Khoảng Cách 1000 Bước Chân

Chương 32: Bữa tối




Nhìn cô gái trước mặt, Lâm Phong sửng sốt cực kỳ. Anh hiếm khi nào bối rối, vội vàng bỏ điếu thuốc xuống rồi giơ tay muốn đóng cửa. Bạch Anh thấy thế cũng hốt hoảng theo, tay nhanh hơn não giữ cửa lại.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

"Anh... đồ ăn của anh giao tới." Bạch Anh lắp bắp nói.

Lâm Phong nhìn cô, trả lời bằng chất giọng khản đặc: "Anh không đặt đồ ăn."

Chưa bao giờ Bạch Anh thấy một Lâm Phong thảm hại như thế, thậm chí cô còn nghi hoặc không biết có phải mình nhận nhầm người không. Nhưng mà, xem tình hình này, có lẽ là đúng người rồi...

Bạch Anh cũng vì đói nên mới đi mua đồ ăn, bây giờ mà cứ đưa đẩy thế này nữa cô càng đói muốn xỉu rồi. Lâm Phong cứ cứng đầu không chịu lấy, cô cũng không hiểu chuyện gì, nhưng nhìn anh gầy gò sắc mặt lại kém như thế, đoán chừng anh cũng không ăn gì cả ngày. Bạch Anh đau lòng muốn chết, vội nói: "Em mua cho anh, đắt lắm đấy. Anh sẽ không phụ túi tiền eo hẹp của em chứ?"


Cô vừa nói xong, bụng cô cũng phối hợp kêu lên một âm thanh rất dài.

Bạch Anh: "..."

Lâm Phong nhìn tay kia của cô, quả thật còn một túi đồ ăn khác. Anh thở dài một hơi, bóp hai thái dương rồi mở rộng cửa, nói: "Em vào đi."

Lâm Phong quay lưng vào trước, Bạch Anh rón rén thay đôi dép đi trong nhà to đùng lẹp bẹp theo sau. Tâm tư thiếu nữ của cô bay đi tìm hiểu, trong nhà bố trí đơn giản, bây giờ còn nồng nặc mùi thuốc lá, lại không có dấu vết của phụ nữ, tủ dép cũng toàn là của đàn ông. Bạch Anh âm thầm thở phào một hơn, ngàn lần cảm thấy nhẹ lòng.

Thiết kế cơ bản thì cũng giống căn hộ của cô, tuy đồ đạc cũng đầy đủ nhưng nhìn chung thì lại nhạt nhẽo hơn nhiều. Lâm Phong đi vào phòng ngủ, đương nhiên là cô không dám đi theo mà chỉ loanh quanh ở phòng khách và phòng bếp. Đồ ăn ở ngoài trời lâu vốn đã nguội lạnh, cô muốn hâm nóng nó một chút.


Liếc qua liếc lại xung quanh, chắc Lâm Phong không trách cô đụng vào đồ đạc của anh đâu nhỉ?

Trong lúc hâm đồ ăn, Bạch Anh nhớ lại trạng thái của anh lúc nãy, tự nhiên cảm thấy lo lắng. Nghĩ một chút, cô lấy điện thoại nhắn tin hỏi thăm Tiểu An về tình hình dạo này của anh. Cũng may Tiểu An đang online, lại là kiểu người không nghĩ nhiều nên rất nhanh trả lời cả một tràng.

"Haiz, anh ấy dạo này bị stress từ đợt phát hành album, đóng phim xong, quảng bá album xong lại gặp ít chuyện bên gia đình, bây giờ thì ai cũng không muốn gặp. Tôi nói với Dan, Dan lại nói cứ mặc kệ anh ấy, đợi một thời gian là sẽ tốt. Hôm trước anh ấy nhận lời tham gia đêm chung kết kia nên tôi cứ tưởng anh ấy đã ổn rồi, ai ngờ lại tiếp tục nhốt mình ở nhà."

Bạch Anh đọc tin nhắn xong thì shock kinh khủng, cũng quên cả rep lại. Mấy hôm trước thấy trạng thái của Lâm Phong ở trên sân khấu, cô còn tưởng là anh đang sống rất tốt. Đâu có ai sẽ nghĩ tới, anh sẽ ra nông nỗi này cơ chứ.


Trong tiềm thức của Bạch Anh, Lâm Phong lúc nào cũng là một người luôn luôn tỏa sáng rực rỡ và đầy tự tin, không chuyện gì có thể làm anh chùn bước được. Nhưng đến bây giờ cô mới biết, không phải là không có chuyện gì, mà là nếu có chuyện gì, anh cũng sẽ tự mình gặm nhấm nó, không muốn chia sẻ với ai.

Nhìn hướng cánh cửa đóng chặt, trong lòng Bạch Anh nhâm nhẩm có chút buồn bã.

Lò vi sóng kêu lên một tiếng, cô thơ thẩn mở lò rồi trực tiếp đưa tay vào trong. Lúc chạm tay vào bát thủy tinh, nó nóng đến mức cô la lên tiếng, tỉnh cả người, bực bội nhìn ngón tay bị hun đỏ ửng.

Có điều cô còn chưa kịp phản ứng, một đôi bàn tay khác đã kéo tay cô tới vòi rửa, nước lạnh đều xối lên tay hai người. Bạch Anh còn đang ngơ ngác, trên đỉnh đầu đã nghe thấy tiếng người trách móc.
"Em bị ngốc à? Nóng như vậy mà cũng dám thò tay không vào?"

Bạch Anh xấu hổ nói nhỏ: "Em quên..."

Hai tay để dưới vòi một lúc, tay cũng không khó chịu nữa. Bạch Anh hơi giãy ra, Lâm Phong cũng buông tay cô ra rồi tắt nước. Anh không nhìn cô tí nào, quay lưng đeo bao tay rồi lấy cái chén trong lò vi sóng ra. Đây là một tô mì thịt bò giá rẻ của Bạch Anh, mùi thơm phưng phức cũng không đấu lại được dĩa đồ ăn đầy các món đắt tiền của người ta mua tới.

Anh không nói gì, bưng hết đồ ra bàn ăn. Bạch Anh hơi bối rối, cũng đi theo ngồi xuống. Thấy Lâm Phong không thoải mái, tự nhiên cô cũng thấy có lỗi.

"Em ăn xong sẽ đi liền. Anh... A, cái đó của em!"

Lâm Phong ôm bát mì trước mặt rồi đẩy cho cô phần cơm đắt đỏ kia, nói: "Anh muốn ăn thanh đạm, cái này dầu mỡ quá."

Nghe anh nói vậy, Bạch Anh nào dám từ chối.
"Vậy anh ăn đi, cẩn thận nóng."

Quả nhiên là đồ đắt tiền, ăn cũng ngon hơn hẳn. Nhưng mà dù sao thì cô vẫn tiếc cho cái túi tiền... Bạch Anh chợt nhớ ra một chuyện, vội vàng buông đũa không chịu ăn nữa.

Lâm Phong thấy thế thì hỏi: "Sao thế? Không ngon à?"

Bạch Anh hối hận kinh khủng, đau khổ nói: "Ngày mai em quay quảng cáo, vậy mà tối nay ăn nhiều đồ dầu mỡ như vậy..."

Ngày mai mặt mà sưng vêu lên, cô không biết đi đâu mà khóc đây!

Nghe thế, Lâm Phong sửng sốt một hồi, sau đó lại bật cười, chính là cái kiểu vừa cười vừa kìm nén làm cô xấu hổ muốn chết.

"... Anh cứ cười thoải mái đi, em không sao đâu."

Bạch Anh quả thực không có nói dối. So với vừa nãy, trạng thái của anh bây giờ đã tốt hơn nhiều. Anh đã đi tắm rửa thay đồ, còn cạo râu nữa, bây giờ lại cười lên như thế, khuôn mặt đã có sức sống hơn nhiều lắm.
Tự nhiên Bạch Anh thấy mình mất mặt như thế cũng đáng giá.

Lâm Phong thôi không cười nhạo cô nữa, vẻ mặt đã thoải mái hơn rồi. Anh cũng không ép cô ăn hết, buổi tối ăn nhiều dầu mỡ cũng không tốt. Anh đứng dậy, nhìn tủ lạnh một cái, ngoài nước khoáng thì cũng chỉ còn một túi táo đỏ Tiểu An mua mấy hôm trước. Thế là anh đem chúng rửa sạch, thuần thục cắt thành hình con thỏ, bày ra đĩa rồi đẩy tới trước mặt cô.

Bạch Anh kinh ngạc nhìn mấy con thỏ siêu đáng yêu nằm trên đĩa.

Thấy cô không động đậy, anh hỏi: "Không đẹp à?"

"Đẹp, đẹp tới mức không muốn ăn luôn."

Lâm Phong bật cười: "Ăn cái này sẽ không bị sưng mặt đâu."

Ăn luôn thì tiếc lắm, thế là Bạch Anh lấy điện thoại, căn đủ mọi góc độ rồi chụp loạn lên một hồi, chụp chán chê rồi mới bắt đầu ăn mấy "con thỏ" đấy. Đáng lẽ Lâm Phong cũng không định ăn, nhưng mà thấy cô ăn ngon vậy cũng không kìm được mà tóm lấy một "đứa".
Hai người yên lặng ăn táo, không ai nói gì nhưng không khí cũng chẳng còn ngượng ngùng. Ngược lại, Bạch Anh lại thấy rất tốt, trong lòng rất vui vẻ.

Mà thời gian tốt đẹp thường không diễn ra lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên phá bĩnh bầu không khí này. Điện thoại cô đặt trên bàn vẫn đen thui, âm thanh phát ra từ bên ngoài ghế sofa.

Hình như là Lâm Phong biết ai gọi tới, đôi lông mày của anh hơi nhíu lại, vẻ mặt không mấy vui vẻ đi ra ngoài nhận điện thoại.

Chưa để anh nói gì, giọng nói dịu dàng phía đầu dây bên kia đã lên tiếng trước: "Đồ ăn em đặt tới chưa? Anh phải ăn uống đầy đủ đấy nhé."

Lâm Phong mím môi, kìm nén sự bực bội trong lòng, không vui nói: "Cô không thấy phiền à? Ba lần bảy lượt làm phiền tôi, đừng tưởng dựa vào ông nội thì tôi không dám làm gì cô."
Cô gái bên kia ấm ức nói: "Em là đang lo lắng cho anh mà. Em nghe Tiểu An nói anh tự nhốt mình trong nhà không chịu ra ngoài..."

Lâm Phong không kiên nhẫn nghe cô ta nói hết, trực tiếp cúp máy rồi đem số điện thoại đó vào danh sách đen luôn.

Bạch Anh vẫn ngồi ở bàn ăn, thấy anh bực bội ném điện thoại lên ghế sofa thì hơi lo lắng. Nghĩ thấy tâm trạng anh còn đang không tốt mà còn làm phiền người ta, tự nhiên cô thấy mình thật là vô duyên. Bạch Anh buồn bực, thầm mắng mình mấy câu rồi mới bước ra ngoài.

Lâm Phong cũng quay người lại, vừa lúc tầm mắt hai người giao nhau. Bạch Anh ngượng ngùng nói: "Em... về trước nha, thời gian cũng không còn sớm nữa."

"Em ở đâu?" Anh hỏi ngược lại, "Anh đưa em về."

Bạch Anh vội xua tay: "Không cần đâu anh, đi thang máy là lên rồi. Anh ra ngoài cũng không tốt lắm."
Lâm Phong làm như không nghe, mặc áo khoác rồi trùm mũ lên đầu rồi nói: "Đi thôi."

Thấy anh nhiệt tình như vậy, Bạch Anh cũng ngại từ chối nữa.

May mắn thang máy không có người, hai người bước vào, ấn nút rồi di chuyển lên tầng 9. Tòa chung cư này có tất cả 15 tầng, anh ở tầng 4 còn cô ở tầng 9. Lạ lùng thay, không ngờ lại có chuyện trùng hợp như vậy.

"Anh trước giờ vẫn ở đây ạ?" Bạch Anh hỏi. Cô nhớ vừa nãy xem hóa đơn, trong đó có ghi người nhận là Trịnh Hoàng, vì thế cô mới kinh ngạc khi nhìn thấy Lâm Phong.

"Ừ." Anh đáp, "Còn em?"

Thang máy dừng lại rồi mở ra, hành lang sáng trưng không có một bóng người. Bạch Anh thở phào một hơi, âm thầm cảm thấy may mắn. Nhỡ mà có người nhìn thấy cô đi với Lâm Phong, chỉ sợ ngày mai lên mạng sẽ có chuyện.

"Em ở phòng 9018, tít bên kia. Chị Kiều thuê cho em, không nghĩ trùng hợp thật, lại gặp anh ở đây." Cô cười.
Lâm Phong nhìn đỉnh đầu cô, loáng thoáng thấy hai cái tay vung vẩy của cô lúc đi bộ. Anh mỉm cười, đáp: "Ừ, trùng hợp thật."

Anh vốn định chuyển nhà thêm một lần nữa, nhưng đột nhiên lại cảm thấy không cần thiết nữa.

Căn hộ của cô nằm ở cuối dãy, nhưng mà đi rồi cũng đến. Mặc dù hơi tiếc nuối nhưng cũng không còn cách nào khác. Bạch Anh mở khóa vân tay, cánh cửa vang lên âm thanh nhỏ. Cô quay đầu, bỗng nhiên thấy Lâm Phong vẫn đang nhìn chằm chằm mình.

Đôi mắt của anh không sáng như những lần trước, nhưng lại rất giống ánh mắt say mê lúc đang trình diễn đêm chung kết. Bạch Anh mím môi, đột nhiên nói: "Anh, đêm chung kết thực sự rất đẹp."

Lâm Phong bị lời khen của cô làm cho ngạc nhiên. Tự nhiên anh bật cười, vươn tay lên xoa đầu cô.

"Thế bây giờ không đẹp hả?"
Nụ cười của anh làm Bạch Anh đỏ mặt. Cô lảng tránh đi nụ cười đó, chậm chạp nói: "Ngoại trừ lúc nãy, anh lúc nào cũng đẹp."

Lúc nãy, là nói đến dáng vẻ tồi tệ lúc mở cửa cho cô.

Lâm Phong cũng không có giận. Anh buông tay xuống, cười nói: "Anh biết rồi."

Hả? Anh biết cái gì?

"Ngủ sớm đi sẽ không sưng mặt. Nếu được, ngày mai em có thể uống một chút cà phê đen sẽ làm em tỉnh táo hơn."

Bạch Anh ngơ ngác gật đầu. Lâm Phong hài lòng, ngón tay quệt lên mũi cô, "Bạch Anh, chúc ngủ ngon."