Khoản Nợ Hôn Nhân

Chương 26




Mới trở về Đài Loan, đối với nơi mình sống gần hai mươi năm Hạ Viễn Hàng có một loại cảm giác phức tạp không nói nên lời.

(Chắc có nhiều người cũng tưởng hồi đó ảnh hơn 20 rồi _ _ )

Ra đi mười năm nhưng cảm giác giống như là đi nguyên một thế kỷ, cái gì cũng thay đổi. Thành thị, đường phố, không khí, bao gồm cả người.

Nếu như lần này không phải là vì yêu cầu công việc, anh nghĩ, có thể vĩnh viễn mình sẽ không về lại nơi này. Năm đó vào thời điểm đi, vốn dĩ anh đã quyết định sẽ hoàn toàn ra đi.

Có điều rất nhiều chuyện, cũng sẽ theo thời gian trôi qua mà thay đổi, tựa như chính anh.

Đi thăm chị gái, lúc này Hạ Di Hàng đã có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Chồng rài năng xuất chúng săn sóc, hai đứa con đáng yêu hơn nữa còn sắp chào đón đứa bé thứ ba. Tuy rằng vì tính cách đã khiến Hạ Viễn Hàng và chị gái chẳng phải quá thân thiêt, nhưng máu mủ đúng là rất kỳ diệu, dù ở nước Mĩ nhiều năm lại rất ít gặp mặt như vậy nhưng chị vẫn là người thân của anh. Giống hai đứa cháu(*) nhỏ dễ thương của anh vậy, anh vô cùng thương yêu chúng.

(*) trong bản dịch là cháu ngoại sanh nhưng do đây là bản hiện đại cộng với TG thấy hầu hết người Việt Nam không có phân biệt cách gọi ở chỗ này mà đều gọi chung là cháu nên để cháu thôi.

Có lẽ vẫn còn chút đau xót nào đó bên trong cho nên Hạ Viễn Hàng luôn luôn lạnh lùng có thể nói là ngàn ý trăm thuận đối với hai đứa cháu này. Khi An An nói muốn ra ngoài chơi thì anh rất sảng khoái lập tức mang theo hai anh em bọn họ đến khu vui chơi.

Bách An Duệ năm nay mới bốn tuổi, vô cùng hoạt bát, tính cách hoàn toàn khác biệt với anh trai vừa tròn 7 tuổi. Tính cách Bách Thần Duệ lại giống cha Bách Lăng Phong hơn, yên lặnh ít lời. Có điều hai anh em đều thừa kế bề ngoài tuấn mỹ của Bách Lăng Phong, làm mê đắm không ít người.

Cực kỳ có nhẫn nại chơi với chúng cho tới trưa, An An được đi chơi hưng phấn không thôi, ngay cả trên gương mặt của Thần Thần cũng mang theo nụ cười thản nhiên. Nhìn ra được bọn họ đều vô cùng thích người cậu gặp tương đối ít này.

Đã đến thời gian bữa trưa, dường như trẻ em khó có thể kháng cự lại các thức ăn có lượng calo cao nên khi An An nói muốn ăn MacDonald thì Hạ Viễn Hàng luôn luôn cưng chiều bọn họ hoàn toàn không hề phản đối, lập tức xuất phát tới một địa điểm gần nhất.

Tất cả MacDonald trên toàn cầu đều giống nhau, loại không khí náo nhiệt đó Hạ Viễn Hàng chưa bao giờ yêu thích.

Trong tích tắc mở cửa ra đó, âm nhạc như dòng nước chảy đổ xuống, theo thói quen anh nhíu nhíu mày.

"Thủy Tinh, Thủy Tinh!"

Tiếng kêu nhỏ nhặt, rõ ràng rất nhỏ bé, rõ ràng đã chìm ngập giữa tiếng người nhưng anh lại nhạy cảm bắt được. Anh căm hận nhất chính là loại nhạy cảm này của mình, cũng căm hận nhất chuyện mười năm trước. Trái tim của anh vẫn sẽ đau, dù là chỉ nghe thấy hai chữ. Toàn bộ mười năm qua, chỉ cần nghe hai chữ này, anh vẫn sẽ có một loại cảm giác không thở nổi.

Biết rõ vĩnh viễn sẽ không phải là người đó nhưng theo bản năng vẫn sẽ đi tìm kiếm bóng dáng của cô.

Có điều lần này, anh không thể ngờ tới, thế mà lại. . . . . . tương phùng nơi đường hẹp!

Ánh mắt sắc bén đột nhiên chạm vào đôi mắt trong veo như nước đã từng vô cùng quen thuộc kia.

Thời gian bất động, thế giới dần dần biến mất.

Sau khi trải qua vô số lần thất vọng và đau khổ, lần này, anh, thật sự nhìn thấy cô.

Rõ ràng chỉ có khoảng cách rất ngắn nhưng anh lại có cảm giác như cách cả một đời.

Trong khoảnh khắc đó, anh chỉ nhìn thấy cô, cũng chỉ muốn nhìn cô.

Người đó, cô gái khắc sâu trong máu thịt. Thiếu nữ đã từng thuần khiết trải qua thử thách của thời gian trở nên trưởng thành. Dung mạo của cô vẫn như trong trí nhớ của anh, cao quý mà lạnh lùng, giống như sao lạnh trong đêm đông xa xôi, không bao giờ với tới.

Cô không né tránh ánh nhìn chăm chú của anh, nhìn thẳng anh, đôi mắt thật sâu, không nhìn ra chút cảm xúc nào. Không có bất ngờ, không có tức giận, càng không có bi thương, giống như không phải hai người đã chia xa tròn mười năm mà chỉ đơn thuần là. . . . . . người xa lạ mà thôi.

"Thủy Tinh, Thủy Tinh!" Tiếng trẻ con ngọt ngào phá vỡ ánh nhìn nặng nề,

Anh nhìn theo tiếng kêu thấy một khuôn mặt xinh xắn, như bị sét đánh.

Cô. . . . . .

Vui mừng khôn xiết qua đi trong nháy mắt tiếp theo là oán hận tràn đầy đất trời, hận đến chết! Tuổi nhỏ vậy, không thể nào. . . . . . không thể nào là đứa bé năm đó của họ!

Nhưng khuôn mặt giống nhau vậy, nói là không có một chút quan hệ máu mủ nào với Diêu Thủy Tinh, ai có thể tin được?

Cô kết hôn!

Tim của anh chưa bao giờ lạnh lẽo giống giờ phút này.

"Cậu." An An trong khuỷu tay của anh không thoải mái giãy dụa, giọng trẻ con trong trẻo vang lên.

Các đầu ngón tay nắm chặt từ từ buông lỏng từng chút chút, vẻ mặt Diêu Thủy Tinh vẫn là bình tĩnh mà lạnh nhạt.

An An không hiểu tại sao cậu lại ôm cậu bé đứng ở đây không hề nhúc nhích, mà tay càng ôm lại càng chặt, cậu bé vô cùng không thoải mái.

Đứa cháu nhỏ giãy dụa khiến anh tỉnh táo, Hạ Viễn Hàng thu hồi tầm mắt, vẻ mặt lại cực kỳ bình tĩnh: "An An muốn ăn cái gì?" Bình tĩnh giống như anh hoàn toàn không nhìn thấy cô, bình tĩnh giống như từ trước đến giờ tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra.

"Cháu muốn ăn mì cá, khoai tây chiên. . . . . ." Nói thật nhanh một chuỗi thức ăn ngày thường mẹ luôn không cho cậu đụng vào! Lần này có thể ăn no, cậu tốt nhất!

"Được."

Bình tĩnh dẫn theo hai đứa cháu đi đến chỗ trống. Lúc đi ngang qua bên cạnh cô ngay cả mấy giây dừng lại cũng không có, giống như cả hai vốn không quen nhau, đi qua giống như người xa lạ vậy.

Mà cô cũng không liếc anh một cái.

Bọn họ cũng đã sớm không còn bất kỳ quan hệ gì, cũng đã đoạn tuyệt sạch sẽ mười năm trước rồi.

Nước chảy không lưu dấu.