“Cậu yên tâm, sau khi say chết, bọn mình cam đoan đưa cậu an toàn về nhà.” Trần Tiểu Bạch cười hi hi ha ha trêu gẹo, “Xem ra phải nghĩ xem về nhà cậu hay nhà của em gái đây a.”
“Em lái xe, hay tôi lái.” Hàn Cố Diễn quay qua hỏi San San.
San San đang ăn suop, mùi vị cũng khá
ngon, sự chú ý của cô đang bị hấp dẫn bởi đồ ăn nên khi Hàn Cố Diễn hỏi
cô, nhanh chóng nuốt suop trong miệng “Kỹ thuật lái xe của em không tốt.” Nếu bảo uống rượu cô còn chịu được, chứ bảo cô lái xe, chỉ sợ muốn cũng
không được, dù cho kỹ thuật lái xe của cô có khá đi chẳng nữa, có Hàn Cố Diễn ngồi bên cạnh cô cũng không thể đảm bảo.
“Vậy em uống đi.” Hàn Cố Diễn cầm ly nhỏ nhỏ đưa đến bên miệng San San.
Cứ như thế để bị anh ép uống đi. San San trừng mắt nhìn chén rượu, mắt thiếu chút nữa rơi xuống đấy, nhưng Hàn
Cố Diễn là ai chứ, ý chí kiên định như nhau, đơn giản không chịu buông
tay, San San đấu không lại anh, âm thầm cam chịu, nhắm mắt lại, ly rượu
từ từ theo tay anh chảy vào miệng cô.
Trong luật giáo dục hẳn có quy định, thầy giáo không thể ép học sinh uống rượu, San San đột nhiên nghĩ.
“Em gái, mùi vị thế nào.” Trần Tiểu Bạch cười tủm tỉm hỏi San San.
“Rất… Ngấm…” San San nuốt rượu xuống trả lời Trần Tiểu Bạch.
“Có thể tiếp tục?” Lâm Trạch Phạm ngồi bên cạnh San San liếc nhìn Hàn Cố Diễn, lại nói với San San “Em sẽ không uống a.”
“Không nhất định.” San
San nói, rượu bọn họ uống nhất định là loại thượng phẩm, nhìn cái ly để
uống rượu đế, San San cảm thấy không khác ly ông ngoại vẫn hay dùng là
mấy, cô chỉ có tửu lượng tốt thôi, thế nhưng phân biệt rượu tốt xấu thế
nào thì không thể, với cô loại nào cũng như nhau thôi.
“Hàn Cố Diễn đúng là đồ đểu, tìm người không hiểu gì về rượu đến lừa mọi người.” Hoàng Húc đón lấy chén rượu rót thêm một chén “Cái này cậu phải tự phạt một ly.”
Hàn Cố Diễn mỉm cười nâng ly rượu lên, cũng không vội uống, cứ như thế nhìn San San.
Được rồi, Hàn Đế đã phát lệnh, San San nhận mệnh trực tiếp lấy tới “Để em uống.” Cô cảm thấy uống rượu so với nghe Hàn Cố Diễn giảng giải những lời kia dễ chịu hơn nhiều.
Hàn Cố Diễn nhún vai, tuỳ ý đưa qua, sau đó bộ dạng hưởng thụ nhìn những người còn lại.
“Này, cậu không thể chơi xấu như thế.” Lâm Ngâm mất hứng, mắt trợn trắng “Sao lại tuỳ tiện kéo người vào thay.”
“Sao có thể nói mình tuỳ tiện tìm người.” Hàn Cố Diễn liếc mắt nhìn San San, San San bị anh nhìn toàn thân sợ
hãi, dúng ánh mắt kích thích người, phải uống bao nhiêu đây a, không
phải muốn chuốc cô say chết chứ, San San nhìn bình rượu trên bàn âm thầm thăm dò, giới hạn cao nhất của cô cũng chỉ một bình là không chịu nổi,
nhiều hơn chắc chắn không trụ nổi (tác giả: con gái ơi, tửu lượng này của con đã quá doạ người rồi).
“Toàn trốn sau lưng con gái thì còn gì là đàn ông nữa.” Hoàng Húc tiếp tục cười nhạo anh.
“Mấy cậu đố kỵ à.” Hàn Cô Diễn chỉ hận không thể khiến người khác giận điên lên giết người không đền mạng “Có bản lĩnh mấy cậu cũng tìm đi.”
“Bọn mình không có cái phúc này a.” Trần Tiểu Bạch bày ra bộ mặt thương tâm thống khổ “Cậu đừng kích bọn mình, bức tử đám người không có bạn gái như bọn
mình, cậu vui vẻ lắm sao. Vì cậu ác độc, cậu nhất định phải cạn ly này.”
Dù sao chỉ cần Trần Tiểu Bạch nắm được
cách ép Hàn Cố Diễn uống là được rồi, tìm một đống lý do, kết quả cuối
cùng chính là uống rượu, San San lại tiếp tục nhận mệnh, cho nên Trần
Tiểu Bạch vừa đưa ly qua, cô lại thuận tay nhân lấy, tự nhiên cầm lên
uống hết. Không có cách nào khác, trong nhà tửu lượng San San là tốt
nhất, từ nhỏ vẫn theo ông ngoại uống rượu, vốn cơ thể tốt, lại được
luyện tập không ngừng, muốn không trở thành vạc rượu cũng khó đi.
“Em uống từ từ thôi.”
Hàn Cố Diễn vỗ vỗ đầu San San, nhất thời San San không ngờ anh sẽ làm
như thế, trừng mắt tránh qua bên cạnh, cả người đều kề sát vào Lâm Trạch Phạm, Hàn Cố Diễn thấy cô như thế càng kéo cô lên, cúi xuống bên tai cô không biết nói gì, San San vừa nghe cũng không né nữa, hai người tiếp
tục trạng thái ngọt ngào ân ái.
“Này, đã mang theo người, còn thì thầm to nhỏ nữa a.” Lúc Hoàng Húc gắp đồ ăn, nhìn thấy Hàn Cố Diễn và San San đang diễn trò ân ái, vô cùng bất mãn.
“Qua môn pháp luật đại cương.” Hàn Cố Diễn đã nói với cô cái này, San San không nói gì, thế giới này
quá điên cuồng, thầy giáo nhân dân đã thành sói, cái này có phải không
muốn học sinh có con đường sống nữa không. Nhưng dân không đấu với quan, học sinh không thể cãi lại thầy cô, San San nhanh chóng ngồi thẳng
người, cười nịnh nọt với Hàn Cố Diễn. Ông trời ơi, làm cho cô say chết
luôn đi, cục diện hiện tại quá hỗn loạn rồi, Hàn Đế càng ngày càng nhập
kịch, trong lòng San San âm thầm rơi lệ.
“Em gái, tửu lượng thật tốt.” Lâm Ngâm cũng rót một chén, lúc này trực tiếp đưa cho San San “Chị là bạn học của Diễn, lớn hơn em, em gọi chị là chị Lâm là được.” Lâm Ngâm cụng chén với cô, “Lần đầu gặp mặt, chị đây đi trước, còn em thì tuỳ.” Uống hết chén lại tiếp tục rót thêm.
Diễn? San San bị cách xưng hô đầy thân
mật này của cô làm nội tâm hoảng loạn, chén rượu đưa qua, San San chỉ
đành nhận lấy, đầu tiên là nhấp môi một chút, về sau nghĩ lại dứt khoát
uống hết.
“Cậu đào ở đâu bảo vật này vậy.” Hoàng Húc giơ ngón cái với Hàn Cố Diễn.
“Nhặt được ở ven đường.” Hàn Cố Diễn liếc nhìn San San “Cậu cũng thử xem, biết đâu cũng nhặt được một người.”
San San rất muốn kháng nghị lời nói
thiếu tôn trọng người khác của Hàn Cố Diễn, cái gì gọi là nhặt được ở
ven đường chứ, giống như cô là con mèo nhỏ hay con chó nhỏ không bằng,
có điều San San là loại người nhát gan, chỉ dám âm thầm oán hận trong
lòng.
“Em gái, Diễn gần đây không mở
lòng với ai, em theo đuổi cậu ta chắc vất vả lắm nhỉ. Thật không thể tin Hàn đại đầu gỗ lại còn nói chuyện yêu đương, nói thiên tình sử của hai
người đi, chị đây tò mò muốn chết rồi.” Lâm Ngâm vuốt vuốt tóc, cười nói với San San.
Quả nhiên ở đâu có con gái ở đó có bát
quái, mà ngay cả Lâm Ngâm bộ dạng giỏi giang, thành phần trí thức tinh
anh cũng không ngoại lệ, San San không nói gì chỉ biết hỏi trời. Dựa vào gì là cô theo đuổi anh, coi như là giả thì cũng phải là Hàn Cố Diễn
theo đuổi cô chứ. Thế nhưng Hàn Cố Diễn nói, có thể trả lời thì trả lời, không trả lời được cứ cười trừ, San San cảm thấy câu hỏi này không
thuộc phạm trù cô có thể trả lời, ai biết trước khi cô đến anh đã lừa
dối người ta cái gì, vạn nhất lời kịch không thống nhất, chẳng phải xấu
mặt sao, San San đành hắc hắc cười trừ.
“Người ta hỏi em.” Hàn Cố Diễn nhẹ đẩy cô “Em cười ngốc cái gì.”
Hàn Đế bị tẩu hoả nhập ma sao, San San thật muốn đập cho anh một cái để anh tỉnh ra. “Cũng khá tốt, đi xem phim, ăn cơm này nọ, thầy ấy hơi bận, ha ha.” San San chỉ có thể tự cứu mình, cô rập khuôn kịch bản cùng Hà Kiệt, có điều khi hẹn hò đều là làm mấy cái này thật mà, mười phần thì cũng đúng tám
chín phần.
“Ngại quá.” hai mắt Hàn Cố Diễn loé sáng, “Ha ha, lúc theo đuổi mình còn giúp mình giặt quần áo nữa, hiện tại chính thức rồi cái gì cũng không làm.”
Ách~! San San bị lời nói hươu nói vượn
của anh hại chết, được rồi, quần áo đúng là cô có giặt, buổi sáng mới
giặt, vậy cũng không thể vô ích a. Người học luật quả nhiên cái miệng
giỏi, chết cũng có thể nói thành sống a.
“Được lắm.” Hoàng Húc bộ dạng sùng bái nhìn San San, rót rượu vào chén cho cô “Đây là em mời chị.”
…
Choáng a~! Cái này cũng có thể uống sao. San San liếc nhìn Hàn Cố Diễn, người này đã vào ma đạo, không thể trông cậy, có điều diễn kịch phải diễn cho hết, cũng chỉ đành tiếp vào “Đâu có đâu có, không dám không dám, mọi người đều là tiền bối, là em mời mới đúng ạ.” San San cùng anh ta cụng ly, uống một hơi hết luôn.
“Tiền bối?” Trần Tiểu Bạch bộ dạng muốn tìm người liều mạng “Bọn anh già như vậy sao? sao có thể gọi là tiền bối đây, cái này phải phạt một chén.”
Cái này cũng phải uống, cái kia cũng
phải uống, nói đúng cũng phải uống, nói sai càng phải uống, San San trực tiếp bị chuốc không ít a.
“Em gái à… Em tửu lượng… tửu lượng rất cao a.” Trần Tiểu Bạch nâng chén lên “Anh phục em… cái này… đây là… em… kính…. mời chị.”
Trên bàn rượu, Hàn Cố Diễn một giọt cũng không uống, Lâm Trạch Phạm phải lái xe nên cũng không uống, Lâm Ngâm
cũng chỉ nhấm nháp đôi ba chén, rượu trên bàn chủ yếu là vào bụng Hoàng
Húc, Trần Tiểu Bạch và San San.
Cục diện trên bàn lúc này chính là. Hàn Húc và Trần Tiểu Bạch VS San San, San San tạm thời vẫn đang chiếm thế thượng phong.
San San nhìn bộ dạng của Trần Tiểu Bạch, anh ta tám phần là say rồi, thêm một ly nữa, anh ta nằm sấp xuống mặt
bàn cười ha ha, khẽ cụng chén vào chén anh ta, nhếch miệng uống hết
xuống.
“Em gái à, tửu lượng thật tốt.” Lâm Ngâm cười cười nói với San San “Thường đi ra ngoài uống không. Tửu lượng này của em chắc phải luyện nhiều năm rồi nhỉ.”
Cô gái ngoan sẽ không suốt ngày chạy ra
ngoại uống rượu, Lâm Ngâm đang thầm nhắc nhở San San, nhưng San San nghe không hiểu, ở cùng một chỗ với Tiểu Tân lâu ngày, não cô đã sớm vượt
qua cái cột điện “Ha ha, quá khen quá khen.” Cô nàng này hoàn toàn đem lời đó thành khen ngợi.
Ăn bữa cơm này, Lâm Ngâm nói không ít
lời đâm sau lưng San San, thế nhưng San San là ai chứ, có câu gì nhỉ,
yếu sợ mạnh, mạnh sợ mạnh hơn, mạnh nhất lại sợ ngốc. Mà San San chính
là kẻ ngốc, hoàn toàn không hiểu ra, mỗi chiêu Lâm Ngâm đánh tới chỉ như đánh vào bịch bông, tự làm mình mất mặt. Hiện tại Hoàng Húc và Trần
Tiểu Bạch đã gục, đoàn người cũng đã no nê, cuối cùng là giải tán.
Lâm Trạch Phạm không uống rượu nên phụ trách đưa ba người còn lại về, San San dĩ nhiên thuộc trách nhiệm của Hàn Cố Diễn rồi.