Khoan Thai Đến Chậm

Chương 35: Đùa với ông anh đúng là hú tim




Nam sinh nào cũng thu dọn đồ đạc rất nhanh cho nên Đường Tiểu Mập cũng không bận tâm đến nó, nằm xuống làm một giấc đến mười giờ rưỡi lại bị điện thoại của San San đánh thức, nói cậu ta nhanh chóng thu dọn, lát nữa sẽ ghé qua chỗ cậu. Thật ra Tiểu Mập vốn hẹn gặp San San ở cổng phía bắc của trường học, ở đó có đường tàu điện đi thẳng đến sân bay, bọn họ còn có thể tìm một quán ăn ở gần cổng bắc ăn trưa rồi đi xe đến sân bay, cũng không còn nhiều thời gian lắm. Nhưng mà San San lại nói đến đón cậu, Đường Tiểu Mập cũng không thèm hỏi nhiều, thầm đoán chắc là cô đã dọn đồ xong, có ngồi chờ cũng không có ai nói chuyện, thôi thì cứ đến đây, dù sao người phải đi lại nhiều cũng không phải cậu.

Đường Tiểu Mập thu dọn xong cũng vừa kịp lúc, vừa kéo hành lý ra thì San San đã gọi tới, nói là đang đứng dưới lầu, bảo cậu nhanh chóng xuống dưới. Kiểm tra lại các cửa sổ của phòng kí túc xá lần cuối, Đường Tiểu Mập tay trái kéo hành lý, tay phải cầm theo chiếc túi LV bằng vải dệt, lảo đảo đi xuống lầu.

Cậu ta vừa mới xuống dưới lầu, San San thấy cậu khá vất vả nên xuống xe vọt ngay đến trước mặt cậu, giúp cậu xách cái túi vải dệt, “Lại mang theo một đống quần áo bẩn về, đến lúc ấy thể nào cũng bị bà nội mắng.”

“Mắng thì mắng, bắt cậu giặt cả đống quần áo này, cậu tình nguyện bị ăn chửi mọt trận.” Vừa rồi San San xông đến quá nhanh, cậu ta chưa kịp phản ứng thì cô đã đến trước mặt, lúc này Đường Tiểu Mập mới nhìn rõ đồ đạc ra trận của San San không có gì cả, “Cậu nói này cháu gái, không phải cháu cũng về nhà sao, hành lý đâu?”

“Trên xe cả rồi.” San San có hơi ngượng ngùng chỉ về phía trước, cô vẫn chưa nói chuyện này cho Đường Tiểu Mập nghe, “À…thầy Hàn đưa chúng ta về.” Đã hạ ám hiệu như vậy, chắc hẳn là Tiểu Mập đã hiểu rồi nhỉ?

Hứ! Tiểu Mập du côn ngẩng mặt lên trời thổi sáo, “Cậu cũng thấy lạ nha, sao lại không ngại đường xa đến kí túc xá tìm cậu, cậu nói này cháu gái, cháu giỏi lắm nha, còn mướn cả cái cỗ “màu đen” kia nữa? Woa chết tiệt, lại còn là Volvo S80 nữa nha, cậu quá sùng bái cháu đấy.” Đường Tiểu Mập thấy não của Diệp San San cũng không phải đặc lắm. Cậu ta buông hành lý ra hấp tấp chạy tới, sau đó mở cốp xe đặt hành lý vào trong rồi lại mở cửa sau ra, đâm đầu vào, “San San, ngồi đằng sau này, đằng sau thoải mái hơn.”

“Ơ…” Rốt cuộc Đường Tiểu Mập có hiểu San San muốn nói gì không vậy? San San chóng mặt, cô vẫn ngồi đằng trước thì hơn, cô cảm giác mặt bạn trai mình đã có xu hướng đen hơn cả Bao Công rồi.

“Woa, đây là xe mới của anh à.” Tiểu Mập ngồi vào rồi kêu toáng lên.

“Ừ!” Người lái xe lại rất yên lặng, chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm gì.

“Tiểu Mập.” San San cảm thấy hình như cậu họ bên ngoại của mình nhất định là đã hiểu lầm gì đó, “Đây…đây là thầy Hàn.”

“À, thầy Hàn à, chào anh chào anh.” Tiểu Mập vẫn không an phận, ngồi trong xe xoay tới xoay lui, “Tôi nói này, đây là xe taxi của anh đấy à, anh lái xe taxi tư để kiếm thêm thu nhập sao, hì hì, tôi nói vậy để anh tính rẻ cho chúng tôi một chút nha.”



Đường Tiểu Mập thấy lái xe yên lặng nên quyết định mặc cả thêm một chút nữa, “San San à, cháu đã thỏa thuận với lái xe bao nhiêu tiền?”

San San chóng mặt, nhanh chóng giải thích: “Đây là thầy Hàn mà.”

“À à à, thầy Hàn à!” Đường Tiểu Mập ngượng ngùng gãi đầu, “Ngại quá, tên của anh khó đọc quá, mà tôi nói này thầy Hàn, hai chúng tôi đều là sinh viên nghèo, anh có thể tính rẻ một chút không, một chút thôi cũng được.”

“Nghèo mà còn đi máy bay về nhà đấy.” Giọng nói của lái xe có hơi hơi lành lùng.

Hả? Đường Tiểu Mập nghiêng đầu, sao cậu ta lại cảm thấy giọng nói của ông anh này khá quen nhỉ.

“San San!” Đường Tiểu Mập vô cùng sợ hãi căng thẳng vắt óc suy nghĩ, ông anh phía trước nghiêng mặt nói với San San, “Em không giới thiệu một chút à?”

Không phải khá quen mà căn bản đúng là vậy! Cặp mông của Đường Tiểu Mập thiếu chút nữa đã bắn ra khỏi ghế, “Thầy Hàn?!!!”

Cháu gái bên ngoại à, cháu đặc biệt đến đây để hại đời cậu sao? – Đường Tiểu Mập chỉ kém phần không chạy xuống hai hàng nước mắt phối hợp với vẻ ảo não của mình, cậu ta đã nghĩ thầm làm gì có cha mẹ thiên tài nào lại đặt tên con là “thầy giáo” chứ, thì ra cậu ta đã thật sự lí giải nhầm, thầy này không phải là tên nha, “À, thầy…à em…ha ha, em nghĩ nhầm thành cái kia…thật…thật là ngại quá…” Đường Tiểu Mập ngượng ngùng giải thích.

“Chào cậu, xin hỏi cậu là…” Hàn Cố Diễn dùng từ lịch sự nhưng giọng nói lại hơi cao một chút.

“Cậu ấy là đồng hương của em.” San San sợ Tiểu Mập lại lên mặt cậu họ nên nhanh chóng lớn tiếng dọa người, “Tên là Đường Khải Văn, anh cứ gọi cậu ấy là Tiểu Mập là được rồi.”

Đồng hương? Cháu gái bên ngoại cháu thật là tài tình, tuy vậy nhưng nói cũng không sai, nhưng Hàn Cố Diễn vốn là thầy giáo khoa của cậu ta, chẳng lẽ lại còn không biết tên cậu ta? Người ta đâu phải muốn nghe cái này, hơn nữa chẳng phải cháu không phát hiện ra bạn trai yêu dấu của cháu đang hiểu lầm cái gì sao? – Đầu óc của Đường Tiểu Mập cũng không hề chậm tiêu, chỉ một hai câu đã hiểu rõ vấn đề, cậu ta trừng mắt với cái gáy của San San, lại có hơi đồng tình với Hàn Cố Diễn, yêu cái loại ngu dốt về chuyện tình cảm này thật là khổ.

“A ~!” Thì ra là thanh mai trúc mã nha, còn có nick name nữa, Hàn Cố Diễn nheo mắt.

Đường Tiểu Mập bị ánh mắt nguy hiểm của Hàn Cố Diễn làm cho giật mình, thiếu chút nữa đã nói hết chân tướng ra nhưng cuối cùng vẫn đóng chặt miệng cố gắng nhịn xuống, cơ hội được chứng kiến thầy Hàn ăn dấm chua cũng không nhiều lắm, cơ hội cầu còn không được này làm sao cậu ta có thể bỏ qua chứ, là người cũng phải biết quý trọng cơ hội mới được, cho nên là…

“Khụ ~ khụ ~!” Tiểu Mập hắng giọng, ngồi phía sau nhìn lên cậu ta không thể thấy được mặt thối của Hàn Cố Diễn nên cũng nói nhiều hơn một chút, “San San, sao có thể chỉ là đồng hương thôi được, quan hệ của hai ta bạn còn giấu diếm gì nữa, thầy Hàn cũng không phải người ngoài mà.”

Đúng là không phải người ngoài – San San kêu gào trong lòng, nhưng mà bởi vì vậy nên cô không muốn cho anh biết cô còn có một người cậu họ ngoại nữa, hơn nữa nếu cô gọi Tiểu Mập là cậu họ thì Hàn Cố Diễn sẽ gọi cậu ta là gì đây? Mặt San San khổ sở nhăn nhó.

Mặt San San càng đau khổ thì mặt Hàn Cố Diễn càng thối, chỉ muốn tách họ ra ngay tức khắc thôi, nhưng đương nhiên phải cố nhịn xuống, kết quả lại còn sống chết lôi kéo chồng trước theo nữa – tóm lại Hàn đại soái ca vô cùng nôn nóng trong lòng.

Trên xe người có tâm trạng tốt nhất chỉ có Tiểu Mập, trong đầu cậu ta đã nghĩ sẵn phải làm thế nào để báo cáo tin tức với mẹ của San San sau khi về đến nhà – rốt cuộc khuê nữ của chị cũng mai nở hai độ rồi. Tiểu Mập ngồi thẳng lưng trang nghiêm trên ghế nhưng miệng lại không tự chủ được mà co rúm lại. Hàn Cố Diễn nhìn ra sau theo chiếc gương thấy dáng vẻ vui sướng của cậu ta thì lại càng muốn đạp cậu ta xuống xe.

“San San à…” Giọng nói của Đường Tiểu Mập cũng õng ẹo, rất giống có một miếng mật chắn ngay giữa yết hầu, ngọt đến ngấy cả người, “Chúng ta đi đâu ăn cơm đi.”

Âm thanh rùng rợn xuyên qua tai Diệp San San, thân thể cô run lên, cuối cùng mới nhìn Hàn Cố Diễn nói, “Thầy Hàn đã sắp xếp.” Đường Tiểu Mập uống lộn thuốc à? Sao hôm nay cả người lại là lạ vậy nhỉ, ngay cả giọng nói cũng khác, chẳng lẽ Đường Tiểu Mập cũng từ thẳng thành cong rồi sao? (ý nói cậu này bị gay ấy) – San San không nhịn được suy nghĩ miên man, bà cố nội lại xem cậu ta như bảo bối như vậy, phải làm sao mới tốt đây.

“Bạn xem bạn kìa, thật là không hiểu chuyện.” Đường Tiểu Mập làm sao hiểu được San San đã giúp cậu ta đổi thành cong? Cậu ta vẫn còn sợ thiên hạ chưa loạn nên tiếp tục thọc gậy bánh xe, “Thầy Hàn nhiều việc như vậy, trong lúc cấp bách vẫn dành thời gian cho chúng ta cũng khiến mình rất ngại ngùng, vậy mà còn không biết xấu hổ làm mất thời gian của thầy ấy nữa.” Nói xong còn làm bộ làm tịch nói với Hàn Cố Diễn, “Thầy nói có đúng không thầy Hàn, ha ha, thầy cứ tìm đại một quán cơm nào đó để chúng em ở lại đó là được rồi, ăn xong chúng em sẽ đón xe đi, thật ngại quá.” Nói rõ mình muốn tiếp tục đâm kích anh.

“Không sao, cũng không mất bao nhiêu thời gian, ở đây rất nghiêm, không đỗ xe được.” Hàn Cố Diễn chặn họng cậu ta.

Nói thật, trên lớp Hàn Cố Diễn luôn luôn khôi hài, lịch sự giữ lễ, nụ cười chân thành, lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của anh, tuy không thấy mặt nhưng nghe giọng nói lạnh băng cũng khiến cho Tiểu Mập lo sợ trong lòng, trống ngực cũng đập liên hồi. Nhưng nghĩ tới mình nắm cái danh “người bề trên” làm hậu thuẫn nên Tiểu Mập cũng yên tâm hơn, nói giỡn tí, đến lúc ấy Hàn Cố Diễn cũng phải theo San San gọi mình là cậu họ ư, vậy cậu ta phải gọi Hàn Cố Diễn là gì đây nhỉ? – cháu rể à! Trong tương lai trong khoa luật cậu ta muốn đi ngang sẽ đi ngang, muốn đi dọc thì đi dọc, cho dù có ra hình con cua cũng chẳng sao, nghĩ đến đây Đường Tiểu Mập không nhịn được mặt mày hớn hở high cực kì. Đường Tiểu Mập vẫn luôn đứng trong bóng tối trong cuộc sống của San San, hiện giờ trong đầu đang hiện lên cảnh Hàn Cố Diễn dâng trà lên cho cậu ta thì lập tức cảm thấy trước kia bị San San bắt nạt uất ức mãi, bây giờ không phải là lúc lấy lại cả vốn lẫn lời sao? Cậu ta tiếp tục châm ngòi, “San San này…”

Két ~!!!!!

Không đợi cho Đường Tiểu Mập nói tiếp thì Hàn Cố Diễn đã thắng gấp lại, toàn bộ thiên ngôn vạn ngữ của cậu ta đều bị nuốt vào lại, “Đến rồi, dừng lại ăn tạm ở đây thôi.” Hàn Cố Diễn nói xong thì mở cửa xuống xe, lại đi vòng qua mở cửa xe cho San San, ôm lấy cô đi vào quán ăn, nói rõ không thèm để vào mắt cái tên “người bề trên” này.

Đường Tiểu Mập cũng lơ đễnh, sờ sờ mũi đi theo sau hai người họ, nhìn bước chân có vẻ hơi cứng ngắc của Hàn Cố Diễn lại cười vui vẻ.