Khoảng Cách Của Người

Chương 19: Rung đùi




Đình Sương làm bộ không nghe thấy, nhanh chóng chuồn thẳng, chạy tới sô pha mới quay đầu nhìn lại, phát hiện Bách Xương Ý cũng chẳng đuổi theo tóm mình. Giống như việc học sinh trốn học môn Quốc Phòng, khi bị bắt thì giáo viên chỉ đưa ra lời cảnh cáo chứ không trách phạt, Đình Sương cứ ngỡ vụ bóp mông đã được Bách Xương Ý nhẹ nhàng bỏ qua sau câu nói “Ting, quay lại đây” kia.

Cậu đánh giá xung quanh một lượt, đặt bình lan Nam Phi trên bàn ăn, sau đó quay về phòng bếp.

Mọi việc trong bếp nhìn có vẻ vẫn rất bình thường: dẻ sườn chặt nhỏ được luộc sơ qua, ướp với xì dầu tươi, xì dầu đậm đặc, giấm balsamic và rượu gia vị; khoai tây luộc trong nồi, đợi lát nữa sẽ lột vỏ; cá nướng nấm hương đang nướng trong lò; còn Bách Xương Ý thì cầm dao tách ruột từng con tôm.

(xì dầu tươi/sinh trừu: hơi loãng, có màu nâu đỏ nhạt, nước trong mờ, có vị mặn, chức năng chính là dùng để ướp thực phẩm — xì dầu đậm đặc/lão trừu: trong thành phần chứa mật đường nên có màu nâu sẫm và trông đặc hơn, giúp món ăn ngon và có màu sắc bắt mắt hơn)

Đình Sương thì lại ăn không ngồi rồi, mở tủ lạnh ra lấy kem, một hơi xơi hết hai que.

Ngon~

Đang muốn xơi que thứ ba, đột nhiên cậu nghe thấy Bách Xương Ý – đã xử lý xong đống tôm – vừa rửa tay vừa không nhanh không chậm hỏi: “Ting, cậu không nghe thấy lời tôi nói à?”

Đình Sương giật mình thon thót, chậm rì rì nhét kem vào trong tủ lạnh, quay đầu bảo: “Hả? Em đang nghe đây.”

Bách Xương Ý lau khô tay, nói: “Bắc khoai tây ra đi.”

“Vâng ạ.” Đình Sương tắt bếp, vớt khoai tây ra, sau đó vung vẩy cái muôi, khoa tay múa chân hỏi: “Bước tiếp theo nên làm cái gì? Bóc vỏ hả?”

Bách Xương Ý đứng đằng sau Đình Sương, lấy cái muôi đi rồi bảo: “Nhớ vừa nãy cậu đã làm gì không?”

Đình Sương cảm giác được bầu không khí xảy ra biến hóa: “Vớt, vớt khoai tây ạ.”

Bách Xương Ý: “Trước đấy.”

Đình Sương nói: “Thì… thì ăn hai que kem.”

Bách Xương Ý: “Trước đấy nữa.”

Đình Sương nói: “Ờmm… bày hoa ạ.”

Bách Xương Ý: “Ừ, trước nữa.”

Trước nữa?

Trước nữa… không phải là bóp mông thầy một cái thôi sao?

Mông vểnh như thế còn không cho người ta bóp à?

Vậy thầy có mông để làm gì?

Đình Sương xoay người, cố gắng tỏ ra lý lẽ hùng hồn mà cãi: “Thì em bóp mông thầy chứ sao, rồi sao? Ai bảo mông thầy vểnh như thế, chẳng lẽ còn không cho người ta bóp à?”

Bách Xương Ý cúi xuống nhìn cậu, cong khóe môi lên, nói: “Cậu nói rất có lý.”

Đình Sương bị nhìn mà rén: “Em, em có nói sai đâu…”

Bách Xương Ý hỏi: “Vậy cậu chạy làm gì?”

Chạy làm gì?

Bóp xong phải chạy mới thấy phê chứ!

Đình Sương đang muốn tìm một lý do chính đáng, cả người đã bị Bách Xương Ý đẩy ngồi lên bệ bếp, hai chân cậu tách ra thành hình chữ M, lưng thì lại cách vách tường khá xa, phía sau không có cái gì để chống đỡ, vì vậy hai chân không tự chủ được mà quắp lấy eo Bách Xương Ý, tay thì chống ở trên mặt bệ.

Cách lớp vải quần bò, Bách Xương Ý sờ phía dưới của cậu một cái.

“Ừm…” Bụng của Đình Sương lập tức căng cứng, đũng quần hơi phồng lên.

Bách Xương Ý tháo thắt lưng của cậu, kéo khóa quần, tiếp tục xoa nắn thứ phía dưới quần lót.

“Ừm… haa…”

Sướng thì sướng vô cùng.

Nhưng lại cảm thấy hơi xấu hổ, bởi vì vẻ mặt của Bách Xương Ý chẳng khác gì lúc chặt dẻ sườn với tách ruột tôm. Còn cậu thì từ từ cong người lại như một con tôm, run rẩy trong bàn tay của Bách Xương Ý.

Bị sờ soạng như vậy nửa ngày, cậu không chịu được mà thở dốc: “… Đừng sờ nữa.”

Sờ nữa là cậu bắn luôn trong quần đấy.

Bách Xương Ý chẳng hề có ý tứ muốn dừng lại.

Đình Sương dùng một tay đẩy Bách Xương Ý ra: “Đậu má đừng sờ nữa…”

Tay trái của Bách Xương Ý nắm lấy cổ tay cậu, tay phải tiếp tục động tác xoa nắn. Anh thưởng thức khuôn mặt sắp tới cao trào của Đình Sương, cong môi nói: “Tự mình mọc ra, chẳng lẽ còn không cho người ta sờ à?”

Câu này nghe quen tai thế.

“Đờ… cờ…” Đình Sương còn chưa mắng xong câu thô tục, kích thích dưới thân đã đánh gục cậu: “A… haa… haa ——”

“HAA ——!”

Rốt cuộc cũng không nhịn được mà bắn ra.

Trên quần lót tối màu có một vết ẩm lớn, màu sắc càng trở nên sẫm hơn, vết bẩn dính ra cả quần bò bên ngoài.

Lúc này Bách Xương Ý mới thả Đình Sương ra, đi sang bên cạnh rửa tay.

Đình Sương thất thần chống người dậy, thở dốc không ngừng, ngơ ngác cảm nhận nhiệt độ của chất lỏng trong quần từ từ lạnh dần. Chờ đến khi cậu hoàn toàn hồi phục lại tinh thần, lúc này Bách Xương Ý đang ở bên cạnh đã tao nhã rán dẻ sườn.

“**, thầy… ờmm…” Đình Sương bị chất lỏng lành lạnh dính trên quần làm cho khó chịu, lại nhìn dáng vẻ hiện giờ của Bách Xương Ý, tức giận đến mức chẳng biết mắng chửi thế nào: “Em chỉ mặc có mỗi cái quần này tới đây thôi, thầy không để cho em cởi quần trước được ư? Hiện tại em biết mặc gì bây giờ? Quần của thầy hả?”

Bách Xương Ý lật miếng dẻ sườn, nói: “Không vừa đâu.”

Đình Sương cả giận nói: “Vậy em mặc cái gì? Cởi truồng à?”

Bách Xương Ý hơi cong khóe môi, nói: “Tôi không ngại.”

Đình Sương chăm chú nhìn gò má của anh nửa ngày trời, kính không gọng này, dây kính này, áo cao cổ này, bộ dạng nhã nhặn cấm dục này…

“Nhã nhặn cặn bã, mặt người dạ thú.” Đình Sương vừa mắng vừa chật vật nhảy xuống khỏi bệ bếp, cầm một cái lọ gia vị chẳng biết là lọ gì, muốn đổ vào trong món sườn xào chua ngọt của Bách Xương Ý.

Bách Xương Ý một tay bắc nồi, một tay cướp lấy lọ gia vị trong tay Đình Sương, cười nhẹ bảo: “Đừng nghịch.”

Đình Sương đang muốn bày trò phá hoại tiếp, Bách Xương Ý đã hôn xuống môi cậu một cái: “Được rồi, đừng nghịch nữa.”

Đình Sương đột nhiên bị nụ hôn này khiến cho hết nghịch.

Cũng hết giận luôn.

Trong lồng ngực có một thứ gì đấy nảy lên.

Hơi phát chướng.

Cậu đứng bên cạnh Bách Xương Ý một lúc, vừa nhìn anh rán dẻ sườn, vừa yên lặng ăn hết một que kem, ăn xong mới nhỏ giọng nói một câu: “Em đi tắm rửa đây.” Sau đó kéo quần bò lên rồi đi về phía phòng tắm.

Trong phòng tắm.

Dòng nước ấm áp chảy từ trên đỉnh đầu xuống, chảy khắp toàn thân.

Đình Sương cúi đầu, ôm lấy ngực trái của mình.

▬ Được rồi, đừng nghịch nữa.

Ừ…

Thì không nghịch nữa.

Lần này tắm có lâu hơn lúc bình thường, cậu nhìn dòng nước chảy ào ào trên làn da của mình, cuốn đi những bụi bặm không nhìn thấy được.

Tắm xong, đóng nước.

Đình Sương không tìm được khăn tắm để lau người.

Cậu muốn gọi Bách Xương Ý, hỏi xem khăn tắm để ở đâu, thế nhưng không biết nên xưng hô thế nào.

Professor, thầy mang khăn tắm cho em với?

Không được, từ Professor không dùng như thế được.

Gọi thẳng tên?

Lại không dám.

Hơn nữa Đình Sương chưa từng hỏi anh chữ Bai Changyi tiếng Trung viết như thế nào.

Đình Sương xoắn xuýt nửa ngày, thế rồi không biết xấu hổ, to mồm gọi về phía nhà bếp: “Anh yêu ơi, em không có khăn tắm ——”

Một phút sau, Bách Xương Ý xuất hiện trước cửa phòng tắm, gõ gõ cánh cửa đang đóng chặt.

Đình Sương mở cửa thành một cái khe, không dám nhìn vẻ mặt của Bách Xương Ý, thò cánh tay ra quơ quơ một lúc mới tóm được cái khăn, nắm chặt, sau đó dùng tốc độ ánh sáng rụt nhanh vào phòng tắm.

Bách Xương Ý ở ngoài cửa nói: “Chuẩn bị ăn cơm thôi.”

Đình Sương lại mở cửa thành một cái khe: “Này…”

Bách Xương Ý hỏi: “Ai là này?”

Còn ai vào đây nữa?

Muốn em gọi như vừa nãy chứ gì?

Đứng dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu.

Đình Sương ngó đầu ra, nói: “Anh yêu ơi, cho em mượn một cái quần đùi đi… rộng thì mặc rộng chứ sao…”

Hai phút sau, Đình Sương nhận được một cái quần lót sạch sẽ.

Đúng là rộng thật, nhưng dù sao cũng đỡ hơn phơi chym ngồi ăn cơm.

Trên người Đình Sương khoác cái áo sơ mi màu trắng, phía dưới mặc quần xà lỏn xám của Bách Xương Ý, chân tùy tiện xỏ dép lê, vừa cài cúc áo vừa đi về phía nhà bếp.

Bách Xương Ý bưng hai đĩa thức ăn từ nhà bếp đi ra, vừa khéo nhìn thấy Đình Sương đi về phía này, một cái quần lót bị cậu mặc thành quần đùi trễ cạp, mắc lỏng lẻo trên hông, kéo một cái là tụt, hai cẳng chân phía dưới thon dài thẳng tắp, múi cơ cân đối tạo nên cảm giác chắc khỏe, tựa hồ rất thích hợp để bị đối xử thô bạo.

Đình Sương nhìn ánh mắt đằng sau tròng kính của anh, hỏi: “… Thầy muốn làm gì?”

Bách Xương Ý liếc mắt nhìn nhà bếp, nói: “Qua bưng đồ ăn lên đi.”

“Ồ, tới đây.” Đình Sương bưng nốt món còn lại ra bàn ăn.

Hồi trước cảm thấy cách càng xa càng tốt, bây giờ cậu lại ngồi sát bên cạnh Bách Xương Ý, chân nhỏ hơi động đậy một cái là có thể chạm vào ống quần anh.

Cậu vừa ăn cơm vừa không ngừng chạm vào chân Bách Xương Ý, hơn nữa còn quan sát vẻ mặt của anh.

Xì…

Đến thế rồi mà lão già này còn giả vờ ăn cơm đứng đắn.

Đình Sương gắp một miếng sườn xào, gặm cực kỳ hăng say, chân nhỏ ở dưới bàn tiếp tục ghẹo Bách Xương Ý.

Vẻ mặt của Bách Xương Ý cuối cùng cũng thay đổi.

Hừ hừ…

Không kiềm chế được rồi chứ gì?

Mặt người dạ thú!

Bách Xương Ý đặt đũa xuống, gọi: “Ting.”

Đình Sương ngẩng đầu lên: “Dạ?”

Bách Xương Ý dùng giọng điệu giáo dục trẻ nhỏ, nói: “Lúc ăn cơm không được rung đùi.”

Lúc ăn cơm không được rung đùi.

Không được rung đùi.

Rung đùi.

Chi, chu, kou, ba. (彳亍口巴 gộp lại thành 行吧-Ok fine)

Không rung đùi thì không rung đùi.

Đình Sương rụt chân lại, khô không khốc nói: “Ngại quá không để ý.”