Khoảng Cách Giữa Tôi Và Kết Cục Viên Mãn Dự Tính

Chương 11: Ngoại Truyện






Tôi cầm vé máy bay chờ ở sân bay, trên màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn của Thẩm Độ.

Không biết hắn nghe ai nói tôi đi du học lần nữa, dùng số điện thoại mới nhắn tin cho tôi.

Đại khái nội dung chỉ là “Thật xin lỗi.

” và “Đi đường bình an.


Tôi xóa tin nhắn kia, tôi nghĩ cuộc đời của tôi không cần sự xuất hiện của hắn.

Tôi nói về chuyện đi Ý với cha mẹ, học không nói gì chỉ thở dài.


Tôi biết bọn họ không nỡ nhưng hiện tại tôi chỉ muốn bù đắp những gì tôi nên làm trong năm năm qua.

Tôi hứa với họ sẽ không giống như trước đó, nghỉ đông và nghỉ hè chắc chắn sẽ về, đồng thời thường xuyên gọi điện cho họ.

Lúc này mẹ mới ngừng khóc lóc, cha thì xoa đầu tôi.

Thông báo nhắc nhở hành khách lên máy bay.

Tôi nhìn ngoài trời đầy nắng vàng, tâm trạng tôi khác hẳn lần trước, tôi không còn hoang mang, luống cuống nữa mà là tâm trạng thoải mái lên đường theo đuổi ước mơ.

“Chào anh, hình như anh ngồi nhầm ghế của tôi.


Không dễ mới tìm thấy chỗ ngồi của mình, không ngờ lại bị một người đàn ông lạ chiếm mất.

Nghe thấy tiếng tôi, người kia cũng không nhìn tôi một chút, cả mặt dí sát vào tờ báo.

“Vậy ngại quá, có thể phiền cô đổi chỗ với tôi không? Ghế này gần cửa sổ.


Giọng nói của người đàn ông này như bị nghẹt mũi, nghe vô cùng kỳ lạ.

“Anh này, nếu anh còn như vậy tôi sẽ gọi tiếp viên!”
Kết quả anh ta chỉ vào ghế bên cạnh: “Đừng ồn ào, ghế của tôi ở đây, cô mau mau ngồi xuống đi, máy bay sắp cất cánh rồi.



Tôi sắp nổi cáu thì phát hiện điểm bất thường.

Tóc vàng, một đống dây xích đính trên quần áo, còn cả cái giọng điệu nói chuyện này…
“Ô Tuần?”
Người đàn ông đặt tờ báo xuống, lộ ra khuôn mặt quen thuộc.

“Khà khà, shock không? Ngạc nhiên không? Bất ngờ không?”
Ô Tuần ngạo mạn hất cằm, mặt mày hớn hở.

“Cậu…” Tôi kích động đến mức nói không ra lời, “Sao cậu lại ở đây? Lẽ nào cậu gắn GPS lên người tớ?”
“Tớ có phải biến thái đâu!” Ô Tuần cười híp mắt kéo tôi ngồi xuống, cậu ấy nói: “Tớ hỏi cô chú nên họ nói cho tớ biết.


Bởi vậy nên lúc đưa tôi ra cửa soát vé hai người họ cười như không cười, còn có cả ánh mắt đầy vẻ mưu mô.

“Sao lại đi theo tớ?” Tôi lo lắng nói, “Cậu bỏ mặc công việc trong nước đi theo tớ như vậy rất giống tớ năm đó ấy?”
Ai ngờ Ô Tuần không thèm để ý, cậu ấy tùy tiện lấy từ trong túi ra một bức thư.

Tôi vô cùng băn khoăn mở ra, chỉ thấy phía trên được đóng dấu của Học viện mỹ thuật Florence.

“Tớ được mời làm giảng viên nước ngoài, nếu cậu được chọn còn phải gọi tớ một tiếng thầy đấy nhé.


“Nếu mà tớ không đậu thì chẳng phải cậu tới đây vô ích rồi sao?”
“Cậu mà trượt được à?” Ô Tuần hỏi lại tôi.


“Sẽ không.

” Tôi không muốn phủ nhận khả năng của mình.

Mặt Ô Tuần biểu lộ cảm xúc như muốn nói “Tớ đã sớm dự liệu được.


Nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, đang định quay sang khuyên cậu ấy lần nữa thì lại phát hiện cậu ấy nhìn tôi với vẻ kiên định.

“Trịnh Điển Dao, lần này tớ sẽ không để cậu cô độc một mình ở nước ngoài.


“Chúng ta sẽ trải qua những ngày vui vẻ và đầy màu sắc trong tương lai!”
Tôi quay đầu không nhìn cậu ấy nữa.

Dù sao tôi cũng không muốn cậu ấy nhìn thấy gương mặt đỏ như gan heo của tôi.

Xem ra khoảng cách giữa tôi và happy ending cũng không tính là quá xa.

End!.