Sau khi ăn xong, hai người chào tạm biệt Văn Đăng rồi trở về phòng dọn dẹp nốt số đồ đạc còn lại và nghỉ trưa.
Đến chiều, họ chỉ chơi loanh quanh ở gần biệt thự hoặc là ra biển dạo chơi, sau đó thì cùng nhau nô đùa dưới bể bơi trong vắt mát lạnh ngay phía sau của biệt thự.
Vào buổi tối, Hà Vy gọi cho nhân viên khách sạn đem đến phòng họ hai bát mỳ Quảng và nước cam ép.
Vốn Hoàng Phong còn bảo cô gọi thêm cái gì đó mà ăn, nhưng cô không muốn buổi tối ăn quá nhiều, sợ lúc đi ngủ sẽ khó tiêu.
Hai người ngồi ăn ở chiếc bàn ngoài trời cạnh bể bơi, trên đầu là một bầu trời rải đầy sao.
"Anh nhìn kìa, hôm nay trời nhiều sao quá!" Hà Vy ngước mắt lên trời cao, cảm thán một câu.
Hoàng Phong ngẩng đầu nhìn những rặng sao lấp lánh như một dải ngân hà, khẽ nói, "Tháng này vẫn nằm trong mùa nắng nhất trong năm của Đà Nẵng, không có nhiều mây và mưa, tối nào cũng có thể ngắm sao như vậy, chúng ta đi du lịch tầm này là vừa đẹp."
"Vậy tháng nào mới là nhiều mưa nhất trong năm?" Cô nhìn hắn hỏi.
"Sang tháng tám sẽ bắt đầu mùa mưa, nhiều mưa nhất có lẽ là tháng chín, tháng mười." Hắn đáp.
Hà Vy đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô nói: "Em nghe nói, ở miền Trung rất thường hay có lũ lụt, phải không anh?"
"Phải, trong ba miền của nước ta thì dường như người dân miền Trung là vất vả nhất.
Mỗi năm họ đều phải hứng chịu cảnh mưa lũ ngập lụt, thiên tai liên miên, có những năm thì lại gặp phải hạn hán mất mùa,..." Nói đến đây, đột nhiên cổ họng của hắn hơi nghẹn lại, có cảm giác nói không thành lời.
"...Nói chung là, rất vất vả."
"Phải kiên cường cỡ nào...!họ mới có thể tiếp tục ở lại đây để duy trì cuộc sống như vậy." Giọng nói của cô bất giác cũng trở nên nặng nề.
Hoàng Phong khẽ lắc đầu một cái, hắn thở dài, "Không phải là họ không muốn rời đi, mà là họ không thể rời đi.
Nơi đây là quê cha đất Tổ nơi họ sinh ra và lớn lên, tình cảm của họ dành cho nơi này có lẽ đã trở thành thành lũy, không dễ dàng để từ bỏ.
Nếu họ rời khỏi đây, vậy thì cũng giống như một vùng đất mất đi linh hồn, sau này chỉ còn lại một mảnh cằn cỗi khô héo, làm gì còn những cảnh đẹp núi non như thế này để cho chúng ta ngắm nhìn nữa."
Hà Vy cũng gật đầu đồng tình, "Vậy mới nói, người dân ở đây họ tuy sống khó khăn vất vả, nhưng đâu đâu cũng có người tình nghĩa."
"Năm anh còn là sinh viên đại học, anh cũng đã từng cùng với nhóm bạn của mình tới những nơi vùng xa vùng xôi để thực tập." Hắn ổn định lại giọng nói của mình, tiếp tục kể, "Lúc đó vừa trải qua mấy trận mưa liền, đường đất vô cùng khó đi.
Mọi người trong đoàn ai nấy cũng trông vô cùng khổ sở, xách giày lên mà lội chân trần, có người làm rơi mất chiếc cặp đựng sách, lúc đến nơi thì sách đã bị thấm ướt hết rồi."
Hà Vy lặng người lắng nghe, không khỏi nhìn hắn với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Lúc đi đến nơi dạy học, được tận mắt chứng kiến hoàn cảnh của những đứa trẻ không cha không mẹ, lại không có điều kiện để tới trường, tất cả mọi người dường như đều quên đi dáng vẻ nhếch nhác của mình, ai nấy đều lặng cả đi mà không nói nên lời." Hắn cười nhẹ, nụ cười vương nỗi buồn khi nhớ lại hồi ức xưa, "Em có biết lúc đó anh đã nghĩ như thế nào không? Anh nghĩ rằng, chắc chắn anh đã chọn đúng nghề rồi, có thể dạy học cho những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn cơ cực như vậy, có thể cho những đứa trẻ ấy nhìn thấy được tương lai rạng ngời của mình, anh đã không cảm thấy có gì phải hối tiếc nữa cả."
"Hoàng Phong, con người anh đúng là tốt thật đấy!" Hà Vy sâu sắc nhìn hắn, cảm thán tự tận đáy lòng của mình.
Hắn tốt đẹp lại cao cả như vậy, thế mà trước kia cô lại không được biết.
"Đến em còn cảm thấy như vậy, vậy mà ba mẹ anh họ lại không nghĩ thế." Hoàng Phong cười khổ một tiếng, "Họ còn từng bảo với anh rằng, làm giáo viên vừa vất vả vừa có tiền lương hữu hạn, gia đình có sẵn sự nghiệp kinh doanh phát triển rộng mở cho sẵn theo mà còn không chịu, họ còn cho rằng anh đúng là tuổi trẻ bồng bột, sau này có hối hận cũng không được than trách với ai." Thật ra, không phải là hắn nhất quyết không muốn đi theo ba mẹ mình làm kinh doanh, chỉ là, hắn cũng như bao người có ước mơ của riêng mình và mong muốn có thể thực hiện nó.
Chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Hà Vy nhìn hắn, tưởng tượng đến những áp lực đấu tranh mà hắn đã từng phải trải qua ngày xưa thì không khỏi cảm thấy đau lòng, nghĩ đến bản thân mình, cũng chẳng khá hơn hắn là bao.
"Dù gì thì anh còn có mong muốn để mà thực hiện, còn em thì...!em còn chẳng biết sau này mình muốn làm cái gì nữa."
Trầm mặc một lúc, hắn nói: "Còn muốn làm cái gì nữa, làm bà xã của anh là đủ rồi!"
Nghe vậy, cô liền bật cười, lườm cho hắn một cái, "Em không có cái suy nghĩ là sau này sẽ chỉ ở nhà ăn bám chồng thôi đâu.
Tương lai em sẽ theo anh Lâm để học kinh doanh buôn bán, sau này em mà lấy chồng cũng sẽ được ba mẹ cho một khoản cổ phần của công ty đó, anh đợi mai này em trở thành phú bà rồi nuôi anh đi nhé."
Nhìn nụ cười lém lỉnh của cô, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hắn nở một nụ cười khó hiểu và nói: "Tương lai của chúng ta...!sắp giàu to rồi."
Hà Vy ngây người ra, không hiểu ẩn ý gì trong câu nói vừa rồi của hắn.
"Anh đang muốn nói cái gì cơ? Chúng ta sắp giàu to?"
Hắn không nhịn được cười một cái, sau đó mới giải thích, "Ý của anh là, nếu sau này hai chúng ta kết hôn rồi, vậy thì sẽ trở thành đôi vợ chồng với khối tài sản kếch xù."
Nhìn khuôn mặt cô vẫn còn hiện lên vẻ chưa hiểu, hắn tiếp tục nói: "Ông nội anh từng nói, đợi đến khi anh kết hôn rồi, ông sẽ tặng cho anh hai miếng đất làm quà cưới.
Bác anh cũng nói sẽ tặng cho anh một căn biệt thự ở Hải Dương, ba mẹ anh thì sẽ tặng quà cưới bằng cổ phần công ty, hứa xây cho anh một chi nhánh riêng.
Hai thằng bạn của anh thì tặng siêu xe, đồ cổ, còn chưa tính cả bên nhà ông bà ngoại nữa." Hoàng Phong tặc lưỡi một cái, tỏ vẻ kiêu ngạo mà nhìn cô, "Nói chung là, đủ để nuôi bà xã tương lai của anh rồi đúng không!?"
Vẻ mặt của Hà Vy bây giờ, phải nói là đặc sắc vô cùng.
Hai mắt cô mở to tròn nhìn hắn, mãi một hồi sau không nhịn được nữa liền bật cười ha hả, cô nén cười nói: "Khoan đã, cộng thêm cả đống của hồi môn của em vào nữa, vậy thì không phải là chúng ta chẳng cần làm gì cũng được ăn sung mặc sướng à!"
"Vậy nên anh mới nói, chúng ta sắp giàu to rồi mà."
Hà Vy vỗ bàn một cái thật vang, "Quá giỏi! Chúng ta đúng là quá giỏi! Giờ thì em cần gì phải biết ước mơ của mình làm cái gì nữa, em bây giờ đã biết, lấy được anh...!chính là nghề nghiệp đúng đắn nhất mà đời này em chọn, ha ha!" Tự dưng cô lại cảm thấy tương lai của mình rộng mở sáng sủa hơn cả mặt trời rồi đi.
"Vẫn còn nữa, nếu sinh được một đứa con, thì được tặng quà gấp đôi, sinh hai đứa thì tăng lên gấp ba...!Thế cho nên, em nhất định phải sinh cho anh cả một đội hậu vệ đấy biết chưa! Không cần lo là không có sữa nuôi con nữa đâu."
"Ha ha, Hoàng Phong, anh đúng là thật giỏi kinh doanh! Anh làm sao lại nhắc đến cả chuyện sinh đẻ ở đây rồi, em đúng là bị anh chọc cho cười chết mà!"
Tiếng cười của cô vang vọng trong đêm trăng lãng mạn, xua tan đi cả cái nóng của mùa hè.
Hai người ngồi đó nói chuyện với nhau cả một buổi tối, không quản trời đất ngoài kia.
- --
Hơn mười giờ tối, Hà Vy tắm rửa sạch sẽ xong thì ngồi trên giường cúi đầu chăm chú vào chiếc điện thoại.
Vừa rồi mẹ cô có gọi một cuộc cho cô, hỏi thăm tình hình của hai người và dặn dò cô một số thứ.
Sau khi cúp máy thì lại nhận được tin nhắn trong nhóm chat của bọn cô.
Mọi người không ngừng kể về chuyến du lịch của bản thân cùng với gia đình, sôi nổi gửi ảnh tự chụp vào trong nhóm để cho mọi người cùng mường tượng về nơi họ đến.
Mọi người còn thống nhất với nhau, đợi đến khi chuyến du lịch cùng gia đình trở về thì sẽ cùng nhau tổ chức một chuyến du lịch khác, chỉ có năm người bọn họ.
Nói chuyện một hồi, cuối cùng cả đám lại dồn dập hỏi về chuyến hẹn hò của cô và Hoàng Phong.
Đều là những câu hỏi không có chút nào đứng đắn, Hà Vy ngượng ngùng không thôi, cả giận không thèm nhắn tin nữa, một mình rời khỏi nhóm chat.
Những người còn lại thì vẫn không ngừng cười đùa trêu chọc cô.
Đúng lúc này thì có tiếng gõ cửa vang lên, Hoàng Phong mở cửa phòng rồi bình thản bước vào trong.
"Mới tắm xong à?" Hắn đến gần cô, lúc này mới để ý đến mái tóc vẫn còn ẩm ướt của cô.
"Vì sao không sấy khô tóc trước đi?"
Dứt lời, hắn cầm chiếc máy sấy đặt ở trên bàn lên rồi cẩn thận sấy khô tóc giúp cô.
"Ban nãy mẹ em gọi điện thoại đến, cho nên em chưa kịp sấy tóc." Hà Vy nhìn hắn qua gương, khẽ mỉm cười.
"Bác gái có hỏi gì không?" Hắn cố ý nói lớn hơn một chút để cho cô nghe thấy.
"Cũng không có gì, mẹ chỉ hỏi thăm chúng ta mấy câu thôi."
Hắn chỉ ừm một tiếng, sau đó tiếp tục công việc đang dang dở.
Đợi đến khi tóc cô đã khô hẳn, Hoàng Phong cuộn gọn chiếc máy sấy rồi cất vô tủ.
Còn Hà Vy thì đứng dậy đi đến trước gương, chỉnh lại mái tóc hơi rối của mình.
Hoàng Phong từ phía sau ôm lấy eo cô áp vào lòng mình, hắn cúi xuống hít một hồi hương thơm dịu mát trên mái tóc của cô, tâm trạng thoải mái.
"Ngày mai dậy sớm một chút nhé, dậy ăn sáng rồi mình đi đánh golf sớm.
Lịch trình ngày mai dự kiến là không nhẹ đâu." Cô nói với hắn.
Hoàng Phong vẫn không chịu ngẩng lên, đầu cọ cọ vào ven tai cô, "Anh biết rồi."
Hắn cứ ôm cô như vậy được một lúc, sau đó thì thấy hắn cất giọng khàn khàn, "Cho anh ngủ ở đây nhé!?"
Không hiểu sao Hà Vy bỗng có cảm giác lông tơ sau gáy dựng hết lên, không biết có phải do hắn thổi hơi vào tai hay là do nghe một câu vừa rồi của hắn.
Cô quay đầu lại nhìn hắn, "Không được là không được, anh mau về phòng của anh đi!" Cô cố gắng cạy mấy ngón tay của hắn ra, nhưng ngay sau đó lại bị hắn siết lấy càng chặt hơn.
"Được được, là anh đùa em chút thôi mà, anh về phòng liền bây giờ đây." Hắn vội giữ cô chặt lại, giọng điệu nghe lời, dường như không muốn để cô phải sinh lòng cảnh giác đối với mình.
"Vậy anh chỉ hôn em một cái thôi rồi anh về phòng, được không!?"
Hà Vy nhìn ánh mắt tỏ ra đáng thương của hắn, không thể không mềm lòng cho được, cô đành gật gật đầu, "Vậy thì anh mau mau lên."
Hoàng Phong trong lòng như được mở cờ, hắn ôm cô đi về phía giường, đột ngột ép cô nằm tới bên giường, dáng người cao lớn của hắn áp hẳn lên người cô.
"Này, anh làm cái gì vậy!?" Hà Vy không kịp phòng bị, lúc phản ứng lại cũng đã muộn, kế đó miệng cô bị hắn bịt kín lấy, mãnh mẽ dây dưa.
Hắn hôn rất mãnh liệt, môi lưỡi của cả hai vội vã cuốn quýt lấy nhau, không cả kịp có không gian để cho Hà Vy hít thở.
Hai tay cô đặt ở trước ngực hắn, ra sức chống đỡ, nhưng rồi lại nhanh chóng bị hắn bắt được ghì xuống ga giường.
Toàn thân Hà Vy mềm nhũn cả đi, chỉ có thể để mặc cho hắn làm càn trong khoang miệng của mình.
Hương thơm nhẹ nhàng của cô vờn quanh nơi chóp mũi, Hoàng Phong càng lúc càng trở nên khó kiềm chế, hắn mút nhẹ lấy cánh môi mềm mại như kẹo thạch, uyển chuyển cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô.
Thân thể người con gái như ngọc ở dưới thân, vậy mà hắn...!lại không dám tiến thêm một bước nữa.
Không lâu sau thì nụ hôn dần trở nên chậm rãi mơn trớn, Hoàng Phong lưu luyến tách ra khỏi đôi môi cô, hắn nhìn khuôn mặt ửng đỏ và ánh mắt lưu ly ở dưới thân mình, vươn tay miết nhẹ cánh môi non mềm như một cánh hoa anh đào.
"Phải...!phải làm sao bây giờ? Anh...!có phản ứng mất rồi!"
Bấy giờ, Hà Vy mới để ý đến nơi nào đó của hắn đang bừng bừng khí thế, xúc cảm chân thật đến khó tin, ngay lập tức khiến cho cô phải đỏ mặt tía tai.
Hà Vy lấy tay vừa đánh vừa vội đẩy hắn ra, "Trời ạ! Anh quá đáng vừa thôi nhé! Anh mau về phòng của anh đi, anh thế mà còn chưa đủ nữa à!"
Bị cô cưỡng chế đẩy sang một bên, hắn ngồi ở đó gãi đầu gãi tai.
"Anh...!đâu có.
Anh chẳng phải chỉ làm như đã hứa, chỉ hôn em mỗi một cái thôi sao."
"Anh còn dám cãi chày cãi cối nữa à! Đi về phòng ngay cho em!" Hà Vy trợn trắng mắt với hắn, đi đến lôi hắn dậy một cách thô bạo, "Đi về mau!"
Bị cô đẩy đi không chút thương tiếc nào cả, hắn vừa phanh chân vừa ngoái đầu lại, "Hà Vy à, anh biết lỗi rồi mà, lần sau anh không làm như vậy nữa đâu, em đừng có giận anh nhé!"
"Ra - ngoài - mau!"
Sập.
Hoàng Phong mấp máy môi nhìn cánh cửa phòng đóng sập ngay trước mắt, có thể cảm nhận thấy một cơn gió vô hình quật mạnh vào mặt hắn, lạnh giá trong tim.
Cuối cùng, hắn khóc không ra nước mắt mà lủi thủi quay về phòng.
Hà Vy của hắn vẫn tàn nhẫn như vậy, trước sau đều không thay đổi chút nào TT..