Khoảng Cách 1000 Bước Chân

Chương 30: Chia tay




Quách Ái Trân nghe kết quả, giống như không tin được vào tai mình. Cô nhìn lên bảng xếp hạng top 7, sau đó lại nhìn sang bảng xếp hạng của top 36.

"Cmn, Châu Đồng? Cô ta được hạng 7?" Quách Ái Trân không nhịn được mà chửi tục, "Đây là kết quả cuối cùng?"

Tiếng hô hào của các fan vang lên ầm ĩ, lại thêm tiếng nhạc của chương trình vang lên như át hết tất cả mọi thứ. Bạch Anh nằm ở hạng 8, chính là cmn thua Châu Đồng đúng 1 điểm?

Quách Ái Trân nhìn Bạch Anh đang khóc, lại nhìn Châu Đồng cười đến chói mắt trên sân khấu, cảm thấy trong ngực tức đến nổ phổi. Bàn tay không kiểm soát được, hạ thủ lên người đàn ông bên cạnh: "Cái này không được! A, bực mình quá!"

Người đàn ông giữ tay cô lại, nhẫn nại nói: "Được rồi, chuyện này tính sau. Muốn tới an ủi bạn em không?"


"Đương nhiên rồi!"

Nhìn vẻ mặt sốt ruột của cô, Lục Tất Quân cũng không cười nổi, mau chóng sắp xếp nhân viên đưa hai người xuống sau phía hậu trường. Buổi lễ chung kết bế mạc khoảng nửa tiếng nữa mới kết thúc, cùng lúc đó làn đạn trên mạng cũng đang nháo nhào, thậm chí còn có người không nhịn được mà chửi rủa.

Đây là kết quả mà nhà sản xuất đã lường trước được. Cho dù kết quả có thế nào, khi thấy người mình thích không được chọn fan sẽ có người hạnh phúc, đương nhiên cũng sẽ có người chửi um lên.

Buổi lễ kết thúc, các cô gái nếu không có nhu cầu có thể rời ký túc xá ngay trong đêm.

Bạch Anh xoa đôi mắt rồi xuống phía sau hậu trường. Mọi người và các nhân viên đều đang an ủi họ, đồng thời cũng chúc mừng bảy cô gái chiến thắng. Không giống như những người khác, 7COLOR còn phải ở lại để tiếp tục quay xuyên đêm, còn những cô gái như Bạch Anh thì đã có thể ra về.


Cũng giống như phần đông mọi người, Bạch Anh đem đôi mắt đỏ hoe đi chúc mừng họ. Đương nhiên là cô không cam lòng, nhưng khi nghĩ kỹ thì sẽ thấy ổn nếu không có ánh mắt khiêu khích của Châu Đồng.

Bạch Anh mím môi, không muốn nhìn cô ta.

Các huấn luyện viên cũng bắt đầu đi xuống. Họ cũng ở lại mở lời chúc mừng và an ủi mọi người một lúc. Bạch Anh ngẩng đầu, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Lâm Phong. Anh nở một nụ cười rất nhạt, bước chân hướng về phía cô. Có điều anh còn chưa bước được tới bước thứ ba, một cánh tay đã vội kéo Bạch Anh lại khiến cô sửng sốt.

"Hic, Bạch Anh, đừng quá buồn nhé." Quách Ái Trân ôm cô nhẹ nhàng nói.

Đương nhiên là cô nhận ra giọng nói này. Đã lâu không nhìn thấy cô ấy, tự nhiên sống mũi Bạch Anh lại bắt đầu cay. Trong phòng chờ không thiếu mấy cô gái đang khóc, giờ cô khóc nữa chắc cũng không ai để ý đâu nhỉ?


Nhưng mà nước mắt cô chưa kịp rơi, thân hình một người đàn ông mặc vest chỉnh tề lập tức xuất hiện ngay trước mắt cô. Bạch Anh chợt nhớ ra hình ảnh lúc bắt đầu, cô vội thu nước mắt rồi đẩy Quách Ái Trân ra.

Trong phòng chờ, có mấy nhân viên nhận ra anh ta liền nháo nhào lên, vội vàng hô: "Lục tổng, sao anh lại ở đây?"

Câu nói này thành công thu hút ánh mắt của tất cả mọi người ở đây. Lục tổng, ây, liệu có phải ông trùm của StyleQ không?

Dàn huấn luyện viên nghe thế cũng bắt đầu lại gần anh ta. Lã Minh Thần và Hạ Bắc Lập mỉm cười bắt tay nói lời xã giao, hiển nhiên là phơi bày thân phận của anh ta trước mặt mọi người.

Bạch Anh hít vào một hơi. Lục Tất Quân, đương nhiên là cô biết rồi.

Dưới phòng chờ loạn hết một đoàn, phải mất thời gian lâu mới có thể giải tán. Quách Ái Trân vẫn cứ bọc kín mít, hỏi han an ủi Bạch Anh mãi làm cô rất cảm động. Chẳng qua là hồn cô đã bay đi một nửa, vì cô không nhìn thấy Lâm Phong đâu nữa.
Hic, chẳng lẽ anh về rồi à?

Không phải chứ? Không lẽ anh đã thất vọng vì cô không làm được sao?

Các thực tập sinh trong phòng giải tán, bắt đầu về ký túc xá. Quách Ái Trân đáng lẽ còn muốn đi theo nhưng rất nhanh đã bị người đàn ông mặt vest giữ lại. Mặt anh ta không thấy vui, chỉ thấy âm u nói: "Người của công ty cô ấy đến đón, chẳng lẽ em còn muốn đi theo?"

Quách Ái Trân cứng đầu: "Đương nhiên rồi, em sẽ bay cùng chuyến bay với cậu ấy, anh cứ đi trước là được."

Lục Tất Quân híp mắt nhìn Quách Ái Trân, sau đó liền dời ánh mắt sang Bạch Anh đang há hốc mồm, mỉm cười nhạt nhìn cô. Bạch Anh bị ánh mắt của anh ta làm cho tỉnh lại, vội vàng mỉm cười hòa hoãn.

"Cậu cứ về trước đi, chị Kiều chắc cũng đã tới rồi, tớ còn phải về công ty nữa không có thời gian cho cậu. Đợi trống thời gian rồi hai đứa mình nói chuyện với nhau sau nhé."
Quách Ái Trân nghĩ thấy cũng đúng, đành bịn rịn một lúc rồi mới bị người ta khênh đi.

Bạch Anh toát mồ hôi nhìn hai người họ rời đi, rất mau liền bị nhóm thực tập sinh tóm lại hỏi tới hỏi lui.

"Oa, sao cậu lại quen với Lục Tất Quân vậy?"

"Cô gái đó là ai thế? Bạn gái anh ta à?"

"Bạch Anh, cậu giỏi vậy, quen với cả ông trùm tài chính luôn."

"Ôi mẹ ơi, khí thế của Lục Tất Quân ghê thật. Mặt cũng đẹp đấy nhưng mà nhìn nghiêm khắc quá."

Bạch Anh còn chưa kịp trả lời mấy cô ấy, tự nhiên một câu nói mỉa mai cũng lọt vào tai cô.

"Có người quen với ông trùm mà còn không được debut đấy, xem ra là người ta không nhìn trúng mình chứ gì."

Có người bên cạnh kéo Châu Đồng lại mà cô ta cũng mặc kệ, đôi mắt chỉ cười nhìn về hướng Bạch Anh bên kia. Tỉnh Vân trong nhóm debut nghe vậy thì tức muốn xì khói, rất muốn nhào lên solo với Châu Đồng một trận mà phải nhịn lại, dù sao cũng không thể còn chưa debut mà đã lục đục nội bộ được.
Chẳng qua là Bạch Anh, người vốn luôn im lặng trước Châu Đồng lại bất ngờ lên tiếng: "Cậu quá đáng rồi đấy Châu Đồng. Tôi có quen người ta hay không thì cũng là chuyện của tôi, cậu ghen tị sao? Nhìn xem, mọi người ở đây đều thấy bạn thân tôi là người yêu của người đó đấy, tôi còn sợ không có tài nguyên sao?"

Bạch Anh trong lòng vạn lần xin lỗi bạn mình, bên ngoài lại thoải mái nói: "Tôi còn cảm thấy may mắn vì không debut cùng cậu đấy. Dù sao, tôi là thực tập sinh duy nhất của Hotshot Media đấy, tôi còn sợ không được debut sao?"

Châu Đồng không nghĩ cô sẽ đáp trả lại như vậy, khuôn mặt lập tức tái lại. Ai nghe còn không hiểu, Bạch Anh là nói cô có thể định đoạt Châu Đồng dễ dàng đấy.

Không ít người nghe thế còn thấy hả hê.

Cũng may lúc đó có nhân viên gọi nhóm 7COLOR đi lên, Bạch Anh cũng không muốn mệt não nữa, vỗ vai Tỉnh Vân một cái rồi quay ngoắt đi. Châu Đồng cũng không vừa, trừng mắt với bóng lưng Bạch Anh rồi bỏ đi.
Ở sảnh ký túc xá Phương Kiều đã tới chờ cô. Vừa nhìn thấy chị, Bạch Anh đã mừng húm, vội vội vàng vàng chạy về phía chị. Phương Kiều cũng tình cảm hơn mọi lần, ôm cô rồi nói: "Em vất vả rồi."

Phương Kiểu tới cũng tức là công ty yêu cầu cô quay về luôn. Phòng ký túc xá bốn người thì chỉ có Tỉnh Vân được debut phải tiếp tục quay, nên khi vào phòng thì chỉ còn lại ba người Bạch Anh, Tầm Ý và Marin. Trước khi diễn ra đêm chung kết, hầu hết mọi người đều đã dọn đồ xong xuôi rồi.

Người quản lý của Tầm Ý và Marin cũng đến giúp các cô xách đồ. Ba cô gái cùng đi xuống sảnh, nói chuyện rồi trao đổi phương thức liên lạc trong trạng thái bịn rịn một lúc lâu. Về kết quả, Tầm Ý nằm ở hạng 14, còn Marin thì thấp hơn một chút, ở hạng 21.

"Về sau hai người có dự định gì chưa?" Bạch Anh hỏi.
Marin mở một cái thông báo trên điện thoại rồi đưa cho cô, nói: "Sếp bảo mình về Nhật, chuẩn bị đi casting bộ phim này."

Bạch Anh nhìn một chút, tuy cô không hiểu tiếng Nhật nhưng cũng đại khái hiểu được buổi casting diễn ra cho phim gì. Phim này thuộc thể loại tokusatsu, nằm trong series Super Sentai rất nổi tiếng ở Nhật. Ngày xưa Bạch Anh cũng rất thích xem thể loại này, chỉ là sau này không còn thời gian xem nữa.

Bạch Anh nói: "Mình nghe nói casting cho thể loại phim này thường thì tỉ lệ chọi rất cao, cố lên nha. Phim chiếu mình nhất định sẽ xem!"

Marin nhăn mũi: "Còn không biết có đậu không nữa cơ."

Hai người đều cười cổ vũ cô ấy. Tầm Ý thì phất tay nói: "Chắc mình theo nghiệp nhảy thôi, đang có lời mời muốn mình vào một nhóm nhảy chuyên nghiệp của công ty giải trí AB. Hừm, biết đâu sẽ có ngày mình làm backup dancer cho cậu đấy."
Xe thương vụ đỗ đầy dưới sân. Thời gian đã không còn sớm, nhất định họ phải nói lời chia tay. Bốn tháng, tự nhiên cảm thấy thời gian trôi qua đi hết thật nhanh, cũng không biết khi nào mới có cơ hội gặp lại nhau nữa.

Bạch Anh trở về thành phố F ngay trong đêm, lúc đáp máy bay xuống đã là 6 giờ sáng. Điều bất ngờ nhất đối với cô, chính là lúc ở sân bay còn có một nhóm fan tầm gần 20 người đứng cầm bảng tên và poster của cô vẫy rất nhiệt tình.

Bạch Anh còn đang ngơ ngác, bọn họ nhìn thấy cô liền nhanh chân chạy tới. Họ an ủi bày tỏ yêu thương hết lời làm cô vô cùng cảm động, thậm chí còn có người đưa quà cho cô nữa. Lần đầu nhìn thấy thật rõ những người yêu thích và cổ vũ cho mình, cái cảm giác đó, thực sự rất là kỳ diệu.

"Tiểu Anh đừng buồn, hết con đường này vẫn còn con đường khác, đừng bỏ cuộc nha."
"Bảo bối giữ gìn sức khỏe nha, tụi chị luôn ở sau lưng em đó!"

"Em đáng yêu lắm đó, đừng khóc nha!"

"Đừng tin mấy lời xàm xí trên mạng nha, tụi em yêu chị nhiều lắm!"

Bạch Anh đáp lời hết tất cả bọn họ, vẫy tay tới tận khi xe đi xa không còn nhìn thấy họ nữa mới thôi. Cô ngồi thẳng lại, nhìn mấy món quà trong tay vui không chịu nổi, cứ cười tủm tỉm suốt.

Cô cười nói với Phương Kiều: "Chị, em có fan hâm mộ rồi."

"Ừ. Sau này còn nhiều fan nữa, điều quan trọng của em bây giờ là làm việc thật tốt là được."

Con đường từ sân bay tới công ty đi hơn một tiếng, Bạch Anh lại không hề cảm thấy buồn như hôm qua nữa. Tâm tình tốt thì nhìn gì cũng thấy đẹp, cô đọc thư của fan cười đến không khép được miệng.

Phương Kiều nhìn cô như thế thì chỉ biết bất đắc dĩ thở dài. Không biết khi cô đọc được mấy lời bình luận trên mạng thì có còn cười được như vậy hay không.
Lần này khi Bạch Anh trở về, công ty có sắp xếp cho cô một căn hộ ở khu chung cư cũ nằm tại vị trí không bắt mắt lắm. Bạch Anh ngạc nhiên kinh khủng, tiền nợ cô còn trả chưa hết mà công ty lại còn thuê cho cô một căn hộ nữa.

Phương Kiều có lẽ cũng hiểu tâm trạng của cô, chị liền đưa cho cô bảng xếp hạng nhân khí thực tập sinh rồi cười nói: "Có lẽ em không biết, khi tham gia chương trình này, em là thí sinh nổi tiếng có nhân khí nhất trên mạng đấy."

Bạch Anh há hốc mồm nhận lấy điện thoại xem cho thật kỹ. Từ khi được trả lại điện thoại cô còn chưa lên mạng nữa. Bạch Anh vuốt đi vuốt lại mấy lần, Phương Kiều lại bỏ cho cô một quả bom nữa.

"Vì nhân khí của em bỏ xa so với những người khác, độ bàn tán còn cao hơn so với nhóm debut nên có không ít các nhãn hàng đã liên hệ với công ty muốn hợp tác với em. Khu chung cư này là của người quen chị muốn cho thuê, sau khi thương lượng giá cả thì chị muốn để cho em, tiền thuê ứng trước ba tháng tính vào thù lao quảng cáo. Em không trách chị tự ý chủ trương chứ?"
Cô vui còn không hết, làm sao mà trách chị được.

Bạch Anh sướng muốn điên, bây giờ cô có nhà rồi, tự do rồi, lại còn không nghĩ nhân khí mình sẽ tốt vậy nữa. Buổi chiều cô tới công ty báo cáo, nhân viên cùng các tiền bối ai cũng nở nụ cười nói lời an ủi với cô, Bạch Anh còn chẳng buồn tí nào, cười ngoác miệng tới tận mang tai. Nhìn các hợp đồng của các nhãn hàng, cô chỉ tiếc không thể ôm đồm hết vào người thôi.

Có điều, niềm vui này cũng không kéo dài quá lâu. Phương Kiều đưa cho cô một tài khoản mạng xã hội để cả công ty và cô cùng quản lý rồi bảo cô đăng bài. Cho nên khi cô lên mạng, nhất định cũng thấy được mấy tin bát quái ầm ĩ trên đó, mà nhân vật chính lại là cô, Bạch Anh.