Mấy hôm nhà cãi nhau to, Ngọc ở nhà My hẵng không về nhà mình nữa. Hôm nay tự nhiên ba cô lại gọi cô về nhà, Ngọc đang nấu cơm chờ My đi học về ăn nghe vậy bèn gác lại chuyện nấu cơm. Cô viết một tờ giấy rồi lấy ly nước dằn lên, bảo với chị My rằng một lát cô sẽ về, chị ấy ở nhà nấu thịt cho mềm một chút rồi hẵng ăn.
Người ta thường nói nhà chính là nơi đem lại bình yên, là nơi khiến người ta cảm thấy an toàn, dễ chịu. Ngọc đã từng nghĩ như vậy, cho đến khi bị ba mình lôi xềnh xệch ra xe, cô vùng vẫy tránh thoát nhưng ông mạnh hơn cô nghĩ, kéo cô một mạch ra xe. Chú Minh đợi sẵn cô trên chiếc xe cub cũ, ba cô ép buộc cho cô ngồi lên xe. Hàng xóm có người nghe động chạy ra xem, có người nhanh trí gọi điện cho mẹ cô về.
"Ba! Ba chở con đi đâu vậy? Thả con xuống!" Ngọc cố gắng trốn thoát nhưng không được, chiếc cub tồi tàn là thế nhưng cô không thể xuống xe vì ba cô ngồi kẹp ở đằng sau. Trong giây phút hoảng loạn này cô chỉ nhớ đến My, trong lòng cô gọi tên My cả trăm lần, cả ngàn lần. Cô sợ hãi quá, không thể nghĩ gì khác.
"Ba... Ba thả con ra đi ba, tự nhiên ba chở con đi đâu vậy?"
"Mày nín! Mẹ mày!" Ông định tát cô một cái rõ đau cho cô không khóc nữa nhưng Minh cản lại, hắn nói: "Đừng! Ông đánh mặt nó đỏ thì sao?"
"Ờ, mày không nhắc tao cũng không nhớ." Ông gật gù. Suýt chút nữa là tự tay đánh gãy đi cơ hội trả nợ của mình, cũng may có thằng Minh thông minh cản ông, đúng là đi với Minh là quyết định sáng suốt.
Hai người đến một căn hộ kiểu người hoa cũ kĩ ở quận tám, ông Thuận lôi Ngọc vào bên trong nhà gặp bà Tú, bà Tú nhìn sơ qua Ngọc liền thấy hài lòng, bà cười hà hà: "Cũng được đó, chắc ông Xẻn ổng sẽ chọn nó thôi, mấy con kia nhìn có vẻ mất trinh hết rồi."
Ngọc nhìn dáo dác xung quanh, cô vừa sợ vừa tuyệt vọng. Không khí trong nhà âm u, trên tường có gắn một cái tủ thờ, ánh đèn trái ớt phát ra ánh sáng đỏ au ghê rợn. Cô run run nắm cánh tay ba mình, hỏi: "Ba ơi, đây là đâu vậy ba?"
"Mày đi theo bà Tú đi, người ta chỉ cho mày." Ông đem tay cô để vào tay bà Tú, bà Tú cười đon đả dắt cô vào bên trong nhà. Linh tính có chuyện chẳng lành, Ngọc rịt chặt tay ba mình lại, cô liên tục cầu xin: "Ba ơi, ba... cho con về đi ba, con sợ lắm."
"Con xin ba... Đừng mà ba... Ba thương con tha cho con đi..." Ngọc khóc lóc cầu xin, nhưng cho dù cô có cầu xin thế nào ông cũng nhất quyết không tha cho cô.
Trong căn phòng nhỏ có mười cô gái, có lẽ Ngọc là nhỏ nhất, có người tự chủ động trang điểm, có người nói chuyện với cô gái còn lại. Cánh cửa đóng sập lại một tiếng thật to, Ngọc bị bọn họ nhìn bằng ánh mắt soi mói từ trên xuống dưới. Ngọc đi khép nép rồi ngồi xuống một góc, nước mắt ướt trên mặt khiến cô trở nên kì dị hơn với những người ở đây, cô lau đi, nỗi sợ hãi như một cơn sóng lớn ập đến nhấn chìm cô vào bên trong làn nước. Nó khiến cô nghẹt thở và chết đi với nỗi sợ hãi của mình.
"Lần này hi vọng thằng cha này chọn tao, chứ đi hoài mệt quá."
"Ừ, tao cũng mệt."
Mọi người bàn tán nhau về người đàn ông của đợt này, Ngọc bắt chuyện với một người có vẻ thân thiện kế bên mình, cô hỏi: "Chị ơi, cái này là sao vậy chị?"
Chị ấy có vẻ thấy cô còn trẻ con nên cũng không muốn cạnh tranh gì cô, cô hỏi gì liền giải thích hết. Ngọc biết sơ qua đây đang làm buổi tuyển vợ cho một gã Đài Loan nào đó, mà người cho gã chọn đó chính là mười mấy người các cô. Ngọc ngồi im lặng một góc, cô không biết điều gì đợi mình sau cánh cửa này, cũng không biết cuộc đời mình đến đâu. Nhưng cô sẽ đợi, đợi cho đến khi được thả về gặp My. Tất cả hi vọng của cô đều quy về một mối, là My!
Bà Tú sắp xếp cho mọi người cởi đồ hết rồi đứng thành một hàng cho lão người Đài Loan chọn lựa, Ngọc trốn không thoát, cô chịu chung số phận phải khỏa thân trước mặt một người đàn ông lạ. Để hắn tỉ mỉ xem xét cơ thể mình như một món hàng.
Ngọc khóc, cô chịu không được tủi nhục nên khóc.
Lão đàn ông đó dừng lại ngay chỗ đứng của cô, gương mặt ánh lên một tia thương hại. Lão ta xem thêm mấy chị kế tiếp rồi bảo với bà Tú bằng tiếng Đài Loan, mọi người không biết ai được chọn. Bà Tú cho tất cả ra về trước, bảo là sẽ thông báo kết quả sau.
Ông Thuận đứng yên ở trước cửa chờ đợi bà Tú, bà Tú đon đả đi ra chỗ ông, vui mừng thông báo: "Ông may lắm nhé, con gái ông vừa tuyển một lần là dính ngay. Người ta trả hẳn cho ba chục, lão Xẻn ưng con gái ông rồi nhá."
"Vậy hả! Trời, đã bảo con gái tui tốt mà."
Ngọc kéo lại áo khoác của mình che đi cả người gầy gò, cô đi xuyên qua ông và bà Tú rồi đi ra đường lớn. Cô nghĩ ba mình tệ, nhưng không nghĩ là sẽ tệ đến mức này, ngay cả bán con gái mình cũng làm. Nhưng ông thật sự hết thuốc chữa.
Ông Thuận cũng không thèm đón cô, để mặc cho cô muốn đi đâu thì đi, dù sao ngày cần gả đi cũng là mấy ngày sau. Vậy nên ông cùng thằng Minh đi về quán tạp hóa bà bảy đầu ngõ mua hai xị rượu đế làm lai rai đến chiều, cuộc sống cứ như vậy mà ổn định. Nếu sớm biết con gái có giá như vậy ông đã bán quách đi từ lâu.
"Chiều nay ông đãi ăn lạp vịt đi. Ông là sướng nhất rồi." Thằng Minh nhấp môi một ít rượu rồi khà một tiếng, ông Thuận phất tay, "Mày kêu hột vịt lộn thêm mấy cái đi, ăn ốc cũng được, hôm nay tao bao."
Ngọc đang đi trên đường thì nghe tiếng xe tấp lại chỗ mình, cô ngước đôi mắt ẩm ướt của mình lên nhìn thì thấy My. Dưới ánh nắng gay gắt, gương mặt vốn dĩ trắng nõn của chị ấy đỏ hồng lên, mồ hôi lấm tấm bên mang tai. Thấy cô, chị ấy gọi: "Em lên xe chị chở về."
Ngọc gật đầu nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, cô nghĩ mình mà bước thêm một bước nữa, cô sẽ khóc.
"Chị xin lỗi... Ngọc, lên xe chị chở về." My nắm lấy cánh tay của Ngọc, cô xin lỗi vì đến muộn, xin lỗi vì để em ấy chịu đựng hết thảy một mình. Nhưng cô không biết rằng lời xin lỗi của cô chỉ càng làm tăng sự ấm ức trong lòng Ngọc, nước mắt nóng hổi chảy xuống, một giọt rồi một giọt, Ngọc không kìm được nữa.
"Chị thì sai cái gì mà xin lỗi..." Ngọc ôm mặt mình òa khóc, cô làm sao đối mặt với một người hoàn hảo như My. Với gia cảnh tồi tệ này ư?