"Mẹ, về sớm sao không báo con đi đón?"
Nói là đầu tuần sau cùng dượng về Việt Nam, bây giờ mới là thứ tư đã thấy mặt, không biết làn gió nào thổi mẹ cô từ Mỹ về Việt Nam nhanh đến vậy.
Bà Hường thả người mệt nhọc ngồi xuống ghế, bà nhìn quanh nhà một lượt, nghi ngờ hỏi Ngọc: "Con đổi đồ đạc trong nhà hả? Trời ơi, con gái, có phải con lại muốn đi tu không?"
Ngọc ra hiệu suỵt cho bà đừng nói nữa, cô sợ My ở trong phòng nghe thấy lại ghẹo mình. Chuyện đi tu này thật ra chỉ là sự hiểu lầm, cô bảo học giáo lý chứ không có bảo đi xuất gia đi tu, tất cả là do mẹ cô nghe nhầm. Vậy mà bà lại cắn mãi không tha, năm nay qua tháng nọ nhắc cô đi tu.
"Mẹ, dượng đâu rồi?"
Bà Hường đêm túi quà tặng xổ ra trên bàn, bà luyên thuyên: "Ông cha mày bảo tuần sau về, mà Lập Uy nó dư một vé về sớm nên mẹ về sớm trước."
Ngọc ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, cô bảo: "Mẹ, con có người yêu rồi..."
"Thật? Trời ơi lạy trời, cuối cùng cũng chịu có người yêu rồi hả? Con quen Lập Uy hả con?"
"Không phải, mẹ, người ta là con gái."
"Con gái?" Giọng của bà hơi cao hơn mọi ngày, lông mày cũng nhướn lên nhìn chằm chằm Ngọc như muốn từ đó hiểu ra vấn đề.
Ngọc lại gật gật đầu: "Dạ..."
"Ê, ra mẹ bảo kìa, đứng lúp lúp ló ló, bộ lạ lắm hả?" Ngọc hướng về phía cửa nhìn người chỉ dám ló mắt ra kia, quát lên một tiếng. Rõ ràng là ngày đêm mong mỏi được come out, cuối cùng khi come out lại run như cầy sấy. Đó chính là My chứ không ai.
"Dì Hường, là con, My nè dì."
"Nói láo vừa thôi."
"Là con... Nhìn thấy dì sống ổn con mừng lắm."
Nhìn thấy bà Hường không còn khắc khổ lam lũ như ngày xưa nữa khiến trong lòng My cũng nhẹ đi rất nhiều, cũng may bà vẫn ổn, còn nuôi dạy Ngọc thành người. Lần đó không thể trở về, điều mà My vẫn luôn canh cánh đó là Ngọc sẽ ra sao, em ấy có được đi học đại học không, có công việc không, làm công nhân hay làm công sở, có gia đình không, gia đình em ấy thế nào. Nhưng khi gặp lại được Ngọc cô cảm thấy vô cùng biết ơn, bà đã bảo bọc Ngọc rất tốt, Ngọc được học hành đầy đủ, được tự do bay nhảy đi muôn nơi, trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ và có bản sắc riêng.
"Mẹ, chân chị ấy vẫn còn sẹo, mẹ nhớ ngày xưa My cõng con ra khỏi Intershop không?" Ngọc chỉ vào bàn chân bị sẹo của My, vốn tay chân của My rất đẹp, từ nhỏ đến lớn được nâng niu như trứng mỏng không phải làm lụng gì nên tay chân trắng nõn, nhỏ nhắn. Nhưng bàn chân của My bị sẹo, cho dù có chữa nhiều tiền cỡ nào sẹo vẫn còn hiện diện, mặc dù là khá mờ nhạt.
Sợ mẹ mình không nhớ Ngọc còn nói thêm: "Mẹ nhớ không? Mùi thịt nướng đó? Lúc con với mẹ thay băng mẹ nói mẹ nghe thấy mùi thịt nướng."
"Mày nói làm mẹ muốn ói quá." Bà Hường tự nhiên nhớ đến thịt người nướng, bao nhiêu nôn nao khi đi máy bay lại được dịp muốn ùa ra, đúng là đứa con gái miêu tả thật thú vị.
Ngọc cũng không biết giải thích làm sao, cô hướng mắt nhìn My, lỗ hổng thời gian không phải muốn nói người khác sẽ tin. Nhưng nhân chứng sống đứng ở đây, mười sáu năm trôi qua chẳng để lại chút dấu vết nào lại trên người My là bằng chứng cho việc hai thời không có một sự kết nối. Cô nghĩ nếu giải thích tường tận, mẹ cô chắc hẳn sẽ tin.
"Dì Hường, cám ơn dì bảo bọc Ngọc, cho Ngọc ngày hôm nay... Con không thể về được, con còn sợ bé Ngọc sẽ khổ..."
"Là My thật hả con?" Bà Hường đôi mắt cũng phiếm hồng nhìn My, mặc dù không thể tin được con bé còn trẻ như vậy, nhưng mà hai người như hai giọt nước, lại có cảm giác chân thật đến thế. Trong bà, một nửa đang bắt đầu tin tưởng, một nửa lại nghi ngờ.
"Con thường gọi Ngọc là cái gì?"
"Dạ bé Ngọc."
"Bữa ba con bé bán con bé sang Hàn Quốc, con làm gì?"
My biết bà đang dò hỏi mình, cô hơi muốn cười, trả lời ngay: "Bán sang Đài Loan cơ, con mua lại tầm hai mươi lăm triệu."
"Intershop lửa bắt đầu cháy ở đâu? Con làm gì lúc đó?" Bà lại hỏi.
"Dạ? Intershop cháy từ vũ trường cháy lên, con tạt nước vào người hai đứa rồi chạy lên lầu kiếm đường thoát. Hai đứa con đi đường mái tôn xuống, phỏng hết cả chân."
"Còn nhà này?"
"Nhà này con mướn rồi hỏi mua, dì đứng tên."
"Không thể nào!"
Bà ngồi xuống ghế, đôi mắt vẫn dán chặt vào My. Đúng thật là con bé rồi, nhưng con bà thì đã lớn tuổi, nhìn mặt tuy cũng không phải già dặn nhưng vẫn thể hiện rõ nét trưởng thành. Vậy mà My lại còn chưa lớn hẳn, gương mặt non chẹt hệt như mười sáu năm trước. Bà trong nhất thời chẳng thể tin được.
"Chuyện dài lắm, mẹ nghỉ mệt rồi con kể mẹ nghe." Ngọc đem vali của bà cất vào bên trong phòng, còn My thì vào bếp pha ly nước chanh cho bà. Trong bốn người chỉ có Lập Uy ngây người không hiểu, nào là bán, nào là cháy, nào là bé Ngọc, rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra?
Hắn đang định hỏi cho hiểu thêm thì nghe tiếng anh trai của Ngọc đi từ ngoài vào trong, Nhiên nhào vào trong lòng bà nội, vui mừng hét toáng lên: "Nội về nội về"
Đúng lúc My mang đá chanh ra, anh trai của Ngọc lại một phen giật bắn người.
"Trời! Con bé này giống con bé My dữ vậy mẹ? Nhóc, mẹ con tên gì?" Trung nghĩ nếu My lấy chồng sớm, ắt hẳn con bé này là con gái của My rồi.
Bà Hường ôm trán mình bóp bóp, bà còn chưa kịp thông não đã phải giải thích cho con trai mình: "Con My đó, mặt nó trẻ vậy thôi."
"Trời! My thật á hả? Hồi xưa nó nhỏ hơn con mấy tuổi, bây giờ ít ra mặt cũng phải như con Ngọc chứ?" Lâu lắm rồi hắn không qua nhà Ngọc, vậy nên không phát hiện nhân tố My đang ngụ tại nhà em mình. Hôm nay phát hiện đúng là rúng động lòng người.
Bà Hường bảo: "Thôi, mẹ nghỉ một chút. Mấy đứa nói chuyện đi."
Bà cần thời gian cho não làm việc, già cả rồi, cũng không phải còn trẻ nữa.