Khoảng Cách Của Hai Ta: Em Là Trời Còn Anh Là Mây Xanh

Chương 28: 28: Cùng Em Đi Mua Sắm





Khoảng 8 giờ 30 phút tối, tại một phòng karaoke của nhà hàng Focus 1997.
Bên ngoài yên ắng lạ thường, nhưng bên trong phòng là một mảng hỗn độn và ồn ào, trước cửa từng phòng là hai nhân viên nam mặc gile đen đang đứng nghiêm trang.

Tiến Anh cùng đám bạn của mình ở trong phòng karaoke quậy không biết trời đất là gì, đứa nào cũng uống say đến nỗi mặt đỏ phừng phừng.

Ba tên con trai đứng ở trên bục phía trước màn hình lớn vừa khoác vai nhau vừa ngả ngớn hát to.

Không chỉ có nam mà còn có thêm cả hai cô gái trạc tuổi họ nhưng có lẽ là học ở trường khác.

Cả hai người đầu xanh người đầu đỏ, ăn mặc thì nửa kín nửa hở, cũng say mèm nằm ưỡn ẹo trên sofa.

Tiến Anh đang ngồi uống rượu với mấy thằng bạn nữa ở chiếc ghế giữa phòng, hết cốc này đến cốc khác cậu lại ngửa cổ uống cạn.

Cậu học uống rượu từ năm cấp hai, hơn nữa dạo gần đây cậu dường như ngày nào cũng uống rượu đôi chút cho nên tửu lượng của cậu đương nhiên là cao hơn mấy thằng bạn này rồi, hôm nay cậu muốn giải sầu cho nên uống nhiều hơn ngày thường.

Chỉ là vẫn chưa say đến mức không đi nổi.

"Tao phải đi vệ sinh." Đang uống bỗng cậu lảo đảo đứng dậy, chống tay vào vai người bên cạnh rồi cất tiếng ồm ồm.

"Nhanh lên nhé!" Thằng bạn vỗ sau đùi cậu một cái rồi lại tiếp tục uống rượu.

Tiến Anh bước loạng choạng ra khỏi phòng, hít thở được chút thoáng khí ở bên ngoài cậu liền lắc lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo, sau đó thì bước chập chững trên hành lang.

Lúc sắp sửa ngoặt tới hành lang nhà vệ sinh thì cậu lại loáng thoáng nghe thấy tiếng nam nữ nói chuyện, vốn cậu không thèm để ý định đi tiếp, nhưng khi nghe được một giọng nói con gái có chút quen thuộc thì cậu lại dừng chân, chầm chậm ngước hai mắt lên nhìn.

Có một cái bóng quen thuộc, trước mắt có chút mờ mờ.

Cậu lại dụi dụi mắt để nhìn rõ hơn, cuối cùng mới nhận ra được người con gái đang đứng ở phía xa, cô lại cất tiếng thêm lần nữa khiến cho cậu càng thêm khẳng định được là ai.


Tiến Anh liền tỉnh táo hẳn ra, cậu lùi vào trong một bước để không bị phát hiện, lắng tai nghe hai người bọn họ nói chuyện.

Tại sao Hà Vy và thầy Phong lại ở chỗ này?
Rồi đúng lúc này Tiến Anh lại được chứng kiến thêm cảnh Hà Vy được Hoàng Phong kéo vào lòng, và bên cạnh là một đám người đang say sỉn tìm nhà vệ sinh.

Cậu thấy cô nhỏ bé núp ở trong lòng Hoàng Phong, thấy thầy ta rất dịu dàng hỏi cô có sao không.

Rồi lại thấy cô cúi đầu nói cảm ơn hắn, cùng hắn trở về phòng.
Tiến Anh đứng ngây ra như phỗng, cảm xúc lúc này không biết nên diễn tả như thế nào.

Rồi qua rất lâu sau, bàn tay đang buông thõng của cậu bỗng nhiên xiết chặt lại, ánh mắt cậu chợt trở nên sắc bén, có một tia tức giận cùng hoài nghi đang xẹt qua.

Thầy Phong ư? Hà Vy từ bao giờ lại gần gũi với thầy Phong đến như vậy?
Làm sao mà cậu có thể cho phép được điều đó đây.

Cho dù là thầy Phong cậu cũng không muốn nhìn thấy Hà Vy gần gũi với bất kỳ người đàn ông nào khác.

Kể cả khi cậu không có được cô cũng không cho phép người nào khác có được cô.

Cậu vốn nghĩ tới chuyện sẽ buông tay cô, nhưng ngay lúc này, khi nhìn thấy cô cùng một người đàn ông khác thì cậu lại bỗng cảm thấy khó chịu, cậu vô cùng khó chịu.

Cậu đã thay đổi vì cô nhiều đến như vậy, nhưng một chút cô cũng không thèm để ý.

Có ai có thể hiểu được cảm giác tuyệt vọng này của cậu không!?
Cậu đúng là một kẻ điên nên mới yêu cô...!yêu mà không thể nào kiểm soát được.
*****
Tối muộn, Tiến Anh trở về nhà trong trạng thái say mèm, cũng may là bạn của cậu còn biết đường gọi taxi cho cậu về.

Mẹ Tiến Anh vội trả tiền taxi rồi nặng nhọc đỡ lấy cậu vào trong nhà.


Khó khăn lắm mới kéo được cơ thể nặng trịch của cậu tới sofa, cậu buông người ngồi thụp xuống ghế ngửa cổ lên trần nhà.

"Tiến Anh ơi là Tiến Anh! Con cứ thế này thì mẹ biết phải sống làm sao nữa đây, hả! Con rốt cuộc là có muốn sống tiếp nữa không hả con!" Mẹ của cậu đứng bên cạnh bắt đầu khóc, bà quả thực đã quá là mệt mỏi với cảnh tượng này của con trai mình rồi, hôm nào trở về nhà cũng lại nhìn thấy nó say khướt thế này, bà thương con nên không dám nói cho ba nó biết nếu không thằng con của bà sớm muộn cũng sẽ bị ông ấy đánh cho chết.

Nhưng là nó cứ trong cái bộ dạng thế này thì bà làm sao mà chịu nổi đây.

Tiến Anh không để ý đến mẹ mình đang than khóc ở bên cạnh, cậu nhắm chặt hai mắt, nơi khóe mi âm thầm xuất hiện một giọt nước mắt trong suốt.

******
Ngày hôm sau chính là chủ nhật, mà hôm nay Hà Vy đã có lịch hẹn đi trung tâm thương mại cùng với Hoàng Phong.

Còn nhớ lúc trước hắn đã hứa rằng thi xong sẽ đưa cô đi chơi, tối hôm qua về nhà hắn cũng đã nhắn tin tới hỏi cô về vấn đề này.

Cô hí hửng quyết định luôn là sáng chủ nhật sẽ đi.

Mà sáng sớm nay ba mẹ cô đã rời nhà đi làm rồi, thế cho nên khi Hoàng Phong tới nhà đón cô cũng không lo lắng về việc bị phụ huynh bắt gặp nữa.

Cô thoải mái ung dung leo lên chiếc xe đang đỗ trước cổng nhà mình.

Kể ra thì mọi chuyện diễn ra cũng thật là kỳ diệu.

Vì để chuẩn bị cho cuộc hẹn lần này mà cô đã thức giấc từ tờ mờ sáng, căn bản là ngay từ tối hôm qua cô đã trằn trọc không ngủ được, cứ tưởng tượng lắm thứ ở trong đầu.

Phải chăng khi để ý đến một người rồi, ai cũng sẽ trở nên mơ mộng giống như được lạc vào một câu chuyện cổ tích thế này sao!?
Cô đã dành cả tiếng đồng hồ chỉ để đứng trước tủ chọn lấy cho mình một bộ quần áo phù hợp mà phải còn thật là đẹp.

Nhưng rồi cô lại cảm thấy hối hận không thôi, cô hối hận vì ngày trước đều thích mua mấy bộ đồ kỳ dị tối màu như này, để đến bây giờ tìm không ra nổi một bộ đồ thùy mị nết na nữa.


Rồi sau đó cô lại đứng tần ngần để suy nghĩ, không biết thầy Phong thích kiểu con gái như thế nào? Thích kiểu cá tính hay là dịu dàng? Thầy ấy có thích con gái trang điểm không?
Rất nhiều rất nhiều thứ mà cô không biết rõ.

Rồi lại chợt nhận ra, hình như cô vốn không biết gì về sở thích của thầy ấy thì phải.

Hay là thôi.

Cô vẫn nên mặc những gì theo sở thích của mình đi, dù sao thì đây cũng đâu phải là một buổi xem mắt hay hẹn hò, cô suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì.
Cuối cùng, cô vẫn không dám mặc mấy thứ kỳ dị kia, chỉ mặc đơn giản một chiếc áo sơ mi trắng rộng và dài qua hông, quanh bụng thắt một chiếc đai lưng màu đen và một chiếc quần đen giả váy ngắn được làm từ chất liệu da bóng loáng.

Cô đeo bốt da, cầm thêm một chiếc túi xách nhỏ của Channel, thiết nghĩ chắc cũng không có ai nhận ra cô là học sinh cấp ba nữa đâu nhỉ.
Trung tâm thương mại Lighthouse nằm ở khu đất vàng giữa lòng thành phố, nơi đây tập trung hàng trăm các cửa hàng lớn nhỏ cùng với rất nhiều những dịch vụ giải trí ẩm thực và thư giãn khác.

Lúc hai người tới nơi, Hoàng Phong tìm một chỗ để đỗ xe sau đó cả hai cùng tiến vào phố đi bộ của trung tâm.

Vừa vào đến đây, đập vào mắt Hà Vy chính là những cửa hàng thời trang nổi tiếng cao sừng sững từ 2 đến 5 tầng, đèn điện được thắp sáng lung linh cùng với những bộ đồ hàng hiệu đắt giá.

Hà Vy nhìn ngắm đến hoa cả mắt.
Hoàng Phong đi phía trước cô, quay lại nhìn thấy biểu hiện yêu thích của cô khi ngắm mấy cửa hàng kia thì hắn khẽ mỉm cười nói với cô: "Mình vào đó nhé? Em muốn chọn bao nhiêu thì chọn, tôi xách đồ."
Hà Vy nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt lóe lên một tia láu cá cảnh báo hắn: "Thầy nói ra câu này là không có cơ hội rút lại nữa đâu đấy! Thầy đã nghĩ kỹ chưa!?"
Nhìn nụ cười tinh nghịch của cô gái, Hoàng Phong không trả lời câu hỏi của cô, nở nụ cười mê hoặc nói ngắn gọn: "Tôi trả tiền."
Ba từ, không thể ngắn gọn hơn, không thể nào ngầu hơn, Hà Vy bật cười thành tiếng.

"Đi thôi đi thôi! không thể nào bỏ qua cơ hội tàn phá mấy tháng lương của thầy được." Cô kéo tay hắn theo sau mình, rất ngang nhiên mà cười nói.

Hoàng Phong cũng không có ý kiến gì, mặc cho cô kéo tay mình đi.

Cửa hàng mà hai người bước vào cao đến 5 tầng, diện tích rộng chẳng khác nào một cái siêu thị.

Tuy nhiên bên trong lại có nhiều gian hàng khác nhau, nơi này bán quần áo túi xách, nơi khác lại bán nước hoa giày dép, những tầng trên còn bày bán rất nhiều trang sức đá quý và đủ các thể loại mặt hàng khác.

Hà Vy tiến vào một cửa hàng nhỏ có ghi tên thương hiệu Channel.

Tuy rằng ban nãy nói vậy thôi nhưng thật ra Hà Vy cũng không có ý định mua gì nhiều, hôm nay chủ yếu cô chỉ muốn đi dạo phố với Hoàng Phong mà thôi.


Tới cửa hàng của Channel là vì ít hôm trước cô có thấy nhãn hàng cao cấp này vừa mới quảng cáo một vài bộ sưu tập xuân hè mới, mà tông màu chủ đạo lại là hai màu đen trắng bởi vậy rất hợp ý cô.

Hoàng Phong thấy cô đang đứng xem đồ thì rất biết ý đi đến bàn trà ngồi đợi, nhàn nhã nhìn Hà Vy cùng với người nhân viên phục vụ đang nói chuyện với nhau.

Hà Vy cầm lấy một chiếc kính màu đen có nạm hai hàng đá quý đeo lên mắt mình, cô ngắm nó trước gương, cảm thán vì sự sang chảnh của nó.

Đẹp thật đấy!
Nhìn Hà Vy đeo chiếc kính đó, cô nhân viên trẻ đứng bên cạnh không nhịn được mà cảm thán một câu: "Quý khách đeo chiếc kính này lên quả thực là rất đẹp! Đây cũng là chiếc kính nằm trong bộ sưu tập mới nhất của Channel, hai bên khung kính được nạm tỉ mỉ những viên kim cương mắt mèo hình kim tự tháp, mang đến cảm giác sang trọng mà lại bí ẩn.

Hơn nữa nước da của quý khách vốn trắng sáng, đeo vào lại càng cảm thấy phù hợp hơn nữa." Từ lúc nhìn thấy Hà Vy bước vào cô đã cảm thấy cô gái này có vẻ ngoài vô cùng sành điệu rồi, hơn thế nữa khuôn mặt lại rất xinh đẹp theo một kiểu nét đẹp kiêu kỳ của phụ nữ phương Đông, quả nhiên mắt nhìn cũng rất tốt.
Hà Vy nghe chị nhân viên nói vậy cũng gật đầu thích thú, lại chỉnh kính ngắm nghía trong gương.

Đúng là chiếc kính này hợp với cô thật đấy! Nhưng mà giá thành của nó thì không phải là rẻ đâu.

Giờ cô cũng không biết có nên mua hay không.

"Nếu em thích thì cứ mua nó đi!"
Không biết Hoàng Phong đã đi tới từ lúc nào, đang mải ngắm thì đột ngột thấy hắn nói một câu như vậy, Hà Vy mấy giây sau phản ứng lại liền quay đầu nói với hắn: "Nhưng mà, em cũng chỉ định xem một chút thôi, em vốn hay ở nhà không đi đâu chơi nhiều, cho nên nếu mua nó về thì cũng chỉ để trưng bày trong phòng mà thôi." Vừa nói cô vừa từ từ tháo chiếc kính ra.

Hoàng Phong nở nụ cười ôn nhu nhìn cô: "Nếu ít ra khỏi nhà thì từ sau sẽ dẫn em đi chơi nhiều hơn." Xong hắn quay ra nói với người nhân viên bên cạnh: "Chiếc kính này làm phiền chị gói lại giúp tôi, đợi em ấy chọn xong sẽ thanh toán sau."
"Dạ vâng, quý khách cứ thoải mái chọn lựa tiếp ạ!" Cô nhân viên mỉm cười lịch sự, cẩn thận nhận lại chiếc kính trên tay của Hà Vy rồi đi tới bàn tiếp tân gói lại bằng hộp nhung.

Hà Vy lúc này mới kéo tay Hoàng Phong lại và khẽ nói: "Thầy làm cái gì vậy!? Em đâu có ý định mua nó."
"Em không thích nó à?" Hắn chậm rãi hỏi.

"Không phải vậy, nó rất đẹp, chỉ là…em… " Chỉ là cô không muốn phải tiêu nhiều tiền của hắn như vậy đâu.

Nhưng mà làm sao mà cô nói ra được đây huhu.
Hoàng Phong dường như biết trong đầu cô đang nghĩ những gì, hắn nâng khóe môi lên nói: "Là ai ban nãy mạnh miệng nói rằng sẽ tàn phá hết mấy tháng lương của tôi cơ chứ! Bây giờ biết nghĩ lại rồi à!?"
"Em… đâu có!" Hà Vy thấy hắn trêu đùa thì chun mũi, bị thẹn liền trở mặt luôn: "Vậy được thôi! Em lại đi mua thêm mấy bộ đồ nữa đây, lát nữa thầy đừng có mà khóc!" Dứt lời cô liền đi đến chỗ đặt quần áo để xem tiếp.

Hoàng Phong nhìn cô lắc đầu cười, cô bé này dù sao vẫn chỉ là một cô nhóc thích thay đổi cảm xúc liên tục mà thôi..