thời điểm tình tiết mấu chốt. Vì để hoàn thành nhiệm vụ, La Yên đành phải kiên trì đọc vài câu chết tiệt kia cho Vệ Tuyên nghe. 

Cảnh Tiểu Quyển phải diễn chính là cảnh La Yên bị ép đọc lời kịch trong sách cho đại boss nghe, cuối cùng đại boss thực sự bị chọc giận. Đoạn này là phân cảnh vô cùng quan trọng, xác lập mối quan hệ yêu nhau lắm cắn nhau đau của hai người. 

Nhân viên công tác giúp Tiểu Quyển đem ghế đặt trước màn hình màu trắng, rồi cầm một áo choàng lụa trắng mỏng để Tiểu Quyển khoác bên ngoài áo thun. 

Tiểu Quyển đưa tay để anh ta mặc bộ áo choàng vào, vén tay áo lên, tò mò cúi đầu nhìn áo choàng kỳ lạ đang mặc trên người. 

Cô đứng trước màn trắng, dáng người hoàn hảo, đôi mắt rủ xuống, lông mi sạch không trang điểm nhưng vẫn cong và dài, bỗng nhiên cô ngẩng đầu, mỉm cười với mấy người ngồi bên này. 

Tần Khinh vốn đang ngồi bỗng nhiên đứng lên.

Tần Khinh nói: “Đạo diễn Viên, tôi tới giúp cô ấy phối diễn cảnh này nhé.”

Đạo diễn Viên nhanh chóng nói được. 

Tiểu Quyển giới thiệu bản thân đơn giản trước ống kính một chút, sau đó ngồi xuống ghế dựa. Tần Khinh đi tới, không chút do dự quỳ gối bên cạnh cô. 

Xem ra anh ta định hỗ trợ diễn vai Vệ Tuyên. 

Đạo diễn Viên bảo bọn cô bắt đầu.

Tiểu Quyển quay lại, nhìn đại boss trước mặt từ trên xuống dưới một lần, hỏi: “Ngươi tên gì?” 

Tần Khinh ngẩng đầu không chút do dự, nhìn thẳng vào Tiểu Quyển, “Vệ Tuyên.” 

Tiểu Quyển quay đầu lại, đưa tay sờ tóc mai, giống như đang trang điểm trước gương, nhưng thật ra là dùng ống tay áo để che mặt, hít thở sâu vài hơi, chuẩn bị nói ra những lời kịch đáng chết mà hệ thống yêu cầu nhất định phải nói. 

Tiểu Quyển vẫn đang đối mặt với chiếc gương ảo và không nhìn Vệ Tuyên.

“Dáng dấp không tệ, từ nay về sau ngươi hãy ở lại trong phủ công chúa của ta giống như một con chó mà ta nuôi, bảo ngươi làm gì thì ngươi phải làm cái đó, ngoan ngoãn thì sẽ có thưởng còn không ngoan thì ta sẽ làm thịt ngươi rồi ném ra khỏi phủ.”

Càng nói càng không rõ ràng, còn có chút đáng sợ. 

Nói xong, cô lặng lẽ thở ra một hơi.

Tần Khinh ở phía sau trầm mặc một chút, bỗng nhiên nói: “Công chúa nói cái gì? Ta nghe không rõ. Công chúa có thể lặp lại lần nữa không?”

Trong giọng nói mang theo vẻ ngông cuồng, chưa biết sống chết là gì. 

Tiểu Quyển dường như nhìn thấy Tần Khinh ở sau lưng qua chiếc gương ảo. 

Hai người nhìn nhau trong gương một lúc.

Nội tâm của La Yên lúc này hẳn là: Chảnh cái gì chứ? Ngươi là đại boss thì rất ghê gớm sao?

Giống như nhìn thấy được ánh mắt khiêu khích của anh ta, Tiểu Quyển quay người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đùa cợt kia anh ta, lặp lại một lần nữa.

“Ta nói dáng dấp của ngươi không tệ. Từ nay về sau, ngươi sẽ ở trong phủ công chúa của ta, giống như ta nuôi một con chó, bảo ngươi làm cái gì thì làm cái đó, ngoan ngoãn thì có thưởng, còn không ngoan……”

Tiểu Quyển nói từng chữ, giọng nói rất nhẹ nhưng rất rõ ràng, giọng điệu uy hiếp,  “…… sẽ trực tiếp làm thịt ngươi rồi ném ra khỏi phủ.” 

Hai người nhìn nhau ăn miếng trả miếng, giống như một cuộc đấu tay đôi, không ai rời mắt.

Tần Khinh đột nhiên nở nụ cười, khóe mắt mị hoặc khẽ cong, “Được, từ nay về sau, ta chính là một con chó của công chúa.”

Thử vai xong một đoạn ngắn như vậy. 

Nhiếp Trường Phong lập tức hỏi: “Cũng không tệ lắm phải không? Ngắn như vậy, có muốn thử một đoạn khác hay không?” 

Giống như một người bán sạp trái cây, trong tay cầm một quả quýt đã lọt sẵn, chào hàng: “Có ngọt không? Ngọt hay không? Có muốn thử một miếng nữa không?” 

Đạo diễn Viên và nhà sản xuất liếc nhìn nhau, rồi cùng nhau cười. 

Đạo diễn Viên tỏ rõ thái độ, “Không cần thử nữa, chọn cô ấy đi.” 

Nhà sản xuất cảm khái: “Hai người trên màn hình thực sự là trai đẹp gái xinh, cảnh đẹp ý vui.”

Vậy là xong ư? Đơn giản như vậy sao?

Tần Khinh nghe vậy thì đứng lên, vươn tay về phía Tiểu Quyển, cười nói: “Cô Hạ, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.” 

Tiểu Quyển không hiểu nhìn Tần Khinh. 

Đạo diễn Viên giải thích: “Tiểu Quyển, bộ phim này đã sắp xếp xong, thầy Tần đóng vai nam chính Vệ Tuyên.” 

Đầu óc Tiểu Quyển có chút loạn: Làm sao mà con hồ ly này lại đóng vai nam chính? Vậy nam diễn viên diễn cảnh hôn nhiều nhất đâu? Bị anh ta cướp vai sao?