Khoan Thai Đến Chậm

Chương 37: Binh pháp tình yêu




San San buồn bực, “Mẹ, con có còn là con gái của mẹ không vậy?”

“Đúng vậy mà, sao thế?” Mẹ San San khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn San San, khuôn mặt khô cằn, còn vương lại dấu vết của nước mắt.

“Có phải ruột không?”





Đã rất vất vả mới sinh được một khuê nữ cực phẩm, là mẹ đương nhiên phải dốc toàn lực giữ gìn. Mẹ San San kiên quyết đòi lại vốn gốc, hai ngày trước trong tiệm có vài món đồ đắt tiền xa xỉ đến giờ vẫn chưa bán, tất cả đều giữ lại cho khuê nữ tính vào chi phí của cửa hàng, còn đưa thẻ cho San San đi làm đẹp, thừa dịp này để cho cô trau chuốt lại một chút, tuy nói vẻ đẹp tâm hồn rất quan trọng nhưng vẻ bề ngoài cũng không thể xem nhẹ.

Chỉ vậy thôi còn chưa đủ, mẹ San San còn cố ý giáo dục tư tưởng cho San San. Chủ đề giáo dục triển khai xoay quanh – “Chúng ta phải nói chuyện yêu đương thế nào”. Mẹ San San bla bla đến tận trưa, điểm trọng yếu chính là, hai người muốn ở bên nhau lâu dài thì thế giới quan, quan niệm về cuộc sống, quan niệm về vật chất, quan niệm về tình yêu đều phải nhất trí, cách nhìn về vấn đề này, những vấn đề nhỏ không đáng kể thì cho phép bất đồng ý kiến, những việc lớn thì tuyệt đối phải nhất trí đồng lòng. Chuyện thứ hai là phải nắm được trái tim của người đàn ông, không yêu là không được, còn phải giở một chút mánh khóe, khi nào cần tiến, khi nào phải lùi, khi nào thì ra tay, khi nào thì dùng thủ đoạn đều phải có kĩ năng. Ngộ nhỡ có khi quan điểm không thống nhất thì phải làm sao, vậy thì trước tiên phải có cùng nhận thức, thí dụ như, chuyện lớn thì cứ để cho đàn ông họ quyết định đi, phụ nữ chúng ta chỉ cần lo mấy chuyện vặt vãnh là được rồi. San San càng nghe càng thấy mơ hồ, không nhịn nổi hỏi: “Mẹ, cái gì là chuyện lớn, cái gì là chuyện vặt ạ?”

“Trông con kìa cái đứa nhỏ này, nói con ngốc thật đúng là chuẩn mà.” Mẹ San San uống một hớp nước rồi tiếp tục rót thêm thuốc mê cho San San, “Thí dụ như bầu cử tổng thống Mĩ này, giá dầu tăng này, giá cổ phiếu hay tỉ giá hối đoái này, đó đều là chuyện lớn, là những chuyện bọn đàn ông phải quan tâm, trừ mấy chuyện đó ra đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi.”

Khụ ~! San San quýnh lên.

Mẹ San San cũng tổng kết từ kinh nghiệm, bà tổng kết được lần đầu tiên yêu đương của khuê nữ nhà mình thất bại xét đến cùng chỉ có bốn chữ – không được mẹ dạy. Còn không phải sao, lần đầu tiên mẹ San San high cỡ nào, hoàn toàn không quan tâm đến San San, chọn lựa chính sách chăn trâu ăn cỏ vậy nên mới xảy ra vấn đề, quả nhiên là thế, hai tháng sau đã bị đá khiến cho mẹ San San lo sợ trong lòng. Cuối cùng cũng mong chờ được đến mùa xuân thứ hai, lúc này nói thế nào thì mẹ San San cũng không thể để San San giẫm lên vết xe đổ được, không thành công – có thể! Nhưng tuyệt đối không cho phép đi vào con đường cũ.

Lần này giáo dục tư tưởng đến ba tiếng, cũng đặt ra một loạt phương châm chính sách yêu đương, yêu cầu San San phải thực hành nghiêm túc. Phạm vi bao trùm của chính sách cực lớn, tỷ như phải ở chung với mẹ chồng tương lai thế nào, gần như mấy chuyện như phải gọi điện thoại thế nào cũng nhắc đến. Lần này San San về nhà nghỉ đông, phương thức liên lạc chủ yếu của hai người là gọi điện thoại, mẹ San San quy định phải cố gắng ít chủ động gọi, còn quy định tần suất nhất định phải là Hàn Cố Diễn chủ động gọi tới năm cuộc thì San San mới được gọi một cuộc, theo lời của mẹ San San nói thì vồn vã quá sẽ bị động, phải dưới sự bị động mà chủ động, San San cũng không hiểu sao mẹ không đổi từ nghề bán quần áo sang nghiên cứu binh pháp nữa; còn có điện thoại vang lên năm tiếng thì mới được bắt máy, tỏ ra mình đang rất bận, phải cho Hàn Cố Diễn thấy, “Anh nhìn đi, không có anh bên cạnh thì cuộc sống của em vẫn rất nhiều màu sắc”, phải khiến cho anh cảm thấy được nguy cơ; San San phải nói muốn cúp máy trước, nếu không chờ cho Hàn Cố Diễn nói có việc phải cúp máy thì rất mất mặt, ngược lại phải khiến cho người ta có cảm giác chưa thỏa mãn. Cái đấy cũng chưa tính, mặc dù Hàn Cố Diễn chủ động gọi tới nhưng thời gian trò chuyện cũng phải chú ý, không thể quá ngắn nhưng cũng không thể quá dài, mỗi lần San San nghe điện thoại thì mẹ San San đều ở bên cạnh nhắc tuồng, thời gian vừa hết là đã đứng khoa chân múa tay bảo cô phải tranh thủ cúp máy, hai người thường xuyên đang trò chuyện thì hết giờ, San San lại phải nhanh chóng nói có việc phải cúp mắt, rồi sau đó cúp ‘rụp’ một tiếng, bên này cuống quýt nhìn mẹ, bên kia buồn bực nhìn điện thoại, không hiểu sao sau khi về nhà bạn gái mình lại còn bận rộn hơn trước.

San San bé bỏng rất nghe lời, thái hậu đã mở miệng thì tất nhiên San San răm rắp nghe theo, ngoài mặt thì San San vô cùng nghiêm khắc nói chuyện yêu đương theo kế hoạch mẹ San San đã lập ra, nhưng trong bóng tối thì sao…

Buổi tối khi mẹ San San đã khò khò thì San San lại lén lút gọi điện thoại cho Hàn Cố Diễn.

“Ban ngày em làm gì vậy, sao lại gọi trễ thế?” Giọng nói của Hàn Cố Diễn tràn ngập ai oán.

“Thầy Hàn…” San San buồn bực, cô cũng nhẫn nhịn rất vất vả nhưng lại không thể nói thật.

“Em nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi.”

“À…muộn rồi…” San San nghe anh nói như vậy thì rất ngại ngùng rụt cổ, “Thầy Hàn…thầy ngủ rồi sao?…Vậy ngày mai nói chuyện tiếp.”

“Diệp San San!” Hàn Cố Diện không nhịn được nghiến răng nghiến lợi trong điện thoại, “Em ngứa da à, cách hơn 100km mà em còn nhẫn tâm vậy, có bắt bớ anh cũng không đến phiên em.”

“Thầy Hàn…” San San há hốc miệng, lại tức giận rồi, dạo này tính tình của thầy Hàn thật là khó chịu, động một tí là giận, nhưng mà cô có cách, “Thầy Hàn, em nhớ anh.”

“…” Quả nhiên, điện thoại chỉ nghe thấy tiếng yên lặng lại biến thành tiếng hít thở lặng yên, “San San, anh đến thăm em, được không?” Sau nửa ngày, Hàn Cố Diễn mới mở miệng nói.

Giọng nói của anh nghe rất rầu rĩ, lúc nói còn hít hít mũi, San San không nhịn được đặt sự chú ý lên đấy, “Thầy Hàn…anh bị bệnh hả?”

“Ừ!” Bên kia Hàn Cố Diễn vừa quơ khăn giấy lau lau mũi vừa mở miệng nói, “Khó chịu, đau đầu muốn chết, cả người cũng mỏi nhừ.” Giọng nói của anh hơi có chút làm nũng, nghe thấy giống như một đứa bé trai bị người lớn bỏ rơi đang đòi hỏi sự quan tâm, chỉ hơi khó chịu một chút, cũng không nghiêm trọng như anh nói, chỉ là sáng hôm nay lúc thức dậy bị lạnh nên nghẹt mũi thôi.

“A…” San San quả nhiên rất dễ dụ, “Vậy hay là anh tranh thủ lên giường nằm nghỉ đi, ngày mai còn phải đi làm nữa, dạo này nhiều việc quá nhỉ, vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút đi…”

“Không vội!” Hàn Cố Diễn cầm ly thủy tinh trên bàn, “Anh vừa mới uống cà phê, bây giờ không buồn ngủ, chúng ta trò chuyện thêm một lúc nữa đi, cả ngày không biết em bận cái gì mà đến tận bây giờ mới có thể nói được với anh vài câu tử tế.”

“Đã trễ vậy rồi sao còn uống cà phê nữa.” Giọng nói của San San có hơi lo lắng, âm điệu cũng cao hơn một chút, “Anh đã bị bệnh thì phải uống nhiều nước, sao lại không biết cách chăm sóc cho mình vậy hả.”

Hàn Cố Diễn cười đến lộ cả nếp nhăn trên mặt, bỏ qua giọng điệu ai oán lúc nãy, lúc này hiển nhiên vô cùng dịu dàng, anh cầm ly nước bên cạnh bỏ thêm chút ướt át vào giọng nói, “San San, anh đến thăm em, được không?” Anh lại hỏi một câu.

“Nhưng mà…nhưng mà anh đang bị bệnh.” Hơn nữa, hơn nữa phải trả lời câu này thế nào? Trong binh pháp tình yêu không có ghi thì phải? Có nên đồng ý không, San San cuống quýt trong lòng.

“Có em ở đây lúc bệnh tật thì tốt rồi, em sẽ chăm sóc cho anh.” Hàn Cố Diễn hạ giọng thật thấp, “Được không, San San.”

Giọng của Hàn Cố Diễn thấp vô cùng, có chút nũng nịu giống như đang ru trẻ con, San San nghe thấy thì trong lòng không kìm được dâng lên một chút tình cảm ấm áp, sau đó đầu óc bắt đầu choáng váng. Đêm im ắng, giọng nói của anh truyền ra từ microphone nghe vô cùng chân thật, làm cho San San không kìm được mà bắt đầu tưởng tượng đến dáng vẻ khi anh nói chuyện, sau đó lại bắt đầu muốn gặp anh.

“San San ~!” Giọng nói trầm thấp của Hàn Cố Diễn lại truyền đến.

A ~! Rất có cảm giác chân thật, sau lưng San San lại có một luồn khí lạnh thổi qua, không nhịn được quay đầu lại, đón lấy khuôn mặt lạnh băng của thái hậu đang đứng phía sau, “Thầy Hàn…em…bây giờ em có việc bận…ha ha…Hôm khác nói chuyện tiếp…” Nói xong lại cúp điện thoại một cái rụp. Sau đó vẻ mặt đau khổ nhìn mẹ, “Sao mẹ vào phòng người ta cũng không chịu gõ cửa vậy.”

“Con cũng không khóa cửa, mẹ gõ cửa làm gì.” mẹ San San vọt đến trước mặt San San rồi đưa tay ra, “Lấy ra đây.”

“Mẹ ~!” Lời vừa nói ra thì bản nhạc “Sứ thanh hoa” đã vang lên, mẹ San San không đợi San San kịp phản ứng đã cướp lấy điện thoại, sau đó vô cùng khí thế nhấn từ chối, rồi sau đó tắt máy.

“Mẹ ~!” San San không nhịn được buồn bực, “Đó là điện thoại thầy Hàn gọi tới mà, hơn nữa…Hơn nữa mẹ đã nói không phản đối con yêu đương mà.”

“Con gái cưng à, lời của mẹ một câu con cũng không nghe lọt.” Mẹ San San tận tình khuyên bảo, “Con nói xem con có muốn giống như lần trước bị đá một cách vô duyên vô cớ không?”

Đương nhiên không muốn! San San tưởng tượng trong đầu cảnh Hàn Cố Diễn nói chia tay với mình, lòng chấn động, nhanh chóng lắc đầu, “Không muốn đâu.”

“Muốn không muốn kết thúc thì phải nghe lời mẹ, mẹ sẽ không hại con đâu.” Mẹ San San thuận tay cất di động vào túi áo ngủ của mình.

San San bĩu môi, “Người ta đã yêu đương đều phải thuận theo tự nhiên, nào có ai như vậy ạ, thật là mệt mỏi.”

“Con cho rằng chỉ có con mệt mỏi thôi sao.” Mẹ San san không nhịn không được mắng San San, “Mẹ cũng mệt mỏi lắm chứ, ôi, cái tính không biết tranh giành của con làm mẹ mệt chết đi được, con nói xem ngoại hình của con cũng không kém nhưng mẹ bực thật, làm sao vậy mà lại không ai thèm con cả, bây giờ thì mẹ đã hiểu, chính là kinh nghiệm yêu đương quá ít, không biết nói chuyện yêu đương nên đàn ông tốt đều bị con dọa chạy mất dạng, bây giờ vất vả lắm mới kiếm được một đứa để yêu nên không thể để cho con tái phạm cái tật ngốc quá dọa người ta chạy mất, hơn nữa nghe Tiểu Mập nói còn là một cực phẩm, đương nhiên càng phải nắm cho thật chắc.”

“Thật ra thì cũng không phải cực phẩm gì đâu ạ.” San San nhìn mẹ mình không nhịn được nói thầm, “Hơn nữa còn là một cực phẩm mắng chửi người khác nữa.”

“Cậu họ của con mẹ rất hiểu, tràn đầy tự tin, muốn để cho nó nhổ ra chữ “tốt” quả thật còn khó hơn cả lên trời.” Mẹ San San tỏ ra đa mưu túc trí, “Nó đã tán thành thì nhất định là không tầm thường rồi, đối với tên cực phẩm này, chúng ta phải bàn bạc kĩ hơn, được rồi, đi ngủ sớm một chút đi.”

“Con không ngủ được.” San San nhìn túi áo ngủ của mẹ cô.

Mẹ San San đứng dậy vỗ vỗ mông, “Con đừng nghĩ lấy lại điện thoại, không ngủ được thì lấy cuốn “36 kế yêu” mẹ viết cho con ra mà học tập thêm đi.”

Đường Tiểu Mập, nhìn chuyện tốt cậu làm kìa! – San San nhìn qua mẹ của cô không nhịn được ngửa đầu lên trần nhà.

A ~! Lại là một đêm giấc ngủ không thành!