Khoảng Cách 1000 Bước Chân

Chương 1: Viên ngọc quý




Chiều tối, cửa hàng tiện lợi không có quá nhiều người. Bạch Anh đứng trước quầy sữa chua, trong lòng đang đấu tranh cực kỳ dữ dội.

Cô mới giảm được 2kg, bây giờ mà ăn nữa thì không khéo lại bị tăng cân. Bạch Anh có một chút mũm mĩm, chiều cao cũng rất thấp. Tuy so cân nặng cũng không tính là quá nặng, nhưng tạng người cô lại khá đầy đặn.

Thật ra thì cân nặng cũng không quan trọng bằng tạng người. Kể cả có hơi quá cân nhưng dáng người lại cao ráo chắc nịch, như vậy thì ai cũng thấy ổn.

Bạch Anh bóp bóp cái bụng đầy mỡ, thở dài. Sau cùng, Bạch Anh quyết định chỉ lấy một lốc.

Ngay lúc Bạch Anh vừa chạm tay tới lốc sữa chua, một bàn tay to khác cũng vô tình chạm tới. Cả hai người đều rụt tay lại, Bạch Anh ngẩng đầu ngơ ngác nhìn. Đó là một người đàn ông vô cùng cao, anh ta đang cúi xuống ngang bằng với cô, đeo một chiếc khẩu trang màu đen che kín cả khuôn mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt màu nâu hổ phách linh động. Bạch Anh có một chút hơi kinh ngạc.


Người có đôi mắt màu nâu hổ phách không nhiều, ít nhất Bạch Anh cũng chỉ biết một người có đôi mắt như thế.

Ánh mắt người đàn ông cong cong, anh đem lốc sữa chua đó đặt vào tay cô, sau đó tự lấy cho mình hai lốc sữa chua khác.

Lúc này Bạch Anh mới hoàn hồn trở lại, lí nhí nói trong cổ họng: "Cảm ơn."

Người đàn ông không nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu.

Anh ta đứng thẳng dậy, dáng người thẳng tắp, đôi chân dài miên man sải bước đi về phía thu ngân. Bạch Anh cứ ngơ ngác nhìn theo, mãi tới khi cánh cửa của cửa hàng tiện lợi đóng lại, Bạch Anh mới đem ánh mắt nhìn vào lốc sữa chua trong tay mình.

Bạch Anh không có quen ai dáng người đẹp và cao ráo như vậy, nhưng không hiểu sao cô lại thấy người đó rất quen mắt.

Thở ra một hơi, Bạch Anh dặn lòng mình không nghĩ nữa. Có thể cô không quen ai như vậy, nhưng ngoài đường nhìn ra bây giờ cũng rất có nhiều người dáng đẹp như vậy, nhất là khi ở cái thành phố xa hoa này.


Sau khi đem đồ đi thanh toán, Bạch Anh mau chóng trở lại nhà trọ cũng là vừa tròn 6 giờ tối. Quách Ái Trân đang nghiêm túc xem kịch bản, Bạch Anh trở về cũng không biết.

Quách Ái Trân là sinh viên ngành diễn viên kịch của trường đại học sân khấu và điện ảnh thành phố F, còn Bạch Anh lại là sinh viên ngành ngôn ngữ Anh của trường đại học liên kết quốc tế. Hai người là bạn thân của nhau từ thời cấp ba, lên tới đại học thì không học cùng trường nhưng lại cùng nhau thuê nhà trọ để ở.

Quách Ái Trân từ lâu đã tỏ ra đam mê với diễn xuất, cô ấy vô cùng muốn trở thành một diễn viên nổi tiếng. Bạch Anh cũng thích diễn xuất, nhưng so với điều đó cô lại thích âm nhạc hơn.

Bạch Anh đặt túi đồ xuống bàn, nhanh nhẹn xếp đồ vào tủ lạnh rồi trèo lên giường của Quách Ái Trân. Kịch bản này hai người đã xem đến nhàm chán, nhưng Quách Ái Trân vẫn cứ kiên trì đọc đi đọc lại. Vì ngày mai, bộ phim đầu tiên của cô ấy sẽ bắt đầu mở máy.


Thật ra, bộ phim này chỉ là một bộ phim mạng với độ chế tác không cao, người cũng đa phần là người mới. Quách Ái Trân nhờ vào khuôn mặt cùng vóc dáng xinh đẹp đã thu hút được sự chú ý của đạo diễn, mau chóng giành giật được vai nữ chính.

Nhưng khác với những cô gái xinh đẹp kia, Quách Ái Trân là một người thực sự yêu thích ngành này. Bạch Anh biết, cũng là người cổ vũ cô ấy đến cùng. Hai người bọn cô đều có chung một ước muốn, đó chính là đặt chân vào giới giải trí.

Chỉ là, ước muốn đó của Bạch Anh không lớn bằng Quách Ái Trân. Cô không can đảm, không có tự tin bằng cô ấy.

Quách Ái Trân nghiêng khuôn mặt xinh đẹp nói với Bạch Anh: "Ngày mai dậy sớm, tớ giúp cậu trang điểm xinh đẹp. Cho dù là nhân vật làm nền cũng phải xinh đẹp, không được từ chối."
Bạch Anh cười cười gật đầu.

Cô cũng phải giúp Quách Ái Trân vài cảnh quay. Đó chỉ là một nhân vật phụ, cũng chỉ có đôi ba câu thoại mà thôi, với Bạch Anh không là vấn đề gì mới quyết định giúp.

Bạch Anh cầm lấy điện thoại lên mạng, vừa lúc nãy Quách Ái Trân đã đăng ảnh. Cô thả một nút like, sau đó liền thấy bài đăng mới nhất của một người.

Bạch Anh huých tay Quách Ái Trân, "Nhìn nè, Lâm Phong đăng hình."

Quách Ái Trân ngó đầu sang, vừa nhìn thấy ảnh thì cảm thán: "Đúng là mỹ nam nhân gian mà, kiểu gì cũng thấy đẹp trai. Ai, người yêu sau này của anh ấy chắc là kiếp trước phải giải cứu cả Trái Đất đấy nhỉ?"

Bạch Anh nghe thế thì phì cười, cũng gật đầu phụ họa: "Thật đấy nhỉ?"

Thời gian này, hầu như là không ai không biết tới Lâm Phong, một nghệ sĩ trẻ tuổi cực kỳ đa tài. Độ phổ biến của anh rộng tới nỗi ngay cả người già và trẻ con đều biết, cái biệt danh "thần tượng quốc dân" cứ thế mà hình thành.
Lâm Phong xuất thân là một ca sĩ thần tượng. Anh biểu diễn rất nhiều thể loại, từ nhạc pop, ballad cho đến dance hay rock, là một người điển hình cho hai chữ thiên tài. Lần đầu xuất hiện trên chương trình âm nhạc là vào năm 10 tuổi, bắt đầu sáng tác từ năm 15 tuổi, số tiền bản quyền mà Lâm Phong thu được cũng đủ để anh trở thành một trong những nhân vật giàu có nhất giới nghệ sĩ.

Là một người khiến người ta đặc biệt ngưỡng mộ.

Gần hai năm trở lại đây, Lâm Phong bắt đầu đi vào con đường diễn xuất. Bố của Lâm Phong xuất thân là một diễn viên hát kịch, vì vậy khả năng diễn xuất của Lâm Phong cũng không phải dạng vừa, bắt đầu từng bước từng bước đi lên con đường của một diễn viên chuyên nghiệp.

Bạch Anh vuốt màn hình, vui vẻ đi ngắm thần tượng của cô.
Quách Ái Trân nhìn kịch bản, dường như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì. Cô nhìn sườn mặt của Bạch Anh, chọt vào cái má bánh bao của bạn mình.

"Nếu có cơ hội, cậu có muốn trở thành người như Lâm Phong không? Trở thành một ca sĩ được tất cả mọi người biết đến, ai cũng có thể nghe được giọng hát của cậu?"

Bạch Anh cười cười, "Đương nhiên là có rồi. Nhưng mà cậu biết đấy, tớ không có đủ tự tin để thi audition..."

Quách Ái Trân thở dài, lật người trùm chăn lại.

"Không nói cái này nữa. Ngủ thôi, ngủ sớm ngày mai mới xinh đẹp."

Bạch Anh cũng bỏ điện thoại xuống. Cô nhìn chiếc guitar đặt trong góc của mình, cũng không rời khỏi giường của Quách Ái Trân, nhất quyết nhắm mắt đi ngủ.

Bối cảnh của bộ phim nằm ở ngay trong trường của Bạch Anh. Trường đại học liên kết quốc tế W nổi tiếng với không gian siêu đẹp và hoành tráng, vốn đã được rất nhiều tổ kịch mượn để quay phim, trong đó có cả tổ kịch của Lâm Phong.
Nhưng mà bộ phim đó của Lâm Phong còn chưa bấm máy, Bạch Anh cũng không biết là có thể gặp được anh hay không...

Bạch Anh ngồi trong phòng học, đang được nhân viên makeup giúp. Cô chỉ là một nhân vật phụ của phụ nên chỉ makeup lên một lớp mỏng. Gương mặt Bạch Anh tròn trịa lại trắng nõn, cơ thể hơi mũm mĩm cũng không cao lắm, nhìn cũng không giống như sinh viên đại học cho lắm.

"Xong rồi." Nhân viên trang điểm nói, "Cô mau chóng ra ngoài đi kẻo để mọi người chờ lâu."

Bạch Anh gật đầu, xách chiếc guitar lên đi tới nơi tổ kịch đang quay. Quách Ái Trân đang tập thoại, cô cũng không muốn làm phiền cậu ấy.

Cảnh phim này, nam chính sẽ nhờ Bạch Anh hát một bài hát để tỏ tình lãng mạn dưới sân trường. Rõ ràng là rất đẹp đấy, nhưng mà nữ chính lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, cuối cùng lại từ chối lời tỏ tình này.
Đạo diễn là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, nhìn thấy Bạch Anh tới thì tít mắt cười.

"Nào, Bạch Anh, lần này chúng tôi nhờ cậy vào cô nhé!"

Bạch Anh mỉm cười gật đầu.

Vai này vốn là Quách Ái Trân nhờ vả cô, Bạch Anh cũng không tính tiền nên đạo diễn cực kỳ vui vẻ, vô cùng nhiệt tình chỉ dẫn những gì cô cần làm.

Đạo diễn gọi nam chính tới, hai người trao đổi một chút rồi bắt đầu cảnh quay.

Máy quay mở máy, Bạch Anh có chút hồi hộp. Nam chính bước tới, nhìn thấy cô thì cười nói: "Nhớ những gì chúng ta đã thỏa thuận đấy. Xong vụ này, tôi sẽ không quên cậu đâu."

Cái cảm giác có máy quay ở bên cạnh cảm giác không tự nhiên chút nào. Cô nhìn chằm chằm nam chính, cố gắng tỏ ra bản thân tự nhiên một chút rồi cười: "Đừng lo, cứ giao cho tôi."

Đạo diễn hô lên một tiếng, vội tới khua tay múa chân biểu thị Bạch Anh cần làm gì. Bạch Anh hơi căng thẳng, Quách Ái Trân thấy vậy thì vỗ vai an ủi, cho cô một nụ cười trấn an.
"Đừng lo lắng, cậu cười lên rất đẹp."

Quay lại một lần nữa, dường như đã tốt hơn nhiều.

Phân cảnh của Bạch Anh không nhiều, chỉ có cảnh nam chính nhờ vả cùng với lúc hát tỏ tình. Quay xong cảnh này, Bạch Anh ngồi yên một chỗ xem tổ kịch tiếp tục làm việc, cứ thế cho tới trưa.

Bữa trưa, cơm hộp được đưa đến. Quách Ái Trân ngồi với đoàn phim, muốn gọi Bạch Anh tới ăn cùng thì cô lại từ chối. Sắp tới cô phải làm bài tập thuyết trình, cần phải đi tìm một chút tài liệu chuẩn bị.

Thư viện của trường đại học liên kết quốc tế W được bố trí các tủ sách một cách đầy độc đáo, màu sắc hòa nhập với nhau tạo nên một không gian rộng rãi mà không bị gò bó. Lượng sách mà thư viện có cũng cực kỳ to lớn, có các loại sách và giáo trình từ tất cả những lĩnh vực, là một trong những nơi mà Bạch Anh yêu thích nhất trường.
Guitar trên vai khá nặng và to nên không tiện chút nào, Bạch Anh đành để nó lại ở dưới chân bàn đọc sách rồi tự mình vào trong. Ở trong đó gần nửa tiếng, sau khi tìm được sách mà cô muốn tìm, chiếc guitar của Bạch Anh lại bất hạnh xảy ra chuyện.

Bạch Anh ôm mấy cuốn sách ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy người đàn ông luống cuống động tay động chân với chiếc guitar của mình. Anh ta vừa nhìn thấy cô chạy tới, lập tức xin lỗi không ngừng.

"Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý đánh ngã nó..."

Nhìn dáng vẻ của anh ta, có vẻ không giống như sinh viên trong trường cho lắm.

Bạch Anh hơi căng thẳng, đặt sách lên bàn rồi mở chiếc túi đựng đàn của mình. Chiếc đàn này đã rất cũ rồi, lại va chạm mạnh như thế, khả năng không có việc gì rất là không cao.

Quả nhiên, dây đàn đã bị đứt rồi.
Người đàn ông kia thấy thế lại càng bối rối hơn.

"Bạn học, thực xin lỗi. Nếu không, em có thể để lại cho tôi số điện thoại, tôi sẽ đền cho em một chiếc đàn khác được chứ?"

Bạch Anh nhìn người đàn ông, trong đầu suy nghĩ một chút. Đúng là cô rất muốn cây đàn này hỏng rồi, nhưng cũng không phải là hỏng đúng lúc vậy chứ.

Bạch Anh ảo não.

"Chuyện đền đàn thì không cần đâu, nó cũng đã quá cũ rồi. Chỉ là... Lát nữa tôi phải sử dụng nó..."

Nghe vậy, anh ta liền nói: "Tôi có một chiếc đàn ở đây, tôi có thể cho em mượn?"

"Nếu vậy thì tốt quá? Anh có thể mang tới sảnh C giúp tôi được không? Lúc 2 giờ chiều tôi đang cần gấp."

"Được, được chứ!"

Khi Bạch Anh trở lại, quả nhiên chiếc guitar đã được đặt ở tổ đạo cụ.

Quách Ái Trân thấy cô trở về liền hỏi: "Có chuyện gì thế? Vừa nãy có người tới nói đưa cho cậu chiếc guitar này."
Bạch Anh kể lại sơ qua một lượt, kể xong cũng là lúc tổ kịch bắt đầu làm việc.

Cảnh quay lần này, Bạch Anh chỉ cần đứng hát thôi.

Đây là lần đầu Lâm Phong cho người khác mượn đàn, cũng có một chút lo lắng. Nhỡ người đó không biết dùng, không biết trân trọng nó thì đúng là một công hỏng việc.

Nghĩ thế, anh nhất quyết phải lôi Dan đi tìm người mượn đàn cho bằng được.

Dan nói: "Cậu đừng lo lắng quá như vậy. Tôi mà lại không biết nhìn người sao. Nhìn chiếc đàn cũ của cô ấy, chắc chắn sẽ là một người rất trân trọng nó."

Sảnh C là sảnh nhỏ nhất trong trường, cả tổ kịch đều rúc trong đó cho cảnh quay này.

Tiếng đàn chậm rãi vang lên, hòa với một giọng hát trong trẻo đầy vui tươi. Lâm Phong và Dan đứng không xa, hoàn toàn có thể nghe thấy giọng hát này.

Một cô gái chỉ với áo trắng quần jean, đang ôm lấy một chiếc guitar đàn hát. Cô hát một bài hát tình yêu đầy ngọt ngào, vẻ mặt cũng hạnh phúc như đang chìm đắm vào đó. Không cần bất cứ một kỹ năng nào, ngay cả chiếc máy quay lia lịa xung quanh cô vẫn không để ý. Dan có thể thấy được, trong mắt cô là một người thực sự có đam mê với điều này.
Đạo diễn vui mừng khôn nguôi. Vốn ông cũng không có hi vọng gì lắm, nhưng Bạch Anh hát hay như vậy, cũng không cần phải tốn quá nhiều vào hậu kỳ và tìm ca sĩ hát lại. Nếu Bạch Anh đồng ý hát nhạc phim, đây chẳng phải là quá lời rồi hay sao?

Nghĩ vậy, đạo diễn liền chỉ tay sắp xếp tiếp tục cảnh quay mà không cắt.

Quách Ái Trân nhìn mọi người xung quanh ai cũng yêu thích giọng hát của bạn mình, một cỗ tự hào dâng lên trong cơ thể cô.

Bài hát kết thúc, nam chính lập tức cầm một bó hoa hồng thật to đến trước mặt Quách Ái Trân rồi quỳ xuống. Các nhân vật quần chúng đều hô hào, duy chỉ có nữ chính là sắc mặt khó coi.

Dan nhìn chằm chằm vào Bạch Anh, rõ ràng khuôn mặt của anh ta còn phấn khích hơn cả đạo diễn.

"Sao, thấy thế nào? Tôi nói không sai chứ? Rõ ràng là một viên ngọc quý!"
Lâm Phong trong trang phục kín mít không nói gì, tâm trạng đã thả lỏng từ lâu. Đôi mắt màu hổ phách nhu hòa, anh nhìn chằm chằm vào cô gái đang ôm cây đàn của mình. "Ừ. Anh nói đúng. Nhìn vậy, anh muốn kéo cô ấy tới sao?"

"Đương nhiên rồi." Dan bật thốt, nhưng nói xong lại nhíu mày, "Nhưng không biết cô ấy đã ký hợp đồng với ai chưa. Hơn nữa, nhỡ người ta là diễn viên thì..."

"Thử hỏi đi mới biết." Lâm Phong nói.

Anh nhìn đồng hồ, thời gian đã không còn sớm nữa. Nhìn Dan bên cạnh, có vẻ anh ta đã quyết định rồi.

Lâm Phong vỗ vai Dan một cái, tỏ ý rồi xoay người quay đi.