Khoan Thai Đến Chậm

Chương 47: Knock out ngay lập tức




“Bạn học Vương?” Hàn Cố Diễn nhìn thấy cô ta cũng không ngạc nhiên, dường như đã biết trước cô ta sẽ tìm tới, chỉ thoáng liếc mắt nhìn sang bên kia thấy San San vẫn còn ngồi với Tiểu Tình không biết đang nói gì, lúc này mới đi đến phía trước vài bước, đi đến một góc, “Có chuyện gì không?” Hàn Cố Diễn vẫn dùng giọng điệu lạnh lùng, lãnh đạm nhìn người kia, thiếu chút nữa Vương Hiểu Lộ đã nuốt sạch dũng khí vất vả lắm mới lấy được, thật sự muốn quay đầu chạy thẳng đi nhưng chung quy vẫn chưa định từ bỏ, cho dù có thua thì cô ta cũng phải thua tâm phục khẩu phục, cô ta thật sự không hiểu mình có cái gì không bằng cô gái kia, hơn nữa đây là cơ hội của cô ta, cô ta sẽ tranh thủ, “Thầy Hàn…” Vương Hiểu Lộ đi về phía trước một bước nhỏ, trên mặt mặc dù vẫn giữ nụ cười nhưng lúc này đã không bằng khuôn mặt tươi cười chói mắt lúc nãy mà là đang ngậm trong cổ một nỗi thống khổ, lông mày khẽ nhíu lại, người đàn ông nào nhìn thấy cũng muốn ôm cô ta vào trong lòng an ủi, ân cần hỏi cô bị uất ức thế nào.

“Người đàn ông nào” đương nhiên không bao gồm người đang đứng trước mặt cô ta, Hàn Cố Diễn vốn muốn chấm dứt nhanh chóng, hiện giờ thấy cô nàng đang kéo dài lời kịch muốn nói, quả thật là đang câu thời gian cho nên có hơi mất kiên nhẫn, không nhịn được liếc mắt nhìn xem bóng hình xinh đẹp kia còn ở đó không, thấy San San vẫn ngoan ngoãn đứng đấy, lúc này mới thay đổi thái độ hai tay khoanh trước ngực nhìn Vương Hiểu Lộ nói, “Bạn học Vương, bạn có việc gì không?” Ý là, mời cô nói nhanh lên, thời gian của anh rất quý.

Vương Hiểu Lộ thì giống như mới vừa được cổ vũ, rốt cuộc không vòng vo nữa, nói thẳng: “Thầy Hàn, thấy biết không, em thích thầy…” Thật ra nói ra những lời này cũng không khó như tưởng tượng, nhưng sau khi nói ra yên lặng đối mặt lại cực kì xấu hổ, Vương Hiểu Lộ đứng đó, vốn lòng đang tràn đầy tự tin, chờ trong giây lát vẫn không thấy Hàn Cố Diễn đáp lại, cô ta vốn đang cúi đầu, rốt cuộc không nhịn nổi nữa ngẩng đầu lên lén dò xét thái độ của Hàn Cố Diễn, kết quả nhìn thấy dáng vẻ không hế có chút dao động nào của anh, thậm chí còn cảm thấy giờ phút này anh còn lạnh lùng đi vài phần.

“Ừ, sau đó thì sao.” Rốt cuộc đến khi Vương Hiểu Lộ cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi nữa, lúc này Hàn Cố Diễn mới lạnh băng mở miệng nói, “Còn gì nữa không?”

Sau đó? Lần đầu tiên Vương Hiểu Lộ thổ lộ cũng không có kinh nghiệm gì, trước kia đều được người khác thổ lộ nhưng ít ra cô ta cũng biết phản ứng của đằng trai cũng không phải như vậy, không thèm để ý chút nào, lại yên lặng như băng, thật giống như nghe được câu “Hôm nay có nắng”, sau đó hỏi “Còn gì nữa không?” Đây hẳn là không phải phản ứng của đối tượng được thổ lộ, “Thầy Hàn, em…”

“Tôi có bạn gái rồi.” Hàn Cố Diễn nhìn về phía San San, đã không còn thấy người đâu, không biết biến đâu mất rồi, Hàn Cố Diễn vội vã đi tìm cô, hoàn toàn dùng hết sự kiên nhẫn, “San San chính là bạn gái của tôi.”

Đương nhiên cô ta biết rõ San San đang hẹn hò với anh, nhưng cảm giác nghe thấy câu “San San chính là bạn gái của tôi” từ trong miệng anh, câu nói biểu thị công khai này, còn nghe thấy tên của cô, dù cho giọng điệu rất ôn hòa cũng khiến cho Vương Hiểu Lộ cảm thấy rất khó chịu, loại cảm giác không phục không ngừng phát ra từ trong lòng, “Nhưng mà thầy Hàn, San San cậu ta…”

“Bạn muốn nói gì, San San có gì tốt hơn bạn sao?” Hàn Cố Diễn ngắt lời cô nàng, anh liếc nhìn qua thì thấy bồn hoa cách đó khoảng 10m có một hình dáng quen thuộc đang lộ ra, “Bạn cảm thấy cầm kì thi họa mọi thứ cô ấy cũng không bằng bạn, vì sao tôi lại thích cô ấy mà lại không chọn bạn phải không?”

…Vương Hiểu Lộ không ngờ tới Hàn Cố Diễn lại nói trắng ra như vậy, đây là lời thật lòng của cô, tuy qua giọng điệu trào phúng của anh làm cho cô rất không thoải mái nhưng đây chính là lời nói thật lòng, Vương Hiểu Lộ cảm thấy mình đều mạnh hơn cô ta về mọi mặt, đến tột cùng là có gì kém Diệp San San, nếu như thầy Hàn nói tính cách của San San tốt hơn cô vậy thì thật buồn cười, nếu như Hàn Cố Diễn thật sự yêu mến tính cách ngốc nghếch của San San thì đương nhiên cô cũng có thể phối hợp, chỉ cần trở nên ngốc một chút là được rồi, cũng không có gì khó khăn.

Cuối cùng Vương Hiểu Lộ gật gật đầu, thật sự cô ta muốn biết rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, cô ta cảm thấy Hàn Cố Diễn căn bản biết mình thích anh nhưng anh lại chẳng bao giờ đáp lại dù chỉ một chút, còn làm mặt lạnh với cô ta ở khắp nơi, làm cho trong lòng cô ta khá không cam lòng.

“San San xinh đẹp hơn bạn.” Hàn Cố Diễn quăng tiếp một trái bom.

Hả? Vương Hiểu Lộ bị sét đánh không nhẹ, hoàn toàn ngây người, đương nhiên cô ta biết rõ San San xinh đẹp, nhưng cô ta cũng không kém mà, hơn nữa căn bản hai người cũng không cùng một vẻ đẹp, hoàn toàn không thể so sánh, nhưng mà mấy chuyện xinh đẹp hay không vốn chính dựa vào chủ quan, chẳng lẽ cô đẹp theo cách mãnh mẽ thì có thể nói cô ta không xinh bằng San San?

Hàn Cố Diễn thấy vậy nên lại dùng giọng điệu lạnh băng không chút nể tình nói: “Cầm kì thi họa tôi không biết thưởng thức, nhưng cô ấy xinh đẹp hơn cô rất nhiều, tôi đây liếc mắt đã cảm thấy thế.”

Dù một cô gái có nội tâm mạnh mẽ đến mức nào, gặp phải chuyện này cũng rất dễ dàng bị nhục nhã, Vương Hiểu Lộ cũng bị đả kích không nhẹ, nếu như có tiếp tục nữa không biết sẽ nghe được thêm những chuyện cô ta không thể tiếp nhận gì nữa từ miệng của Hàn Cố Diễn, nó thí dụ như dáng người của San San đẹp hơn cô ta, San San trắng hơn cô ta, thậm chí San San dịu dàng hơn cô ta, mấy thứ không đúng chuẩn thì trong mắt Hàn Cố Diễn cũng sẽ biến thành những ưu điểm hạng nhất. Vương Hiểu Lộ càng lúc càng thấy mất mặt, rốt cuộc không nhịn được nữa quay đầu bỏ đi.

Miệng thầy Hàn quá độc, San San tránh đằng sau cây phát tài, đối với chuyện bạn trai của mình giúp mình cưỡng chế đuổi hồ ly tinh đi chẳng những không cảm kích mà còn hơi có chút bất mãn, được rồi, tuy thầy Hàn nói cô xinh đẹp hơn người ta làm cho cô rất vui vẻ nhưng mà phương diện khác cô cũng rất mạnh nha, không có lí nào cô lại không có chút vẻ đẹp nội tâm nào, hoàn toàn chỉ dựa vào khuôn mặt trắng này thôi sao? Mẹ của cô nói thời nay hồ ly tinh xinh đẹp trẻ tuổi rất nhiều, thế này thì thảm rồi, cô nên làm gì bây giờ?

“Em còn không mau chạy ra đây, em núp phía sau làm sao người ta tưới cây được.”

Ủa, đang tưới nước sao? San San nhanh chóng nhảy ra, sau đó nhanh chóng phát hiện đã bị gạt, làm gì có ai tưới nước chứ, San San có hơi xấu hổ gãi đầu làm cho búi tóc vốn đã lỏng lẻo càng thêm mất trật tự.

Hàn Cố Diễn cũng biết vừa rồi mình hơi độc miệng, nhưng với tính cách của Vương Hiểu Lộ, luôn tự tin đến cực điểm, không để cho cô nàng có một chút cảm giác thất bại thì cô nàng sẽ không biết cài gì gọi là từ bỏ, hơn nữa anh tin tưởng, rất nhanh sự tự tin của cô nàng có thể tìm ở một người khác một lần nữa, còn về anh thì chỉ có thể dâng nó cho San San. Hàn Cố Diễn tỏ vẻ nịnh nọt, bước nhanh đến bên cạnh San San, kéo cô lại, vén lọn tóc ra sau tai cô, vừa rồi cô trốn sau bồn hoa, hiện giờ đầu tóc còn vương vài chiếc lá. Cầm lấy một chiếc lá rồi quơ quơ trước mặt cô, “Trốn bao lâu rồi?”

“Thầy Hàn, em chỉ vừa mới đến, vừa khéo đi ngang qua.” San San vô cùng xấu hổ, giật lấy chiếc lá tranh thủ ném vào trong thùng rác thiêu hủy, cô bị nụ cười của Hàn Cố Diễn làm cho toàn thân cứng đờ, thật giống như một đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt gặp, nhăn nhó nói, “Chuyện kia…em tuyệt đối, tuyệt đối không cố ý nghe lén.”

Căn bản chính là cô cố ý nghe lén, từ khi cô phát hiện Vương Hiểu Lộ nói chuyện phiếm với thầy Hàn thì đã lén đi tới, muốn nghe xem hồ ly tinh nói gì, trong binh pháp của mẹ đã ghi, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng.

“Ừm” Thật sự Hàn Cố Diễn cũng không để ý đến việc này, kéo cô đi về phía trước, đến trước xe mới nhét cô vào trong rồi tự mình ngồi vào ghế lái, lúc này mới nói tiếp, “Anh biết em đang ở đấy, cố ý như vậy.”

“Hả? Cái gì?” San San không ngờ anh sẽ nói như vậy nên hỏi thẳng.

“Dỗ em vui nha.” Hàn Cố Diễn nhéo nhéo má cô, lúc này mới khởi động xe, “Còn nữa, chính là…”

“Chính là cái gì?” San San vô cùng khẩn trương.

“Anh chỉ tìm được một chút ưu điểm của em nên nói vậy thôi.” Hàn Cố Diễn nói thẳng, “Cầm kì thi họa cái gì em cũng kém người ta, anh cũng không muốn tự nhiên bị mất mặt nha.”

“Bậy…nói bậy…” San San cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, đánh cờ hay vẻ vời thì cô không làm được rồi, nhưng mà đọc sách thì cô có thể nha, vì vậy tranh thủ phản bác, “Em thường xuyên ở trong phòng đọc sách mà.”

“Chỉ đọc mấy thứ kia của em thôi à?” Hàn Cố Diễn nhìn cô một cái, “Em tìm thời gian dọn hết mấy thứ sách kia của em ở khắp nơi trong nhà đi, em xem là đốt hết hay bán hết đây.” Thấy nửa ngày cô không lên tiếng, Hàn Cố Diễn ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Anh thấy thì đốt hết đi, đỡ gây tai họa cho người khác.”

Hiện giờ làm sao San San còn để ý đến chuyện sách vở, trong đầu đang suy nghĩ rất nhiều phương diện mình thua kém Vương Hiểu Lộ, nhưng mà học kì trước bởi vì mấy lời đồn kia nên đã khổ sở đọc “Tâm hồn con gà”, tương đối biết điều chỉnh mình, không mất quá nhiều thời gian đã sáng ra.

Hàn Cố Diễn biết đầu óc cô lại chuyển đến nơi khác, không nhịn được trêu chọc cô, “Em đừng vui mừng quá nha, câu kia anh cũng nói đại thôi, chỉ để dỗ dành em, lại còn tưởng thật à.”

“À…” Đầu óc San San thoáng cái đã quay lại, “Dỗ dành cái gì?”

“Chuyện nói em xinh đẹp đấy!”

Không, không phải đâu, ngay cả cái này cũng giả, hiện giờ thật sự cái gì cô cũng không được. San San không nhịn được kéo chiếc gương bên ghế phụ sang soi, tóc hơi rối một chút, đó là bởi vì hôm nay đi gấp quá, bình thường, bình thường trông đẹp hơn thế này nhiều nha.

Ngã tư phía trước là đèn đỏ, Hàn Cố Diễn ngừng xe lại, thấy dáng vẻ này của cô, tình cảm trong lòng lại tràn ra, “Đừng soi nữa, dù sao dáng vẻ khó coi thế nào của em anh cũng đã thấy rồi.”

Không thể nào, còn có lúc khó coi hơn cả lúc này sao? Thật là xấu hổ quá nha! San San buồn bực, không nhịn được nhớ lại trong đầu, rốt cuộc là khi nào nhỉ.

“San San…” Hàn Cố Diễn thay đổi giọng điệu, không còn giọng trêu chọc vừa rồi nữa, lúc này giọng nói của anh trầm thấp nặng nề, ánh mắt của anh cũng bởi vì đang mỉm cười mà cong cong thành hình trăng lưỡi liềm, đôi môi nhếch lên rất đẹp, San San nhìn thấy cũng thả lỏng theo, mê mẩn say sưa như muốn ngã vào trong tình cảm dịu dàng của anh, “San San à, thật ra anh cũng không biết anh thích em vì cái gì nữa…” Rốt cuộc tại sao anh lại thích người trước mặt này, thật ra chính anh cũng không biết, tay của Hàn Cố Diễn chậm rãi cọ cọ trên mặt cô, cẩn thận cảm nhận cảm xúc nhẵn nhụi nơi bàn tay, môi của cô hồng hồng diễm lệ làm cho anh nhìn rồi lại nhìn, lại không kìm được dùng ngón tay vuốt ve, Hàn Cố Diễn vừa cười một chút thì khóe mắt đã hơi có chút mê ly, “Lần đầu tiên nhìn thấy em, buổi tối hôm ấy, em cũng dùng vẻ mặt này nhìn anh…”

Môi bị anh dùng ngón tay quét tới quét lui, San San cảm thấy như đang bị bỏng, giọng nói của anh trầm thấp hấp dẫn, ngay tiếp theo cũng khiến cho cô thấy ngưa ngứa, tê tê dại dại, một cảm giác không rõ tên dâng lên, như té vào trong một vũng bùn, khiến cho cơ thể cô trở nên kì lạ, cả người mềm nhũn, giống như rất muốn hôn, lại ngọt ngào như đang bay.

San San nhìn đôi mắt cong cong của Hàn Cố Diễn, đôi con ngươi vui vẻ, lóe lên một vẻ dịu dàng, tình cảm yêu thương trào ra, nồng đậm tiết ra theo khóe mắt anh, mà ngay cả San San não thô vô cùng cũng cảm thấy tình yêu của anh với mình. Nhìn nhau, San San lại cảm thấy thật ra vì sao lại yêu mến cũng không quan trọng như vậy, chỉ cần cô biết Hàn Cố Diễn yêu thương cô, cô cũng yêu mến anh, còn gì hơn nữa chứ? Hai người yêu nhau thì ra chỉ đơn giản như vậy, làm gì còn có nhiều thứ khác nữa chứ?