Khoan Thai Đến Chậm

Chương 38: Ngã rẽ tình yêu




Đường Tiểu Mập ghim một miếng thịt bò thật to đưa vào chén của mình, đang muốn ăn thì nhìn thấy đôi mắt không hồn của San San đang nhìn vào chén của cậu, mà thái độ thì lại khá ai oán, “Cháu muốn à?” Đường Tiểu Mập quơ quơ miếng thịt bò.

“Không cần.” San San lắc đầu, thở dài, cúi đầu xuống gặm tiếp món ăn trong chén cô.

“Nó…ơ…làm sao thế nhỉ?” Đường Tiểu Mập bỏ miếng thịt bò vào trong miệng nhai rồi dùng giọng ấp úng không rõ nói với mẹ của San San, “Ai lại ăn hiếp con bé thế nhỉ?”

“Đừng nhiều chuyện, ăn phần của em đi.” Mẹ San San cau mày liếc Đường Tiểu Mập một cái.

Nhưng Đường Tiểu Mập lại không phải là người có ánh mắt sắc bén, vừa thấy mẹ San San như vậy thì lại càng dũng cảm hơn, đặt chén xuống, cũng không vội ăn nói: “Cậu nói này cháu gái nấm mốc, ai lại chọc giận cháu vậy?”

San San không trả lời yên lặng nhai rau, mẹ San San thấy Đường Tiểu Mập nói vậy thì tức giận hung hăng giẫm một cái lên chân cậu.

Đau quá! – Đường Tiểu Mập nhịn không được một phút đồng hồ, “Cháu gái nấm mốc, có phải bị đá rồi không?”

San San vừa nghe thấy Tiểu Mập nói vậy thì ngẩng đầu lên, nhăn mặt đau khổ nhìn Đường Tiểu Mập, cũng không biết là bị sức nóng của nồi lẩu hay là làm sao mà đôi mắt lại hơi rưng rưng.

Quả nhiên là có chuyện, “Chị họ, chị đừng đá em nữa mà.” Đường Tiểu Mập hoàn toàn không để ý đến ánh mắt ăn thịt người của mẹ San San, cười hắc hắc, khẽ nâng cao chân lên, tiếp tục đâm chọc khích bát đứa cháu họ bên ngoại, “Oa chết tiệt, thấy cháu như vậy, thật sự bị cậu nói trúng rồi à.”

Vừa nghe thấy câu này thì khuôn mặt nhỏ nhắn của San San sụp xuống ngay lập tức, hàng mi cũng nhíu lại, miệng mím chặt, mũi cũng chun lại, nước mắt cũng sắp sửa rơi xuống.

“Bảo em đừng nói rồi mà em còn nói nữa.” Thấy con gái bảo bối như vậy, mẹ San San đau lòng muốn chết, liều mạng già liếc đôi mắt sắc như dao đến Tiểu Mập, “Ăn cái gì cũng không thể chặn được cái miệng không ngừng há ra của em cả.”

“Mẹ, Tiểu Mập, con no rồi, hai người từ từ ăn.” San San đứng lên, không chút sức lực nói với bọn họ, rồi giẫm lên tấm thảm bông mềm mại trở về phòng.

Khoai sọ trong nồi đã gần nát, lúc này là lúc khoai sọ ngon nhất, Đường Tiểu Mập thấy San San đi rồi, nhún vai, làm như không có việc gì cả, cầm thìa lên bắt đầu lao vào ăn.

“Chị nói này, đúng là bên ngoại xa ba ngàn dặm nha.” Mẹ San San trừng mắt nhìn chén của Đường Tiểu Mập tràn đầy thức ăn, khá phẫn nộ Đường Tiểu Mập trong tình huống này còn có thể thoải mái vui vẻ, thật đúng là quá quá không có nghĩa khí.

“…Làm sao thế…” Đường Tiểu Mập ngẩng đầu lên, há to mồm nhai, giải quyết xong chén cơm, lại tiếp tục lao vào nồi, “Chị họ, đáy nồi của chị làm bằng gì thế, tốt hơn đồ mẹ em mua nhiều.”

“Không nhớ nữa, còn vài cái đấy, lát nữa cho cậu mang về đấy.” Mẹ San San sững sờ, tiếp lời cậu ta.

“Vâng, cảm ơn nha!” Đường Tiểu Mập không hề khách sáo, “Mấy ngày nay ba mẹ không có ở nhà, đến ăn ké phiền đến nhà chị cũng không hay lắm, đến lúc đó em cũng đặt một nồi lẩu là được rồi, khỏi phải làm gì nhiều.” Giữa trưa Đường Tiểu Mập chỉ ăn một gói mì tôm cuối cùng, đã sớm đói không đi nổi nữa, bây giờ có cái ăn nên vô cùng mừng rỡ, miệng cũng nói lời không thật lòng.

Trên bàn, mặt mẹ San San cũng khó coi, nhịn nửa ngày rốt cuộc không nhịn nổi nữa, giật lấy thìa của Đường Tiểu Mập, “Khi nào cậu mới hết đói bụng đây.”

“Hai chén!” Đường Tiểu Mập đưa hai ngón tay ra, lại cầm cái thìa khác vớt đồ ăn.

“Vậy cũng không cho cậu ăn.” Mẹ San San bị cái tính không tim không phổi của Đường Tiểu Mập chọc giận, tóc cũng dựng hết lên, “Cháu gái họ ngoại của cậu đang thất tình, cậu thì một chút dáng vẻ của một người cậu cũng không có, cậu có còn là người bề trên không thế, tương lai khi San San kết hôn cậu sẽ ngồi ở trên cao, ôi, số của San San nhà tôi thật là khổ, chắc là người ta khi dễ nhà mẹ đẻ của San San không có người đây mà, ôi…”

Mẹ San San trách móc vài câu, Đường Tiểu Mập bị bà “ôi” đến choáng váng, lại vừa bị trái một câu “cậu họ” phải một câu “người bề trên” của mẹ San San lừa dối làm cho toàn thân nhẹ tênh, mẹ San San càng nói thì sống lưng của Đường Tiểu Mập càng thẳng, hai chân cũng làm ra tư thế của một người bề trên, “Chị họ, thấy chị nói thế, vậy thì việc của San San chính là việc của em, chị yên tâm đi, ai dám khi dễ San San chính là đang gây khó dễ cho Đường Tiểu Mập em, để xem em có lột da của nó ra không.” Đường Tiểu Mập vỗ ngực “phành phạch” vang dội, đưa ra lời thề son sắt.

Bạn học Đường Tiểu Mập đúng chuẩn là một người “Lời nói thì như người lớn, hành động lại như trẻ con”, mẹ San San chứng kiến cậu ta lớn lên, làm sao không hiểu cậu ta được chứ, mắt trắng không còn chút máu, “Lột da thì bỏ qua đi, cậu với nó cùng chơi với nhau từ nhỏ nên tình cảm cũng khá tốt, đi khuyên nhủ nói một chút đi, từ đêm 30 tới giờ mặt mày cứ thẫn thờ, cũng không biết bị làm sao nữa, hỏi nửa ngày cũng chẳng phóng ra cái rắm gì.” tâm trạng của con gái bảo bối không tốt, đương nhiên tâm trạng của mẹ cũng không tốt theo, mặt của mẹ San San cũng ỉu xìu, “Tiểu Mập, việc này giao cho em, em đi trước đi, chị ở đây phần lại cho em, lát nữa xuống ăn thêm.”

“Ăn lẩu làm sao quan trọng bằng chuyện chung thân đại sự của cháu gái em, yêm tâm đi, cứ giao hết cho em.” Nhưng thật ra là ăn no rồi, Đường Tiểu Mập lau miệng rồi đi thẳng lên phòng của San San.

“Này…” Đường Tiểu Mập hoàn toàn không biết dáng vẻ của mình dọa người đến cỡ nào, mặt mày sáng ngời tùy tiện đặt mông ngồi lên bàn máy tính của San San, “Cậu không trêu chọc gì cháu, sao mặt mày cháu lại như vậy?” Thấy San San giống như một bức tượng thạch cao, Đường Tiểu Mập đành phải quơ quơ tay trước mặt San San, “Làm sao vậy? Cãi nhau à?”

“Không có!” San San nhếch miệng nói.

“Còn nói không có nữa.” Đường Tiểu Mập thấy dáng vẻ này của San San thì càng muốn trêu chọc cô, “Trên mặt cháu viết cả rồi, bốn chữ thật to – tôi vừa bị đá.”

“Đường Tiểu Mập!” San San trừng hai mắt bốc lửa lên nhìn Đường Tiểu Mập, nếu thật sự phun ra lửa, chỉ sợ tên Tiểu Mập sẽ bị đốt thành tro bụi thôi.

“Được rồi được rồi, nói với cậu xem làm sao vậy?” Đường Tiểu Mập rất sợ nếu thật sự ép cô quá thì cậu ta cũng không tốt đẹp gì, vỗ nhẹn lên vai cô, “Đừng khóc, có chuyện gì cứ nói với cậu đây.”

“Cháu có khóc đâu!” San San vốn không có nước mắt nhưng Đường Tiểu Mập vừa nói như vậy thì lại cảm thấy mũi hơi xót xót, khó chiu cực kì.

***

Kể từ lần trước khi mẹ San San phát hiện buổi tối San San hay gọi điện thoại cho Hàn Cố Diễn thì trước khi đi ngủ đều tịch thu di động của cô, việc này cũng chưa tính, lại còn hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, rút luôn cả đường dây điện thoại, nếu San San không hiểu rõ mẹ của mình thì đã cho rằng mẹ của cô muốn tìm cách chia rẽ hai người họ. Buổi tối không gọi điện thoại được nữa, nhưng trên có chính sách, dưới có đối sách, không thể gọi điện được thì bọn họ đi đường khác vậy. Vì vậy San San xin địa chỉ QQ của Hàn Cố Diễn, hai người bắt đầu trò chuyện trên mạng, trò chuyện trên mạng cũng có chỗ tốt, bình thường những lời ngại nói trong điện thoại nhưng đánh thành chữ lại không kiêng dè gì, những lời nói buồn nôn cũng không thành vấn đề.

Nhưng mà dần dần San San lại phát hiện ra có chỗ không ổn, Hàn Cố Diễn càng ngày càng bận rộn, ban đầu San San tưởng cuối năm nhiều việc nên cũng không quá để ý. Nhưng đến tết thì công ty anh cũng được nghỉ mà, sao có thể bận đến như vậy được chứ, đến cuối cùng ngay cả điện thoại cũng không gọi, có đôi khi San San gọi tới thì anh cũng rất xa cách. Mấy ngày nay, từ đêm 30, Hàn Cố Diễn nhắn cho cô một tin “năm mới vui vẻ” xong thì rõ ràng không chủ động gọi điện cho cô nữa.

Vừa rồi trước khi ăn cơm, rõ ràng San San nhìn thấy Hàn Cố Diễn đang online nên chào hỏi anh một tiếng, vậy mà anh lại không để ý tới. Gần đây San San khá mẫn cảm, lập tức gọi điện thoại qua, đầu tiên Hàn Cố Diễn ấp úng nửa ngày, cứ bảy lôi tám kéo nói không nên lời, cuối cùng kết luận đơn giản nói dù sao anh cũng không có ở trên mạng, vì sao QQ lại sáng lên anh cũng không hiểu.

Vốn cũng không phải việc gì lớn, nhưng San San liên hệ hết những việc làm gần đây của Hàn Cố Diễn thì cảm thấy không ổn nên cảm thấy rất khó chịu, cảm giác được giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó nhưng lại không thể nói nên lời, kết quả mới vừa rồi bị Tiểu Mập điểm trúng nên thấy đau lòng, giống như mình sắp thất tình thật.

“Cũng có thể là địa chỉ bị hack.” Đường Tiểu Mập nhảy xuống từ trên bàn, cầm con chuột click vào QQ, “Nếu không thì vào xem thử xem.”

“Không…không cần mà!” San San còn chưa nói hết lời thì tốc độ của Đường Tiểu Mập đã cực kì nhanh, lập tức kéo đến menu, “Cái này hả?”

San San khẽ gật đầu, vẫn còn do dự, “Thôi bỏ đi, như thế không tốt lắm đâu.”

“Sợ cái gì, cứ xem thử xem.” Đường Tiểu Mập liếc San San một cái, vô cùng quỷ dị nhìn San San nhếch miệng cười, sau đó nhanh chóng đánh mật mã.

Ặc… sao Tiểu Mập biết mật mã? – San San vừa định hỏi cậu ta thì sự chú ý lại bị tin nhắn khi Tiểu Mập mở QQ hấp dẫn.

Tin nhắn: cứ như đã định, sau tám giờ tối, chỗ cũ, không gặp không về! Đằng sau còn kèm thêm một cặp môi đỏ mông vô cùng mất hồn.

“Đây là cháu à.” Đường Tiểu Mập trừng hai mắt nhìn San San, “Cô gái xấu xí cô đơn, nhìn xem, cháu rất tuyệt mà.”

“Không…không phải đâu.” San San nhìn Đường Tiểu Mập, sự bất an trong lòng dần dần lan rộng. QQ của Hàn Cố Diễn vốn chỉ có một mình cô là bạn, cái tên này không biết có từ khi nào, hơn nữa theo thống kê các cuộc nói chuyện thì dường như Hàn Cố Diễn rất thân thiết với người này, ngày mai hai người còn hẹn gặp nhau nữa.

Nhìn thấy hai chữ “chỗ cũ”, còn có cặp môi đỏ mọng chói mắt, San San cũng không biết trong lòng mình đang có cảm giác gì.

“Không phải chứ!” Đường Tiểu Mập trừng mắt thật to, tỏ vẻ thiên hạ sắp có đại loạn, “Cháu gái à, chuyện lớn rồi.”

“Vì…vì sao?” Tuy trong lòng đã hiểu ra bảy tám phần nhưng San San vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.

“Cháu ngốc quá, thế này mà còn chưa rõ ràng sao.” Đường Tiểu Mập kích động gào to, “Cháu không biết à, ngày mai chính là ngày lễ tình nhân đấy.”

“Chết tiệt, cái tên tiểu bạch kiểm kia dám bắt cá hai tay, để xem cậu có phế hắn không.” không đợi San San có phản ứng gì, không biết từ khi nào mẹ San San đã chuồn êm vào đứng phía sau rống giận, “Không được, con phải đi tìm nó.”

Phản ứng của mẹ San San cực kì nhanh, vừa mới nghĩ ra đã “bịch bịch bịch” chạy vào phòng khách cầm một vật trang trí thủy tinh đưa cho San San, “Lễ tình nhân à, con phải đi tìm nó, đập cái này vào, mẹ xem có không gặp không về thế nào. Cái thằng phản bội này, không để cho nó biết mặt một lần thì nói không biết sợ là gì.”

“Con…con biết đi đâu mà tìm đây.” San San thì thào, vẫn chưa từ bỏ ý định, “Hơn nữa có thể chỉ là bạn bè thôi, hoặc là có người đùa dai, hoặc bị QQ bị hack…” Giọng cô càng nói càng nhỏ, chính mình cũng không biết phải thuyết phục mình thế nào.

“Cho nên càng phải đi, quan trọng là phải làm rõ mọi chuyện, chẳng lẽ cứ để cho mọi chuyện không rõ ràng vậy sao? Mẹ nói cho con biết, con đi đi, mang theo cái này, nếu thật sự nghĩ oan cho nó thì nói là con nhớ nó cho nên lễ tình nhân đến tìm nó, đây chính là quà con tặng cho nó, tự tay mình chọn, không nói trước là muốn làm cho nó bất ngờ. Nếu như tên nhóc kia thật sự thay lòng đổi dạ…”

Tiểu Mập nhìn vẻ mặt cay nghiệt của mẹ San San, không nhịn được mở miệng hỏi, “Thì sao…”

“Vậy thì dùng cái này mà đập bể đầu nó.” Mẹ San San híp mắt lại, hung dữ nói.