Lâm Trạch Phạm thấy Hàn Cố Diễn bày ra bộ dáng nhăn nhó như con khỉ thì không nhịn được mà giễu cợt anh, “Haizz!! Chúng ta nửa năm không gặp rồi nhỉ? Nhìn cậu như vậy, một chút tiền đồ cũng không có.”
Hàn Cố Diễn vừa nói chuyện điện thoại
xong liền nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi, nghe anh ta nói
như vậy, xê dịch thân thể, tự tìm cho mình tư thế thoải mái nhất, “Cậu thì biết cái gì, cái này gọi là tiểu biệt thắng tân hôn.”
“Còn thắng tân hôn nữa cơ đấy.” Lâm Trạch Phạm vừa thấy Hàn Cố Diễn phô ra bộ dạng rất hưởng thụ mà thấy nổi da gà, “Cậu không biết à, trong mục xếp hạng những tin hot nhất trường, xếp cùng một chỗ với Diệp San San cũng không phải là cậu Hàn Cố Diễn đâu.”
Người này cũng thật là, vẻ ngoài tỏ ra
không có việc gì nhưng chắc chắn trong lòng anh đang rất không thoải
mái. Hàn Cố Diễn vừa nghe thấy thì mắt lập tức mở lớn ra, “Cậu không nói thì cái gai này cũng đã khó chịu lắm rồi, vừa nói mình mới nhớ, Vương Đại Hỉ không phải ở khoa cậu sao?”
“Ừ.” Lâm Trạch Phạm nhẹ gật đầu.
“Sắp tốt nghiệp rồi nhỉ?”
“Năm thứ tư.”
Thở một hơi thật dài, Hàn Cố Diễn bẻ bẻ rồi khép mắt lại, sắp tốt nghiệp rồi, có gì mà sợ.
Lâm Trạch Phạm nhìn cậu bạn lâu năm, cố gắng khống chế biểu lộ, bình tĩnh lại sau đó dùng giọng điệu phi thường bình thản, “Thành tích không tồi, định giữ lại để bảo vệ nghiên cứu.”
Hàn Cố Diễn dừng vài giây, lúc này mới nhếch miệng, rất không cam lòng nhìn Lâm Trạch Phạm, “Cần phải bảo vệ sao.”
“Cậu muốn làm gì?” Làm bạn bè lâu năm như vậy, Lâm Trạch Phạm sao lại không biết Hàn Cố Diễn nghĩ gì,
điều chỉnh lại sắc mặt cùng giọng điệu phi thường phi thường đứng đắn
như đang giải quyết việc công nói, “Ừ, các lãnh đạo trong khoa đều cảm thấy cậu nhóc ấy là một nhân tài.”
“Như vậy cũng không tệ lắm?” Hàn Cố Diễn cảm giác mình bây giờ cực kì có hứng thú với khoa văn, hai tên dây dưa với bạn gái anh đều ở khoa này, “Tiêu chuẩn của bọn họ thật sự là càng ngày càng thấp.”
“Học tập cùng sinh hoạt cá nhân không có vấn đề gì.” Lâm Trạch Phạm phản bác lại anh, “Cậu cũng nói chuyện yêu đương với học trò đấy thôi?”
Ơ! Tên nhóc này nhất định là cố ý. Hàn
Cố Diễn thề vừa rồi vào lúc mắt mở to nhất đã thấy Lâm Trạch Phạm cười
giống như nhặt được bảo bối.
Người đang yêu quả nhiên chỉ số thông
minh sụt giảm thảm hại, chính vị bên cạnh đây là ví dụ minh chứng rõ
ràng nhất, chỉ số IQ có xu thế giảm xuống, Lâm Trạch Phạm lắc đầu, lúc
này mới nửa nói giỡn nửa an ủi, “Cậu đường đường một người đàn ông độc thân, là vàng ròng nguyên chất thì lo lắng cái này? Một chút tự tin đối với chính mình cũng không có.”
“Cậu thì biết cái gì.” Hàn Cố Diễn buồn bực liếc Lâm Trạch Phạm, giọng có vẻ hơi bất an, “Liệt nữ sợ triền lang.” (ý nói cô gái cương trực sợ mấy anh chàng dây dưa)
Ặc ~! Tên này thật là vô phương cứu
chữa. Lâm Trạch Phạm cực lực khống chế không cho mình cười ra tiếng,
nhẫn nhịn không nói thêm nữa, trước kisao lại cảm thấy cậu ta thông
minh, sáng suốt, trầm ổn chứ, rõ ràng chính là một đại ăn hại.
***
Bên này Diệp San San mời mấy cô bạn cùng phòng đi ăn bữa khuya đồng thời có thể công khai mối quan hệ mới phát
sinh, San San suy nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại cho Hàn Cố Diễn, dù
sao anh cũng vừa xuống máy bay, đồng thời cũng sợ anh mệt đến chết rồi
nên thương lượng một chút để xem ý tứ của anh như thế nào. Hàn Cố Diễn
chỉ mong sao có thể quang minh chính đại tìm gặp cô, hiện giờ lại có cơ
hội công khai tìm San San ở ký túc xá, HIGH còn không kịp đừng nói là
vừa xuống máy bay, cho dù vừa xuống từ phi thuyền vũ trụ anh cũng nhất
định sẽ xông đến. Cho nên việc này cứ định như vậy, hẹn nhau ở cửa bắc
trường học có một tiệm sữa đậu nành phục vụ bữa ăn khuya.
Hàn Cố Diễn đi từ sân bay đến nên không
nhanh như vậy, từ ký túc xá các cô vừa đi vừa nghĩ nên ăn cái rồi thống
nhất trước hết đến tiệm sữa đậu nành chờ.
Nhưng thật ra là không ai khẩn trương cả khi tất cả các cô nàng trong ký túc xá lại có thêm một người để sai
khiến, trong ký túc xá của San San đã hai người bạn có người yêu với
trọng trách trên vai không thể bảo là nhẹ, ở nhà có khách, giết người
cướp của, cũng phải gọi đến, hiện tại nhiều hơn một người gánh nặng cũng có thể nhẹ đi một điểm.
Vài người trong ký túc xá ngồi ở trong
tiệm, nam diễn viên chính chưa tới, cũng không thể chờ mãi như thế, dù
sao lúc tính tiền xuất hiện là được rồi, còn hiện giờ các cô cứ ăn
trước, vừa ăn vừa nói chuyện.
“San San, người kia của cậu sao còn chưa tới, rốt cuộc là ai hả, thần bí thế!! Hề hề.” Không lâu sau, Tiểu Tân cũng ngồi không yên, San San vẫn không chịu
tiết lộ cho các cô biết vị nam diễn viên chính kia là ai khiến lòng hiếu kỳ của các cô bị đẩy lên vô cùng cao.
“Sắp đến rồi mà, chờ một chút, hẳn là đã tới rồi.” Lúc ra khỏi cửa San San hơi đỏm dáng một chút, còn nói ‘Ăn chơi không
sợ mưa rơi’ nên chỉ mặc một cái áo long cao cổ bó sát người cộng thêm
một cái áo khoác nhỏ, phía dưới cũng chỉ mặc quần jean mà ra khỏi ký túc xá, hiện tại ngồi trên cái ghế nhựa lạnh như băng ở trong tiệm, cảm
giác cái mông bốc lên từng luồng khí lạnh.
“Bất kể là ai để cho bốn vị mỹ nữ như hoa như ngọc chờ lâu như vậy là không được rồi.” Hoàn Tử còn đang phẫn hận như thế nào mà trong phòng ký túc xá chỉ còn lại cô không tìm được bạn trai, “Chờ đợi lâu như thế không thể bỏ qua dễ dàng cho anh ta được.”
Nha Nha đột nhiên nhớ lại bạn trai của
mình lần đầu tiên mời mọi người ăn món ăn Tứ Xuyên, mấy cô nàng này cũng làm khó anh, rốt cuộc sau bữa ăn, miệng của bạn trai mình sưng như hai cây lạp xưởng, “Định làm thế nào đây?” Bạn trai
của mình treo lạp xưởng đương nhiên không tốt bằng xem nhà người ta
treo rồi… Nha nha nhìn bốn phía một chút, thật sự là sai lầm, sao lại
đếm tiệm sữa đậu nành làm chi thế…
“Hiện tại cũng không phải lúc chuyển phòng ký túc xá nhỉ?” Lúc Tiểu Tân vừa giao nộp bạn trai vô hội thì các cô đang chuyển ký túc xá, để được người trong kí túc xá tán thành thì phải mất rất nhiều công sức nên đã làm vị kia của Tiểu Tân mệt mỏi gần chết, toàn bộ đồ đạc
trong ký túc xá đều do cậu ta lo hết, đáng thương thay khi cậu ta khiêng một đống đồ vật trên người, trên mặt còn phải làm làm ra vẻ hưởng thụ,
trông thì khỏe như vâm, chỉ sợ không hết sức, chỉ có Tiểu Tân mới biết
tên nhóc kia sau khi trở về thì nằm mốc meo trên giường tại túc xá trọn
vẹn hai ngày kêu ‘Ai ai’.
San San hiểu rõ các chị em trong túc xá, đang vắt óc ra nghĩ cách thì nhận ra một thứ cực kì không đứng đắn “Hướng 3 giờ của mình, có một anh chàng đẹp trai kìa.” Vì phải suy nghĩ cho sự an toàn của thân thể bạn trai mình, San San tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác.
Động tác của những người này cũng phi thường nhanh chóng, cô vừa dứt lời thì bên này ba cái đầu cùng phối hợp quay đi, “Aizz…” Nha Nha thở dài một hơi, “Chúng ta chẳng sơ múi gì được rồi.”
“Tại sao?” Mắt Hoàn Tử trố ra, không tệ, đúng là kiểu người cô thích, nghe Nha Nha vừa nói vậy nên nghi hoặc khó hiểu.
“GAY!” Tiểu Tân nhìn thoáng qua, sau đó bắn cho Nha Nha một ánh mắt ý là ’Để ta giải thích cho mi nghe’, “GAY dạng công.”
“Không thể nào!” Miệng Hoàn Tử ngoácrộng phi thường vì không thể tiếp nhận được, “Người này thật sự là gay sao?”
“Mọi sự thật đều tàn nhẫn.” Nha nha vỗ vỗ vai Hoàn Tử, nén bi thương! (Người qua đường giáp phi thường không may: “Tôi là hàng thật giá thật nguyên mác, dựa
vào cái gì mà thay đổi xu hướng giới tính của tôi hả? Kháng nghị kháng
nghị, kiên quyết kháng nghị!”)
Hiện giờ đối với GAY này, đam mỹ này,
công này, thụ này San San đang ở vào thời kỳ mẫn cảm, không đề cập tới
thì không sao, nhắc tới trong lòng lại run sợ, tranh thủ thời gian cắn
cái bánh bao hấp, quyết định không tham gia thảo luận cái này, miễn cho
mình không thoải mái.
Lúc này Lâm Trạch Phạm cùng Hàn Cố Diễn
đang đến một địa điểm gần đó, ngẩng đầu vừa thấy bảng hiệu, phát hiện
cũng có chút đói bụng, định cùng Hàn Cố Diễn bước vào trong tiệm, thuận
đường đóng gói ít đồ về ăn. “Mau nhìn mau nhìn kìa!” Con mắt Tiểu Tân cũng là sáng như tuyết, cô ở đối diện cửa chính, Lâm Trạch phạm
cùng Hàn Cố Diễn mới vừa vào cô đã phát hiện ra, ánh mắt sáng lên, tràn
đầy hưng phấn, giống hệt như trúng xổ số, “Cực phẩm cực phẩm.”
“Ở đâu, ở đâu?” Hoàn Tử cùng Nha Nha tranh thủ thời gian nhìn quanh mọi nơi một lượt.
San San ngồi ở bên cạnh Tiểu Tân, biết
rõ lời của cô nàng kia vẫn vây quanh đề tài đam mỹ, cũng không can
thiệp, chỉ ở bên cạnh yên lặng ăn phần bánh bao hấp.
“Đằng sau các cậu!” Tiểu Tân còn không sợ chết mà dùng ngón tay chỉ, “Đang đi tới hướng này.”
Ơ! Hoàn Tử cùng Nha nha tranh thủ thời gian quay đầu ra phía sau xem xét, lập tức đồng thời quay đầu trở về.
“Oa chết chửa, bọn họ thật sự là một đôi nha!” Hoàn Tử bội phục sát với Tiểu Tân cùng Nha Nha, nếu như nói mới vừa rồi còn hoài nghi nhận định của bọn họ về anh chàng đẹp trai kia thì bây
giờ nhìn thấy Hàn Cố Diễn cùng Lâm Trạch Phạm cùng nhau đi vào trong
tiệm cô gần như hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ gì, quả nhiên là bệnh mắt nhìn thấy rùa vàng.
“Mình chắc chắn nhất định thầy Hàn Cố Diễn là thụ!” Tiểu Tân dưới sự kích động, âm lượng leo cao đến quãng tám!
Nha Nha cùng Viên Viên bị cô lớn giọng nói mà kinh hãi liên tục hít không khí, nhanh chóng che miệng cô nàng lại.
San San vừa mới nghe ba chữ ‘Hàn Cố
Diễn’ thì liền ngẩng đầu lên, sau đó đã bị câu nói ‘Nhất định là thụ’
của Tiểu Tân làm cho hoảng sợ, tiếp đến chứng kiến Hàn Cố Diễn đi tới,
phía sau mông lại còn còn đi theo cả Lâm Trạch Phạm, cũng không biết hai người nói gì đó, chỉ thấy Lâm Trạch Phạm mang theo một cái túi gì đó,
vỗ vỗ bờ vai của anh rồi nhìn qua hướng San San, khẽ gật đầu cười một
chút rồi đi khỏi .
Bên này San San bị nụ cười của Lâm Trạch Phạm khiến toàn thân cứng ngắc, đầu óc bắt đầu miên man suy nghĩ, máu
cũng không ngừng hừng hực xông lên đại não, cả khuôn mặt bỗng dưng đỏ
bừng, sửng sốt nửa ngày, thẳng cho đến khi Hàn Cố Diễn đi về phía các
cô, cô mới nhớ miệng mình còn cắn chặt một cái bánh bao hấp, dáng vẻ
hiện tại nhất định là cực kì ngu ngốc, San San vẫn muốn mình luôn lung
linh trước mặt anh nên lập tức muốn đem bánh bao hấp nuốt xuống, chuẩn
bị đối với hắn kéo ra một cái mỉm cười thật xinh đẹp, tuyệt đối không
thể thua Lâm Trạch Phạm. Kết quả là do sốt ruột ăn nhanh mà cái bánh bao hấp nào có dễ dàng như vậy chịu khuất phục, cô nàng không chiu cắn, lại vừa muốn nuốt người ta xuống, mặc dù người ta nhỏ nhưng dầu gì cũng
được bao gói cẩn thận, hiện tại tự làm tự chịu, nghẹn ở cổ họng, dưới
lại không thể đi xuống, trên lại lên không nổi, cổ San San rụt vài cái
vẫn không được, quýnh lên, lúc này đang bị sặc đến khó chịu, đến mức ho
không ngừng.
Bên kia Hàn Cố Diễn vừa thấy được San
San thì hai mắt đã sáng lên, thấy khuôn mặt cô hồng giống như cà chua đã cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực, lập tức, đầu cũng không choáng,
chân cũng không mỏi, mặc kệ quần áo nhăn nhúm, nếu như bảo anh lập tức
nhảy xuống từ lầu sáu anh cũng sẽ không do dự.
Còn có Tiểu Tân, vừa thấy Hàn Cô Diễn
hướng về phía bàn của các cô thì cũng vô cùng khẩn trương, cho là mình
mới vừa nói bậy bị anh nghe được! Không thấy được sao? Lâm Trạch Phạm
uất ức quá nên đã chạy mất rồi, chạy rồi coi như xong, mà sao Hàn Cố
Diễn vẫn lộ ra nụ cười thê lương, Hàn đại soái ca vừa thấy thế nên muốn
đánh người máu gà là cô nên đi về phía này, tiếng bước chân ‘Thùng
thùng’, vừa nghe đã biết muốn đến báo thù.”Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
“Cái gì mà làm sao bây giờ?” Hoàn Tử cùng Nha Nha thấy khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Tân, mặt San San thì lại hồng nên cũng cảm thấy kỳ quái.
“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, Hàn đại
soái ca nghe thấy rồi.” Tiểu Tân hoảng sợ nhìn phía đối diện, Nha Nha
cùng Viên Viên lập tức quay đầu lại, còn không phải sao, chỉ thấy trên
mặt Hàn Cố Diễn treo nụ cười như mùa xuân đập vào mặt.
Nụ cười này, càng nhìn các cô càng cảm
thấy trong lòng càng sợ, thoáng cái, ba người đều ngay tức khắc cúi đầu
xuống, không hề nói thêm gì. Chỉ có San San vẫn còn bị nghẹn bánh bao,
vẫn ho sù sụ không ngừng.
Tiểu Tân mặc dù cúi đầu nhưng vẫn không quên liếc mắt về phía Hàn Cố Diễn, chỉ thấy anh càng đi càng gần.
Tiểu Tân gần như rớt cả tròng mắt khi thấy anh đi đến bàn các cô ngồi, sau đó giơ tay lên!
Oa không thể tưởng tượng được, không
phải đâu, Hàn đại soái ca không bạo lực như vậy nhỉ, ra tay đánh người
sao? Tiểu Tân hoảng sợ!