Được lắm, nói chuyện không hề biết xấu hổ, cô không sánh bằng anh, chuyện này không thể không thừa nhận. Tiến tới gần anh, khoảng cách giữa môi và môi không tới 0,5 cm. Cô hiện lên một nụ cười rực rỡ, "Nhưng, hôm nay em không muốn làm." Bàn tay nắm chặt cảnh báo sau đó buông ra, đứng dậy, hoàn toàn không muốn chơi tiếp với anh.
Làm sao Hạ Viễn Hàng có thể để cô lâm trận bỏ chạy? Phản ứng nhanh chóng ôm hông cô, không để ý cô giãy giụa, trực tiếp đưa tay thăm dò vào quần lót của cô, mạnh mẽ ma sát nhụy hoa, chưa tới tới một phút, bàn tay của anh đã tràn đầy nước dịch.
Kéo cô xuống, hôn, "Làm một lần, hử? Thủy Tinh bảo bối?"
"Đừng!" Cô cắn môi, nhịn xuống từng đợt từng đợt dậy sóng, ngón tay của anh rút ra, nhưng trong cơ thể cô lại trở nên trống rỗng.
"Bảo bối ngoan, làm một lần, có được không?"
"Kẻ lừa đảo." Anh chỉ làm một lần đã ngoài dự tính rồi! Nuốt rên rỉ vào lại trong miệng, cô cố giữ vững bình tĩnh.
"Có thể không?" Câu hỏi vừa dứt, anh liền nâng hông của cô lên, trực tiếp cởi quần lót vải vóc cợt nhã ra, cắm vào thật sâu.
Anh không nói nữa, lập tức làm.
"Ưm. . . . . ." Cô khó chịu cau mày, cho dù đã làm rất nhiều lần nhưng cô vẫn chưa thích ứng cái to dài của anh, nhất là cô ở phía trên, cảm giác tồn tại nơi đó càng thêm mãnh liệt.
Anh thoải mái thở dốc, "Bảo bối, cử động." Anh dùng sức bên hông, đem cô nâng lên lại hạ xuống, khẽ lên khẽ xuống, dòng điện ma sát chạy qua trong cơ thể bọn họ.
Cô ở trên nhìn thấy nét mặt anh rất rõ ràng. Anh đang trong cơ thể cô, hoàn toàn chịu trói buộc của cô. Cái người này, ở mặt này luôn bá đạo như vậy, cần dạy dỗ!
Cô cố ý khi anh hạ xuống, dùng sức co rúc lại, quả nhiên trong nháy mắt nghe được tiếng anh thở gấp kịch liệt. Hông cô vặn vẹo, nhanh chóng cưỡi anh. Anh, người yêu thuộc về mình cô, chỉ có cô mới có thể đối với anh như vậy, cưỡi anh, nghe tiếng thở dốc của anh, khóe miệng cô từ từ giương lên.
Anh đưa tay dùng sức xoa cái mông đầy đặn của cô, từng chút từng chút, mông thịt trắng như tuyết lộ ra giữa ngón tay anh , anh thúc giục cô, làm cô mang tới khoái cảm mãnh liệt hơn cho bọn họ.
Cao trào của cô tới rất nhanh, cô ôm cổ anh, cơ thể co rút nhanh trên người anh nâng lên đỉnh cao, chất lỏng nóng xối lên đầu dục vọng của anh, anh cảm thấy sống lưng tê dại một mảng.
Cô thở hổn hển, không còn lực cử động, nhưng, anh còn chưa no đủ.
Bị anh biến thành tư thế quỳ gối nằm sấp, đón nhận tiếp xúc nặng nề mạnh mẽ của anh. Thể lực của anh quá đáng sợ, đã qua thời gian lâu như vậy, anh vẫn chưa xuất tinh(*), vui sướng nơi đó đã xen lẫn cảm giác đau xót.
(*) khụ..khụ... mất máu... giải thích chút nhé: đa số nam giới khi sắp kết thúc thì có hiện tượng này, ý chị ấy là anh chưa có tức là sẽ còn làm tiếp *mất mấy thùng máu để dò la tin tức, ôi H* (╦︹╦)
"Đủ rồi. . . . . . A. . . . . . Hạ Viễn Hàng." Ngón tay cô nắm chặt vải ở phía dưới, lăn qua lăn lại trong cơn cao trào, giày vò làm hông của cô đau quá.
"Bảo bối, ưmh, đúng như vậy, dùng sức kẹp chặt anh." Anh thổi gợi cảm hơi thở vào bên tai cô, yêu chết cô một trận nối tiếp một trận co rúc lại.
Làm thêm lần nữa, cô sẽ chết mất, cô mệt quá, nhưng anh thế nào cũng không chịu kết thúc, run rẩy đưa tay, tới nơi bọn họ kết hợp, cầm lấy anh điên cuồng lắc lư, bóp mạnh, cơ thể cô lại dùng sức xoắn chặt.
"Yêu Tinh, Yêu Tinh!" Bị cô kích thích như vậy, anh phát ra đến điên cuồng, thở gấp nặng nề, gia tăng tốc độ, cuồng dã đâm vào cô. Cơ thể phát ra âm thanh lớn, vang vọng trong không gian căn phòng. Rốt cuộc, lúc cô gắng hết sức co lại, anh mạnh mẽ đi vào, bắn ra. . . . . .
*****
Phóng túng tình dục đi qua, sẽ có kết quả gì?
Diêu Thủy Tinh nhìn này rõ hai vạch đỏ, trầm mặc không nói.
Cô mang thai, cô không phải loại người thờ ơ, kinh nguyệt đã muộn 2 tuần, hơn nữa gần đây khẩu vị kém đi khác thường, ăn cái gì ói ra cái đó. Trong lòng cô đã có nghi ngờ, mua que thử thai, càng chứng thực thêm suy đoán của cô truyện chỉ đăng ở diễn đàn lê quý đôn. cập nhật chương mới nhanh nhất ở đây, không chấp nhận đăng ở bất kỳ nơi nào khác, tất cả các web khác đều là ăn cắp không có sự đồng ý.
Bọn họ còn trẻ tuổi, mỗi đêm đều hoạt động như vậy, kết quả thế này cũng nằm trong dự liệu.
Hạ Viễn Hàng cố gắng đè vui sướng trong đáy lòng xuống, bắt lấy que thử thai trong tay cô, "Bảo bối, em vui không?"
Cô ngước mắt, nhìn anh, vẫn im lặng.
Anh vuốt ve gương mặt cô, "Anh rất vui." Hôn lên trán cô, "Con của chúng ta, nghĩ thử xem, sẽ đáng yêu cỡ nào."
"Em. . . . . ." Cô gượng gạo mở miệng: "Rất khó tưởng tượng." Mười bảy tuổi, chưa từng nghĩ tới sẽ làm mẹ sớm vậy, nhưng cô lại không ngừa thai.
"Anh thích con gái." Anh thở dài, bên môi tràn đầy nụ cười, "Em phải tặng cho anh một đứa con gái, phải giống em như đúc, một bộ dạng kỳ quái."
Đây được xem là khen ngợi sao? Cô nhìn dáng vẻ hưng phấn kia, trong lòng một mảnh mờ mịt.
"Có điều, trước đó. . . . . ." Anh lấy từ trong ngực một cái hộp xinh xắn, mở ra, đưa tới trước mặt cô, "Diêu Thủy Tinh, hãy lấy anh."
Một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản mà tinh sảo, lẳng lặng nằm trong hộp, lóe lên mỹ lệ rực rỡ.
Anh đã sớm chuẩn bị tốt, phải không?
"Từ ngày chúng ta đi chung, anh đã chuẩn bị cái này." Anh cười, có mấy phần hài lòng, mấy phần thỏa mãn, "Có điều không nghĩ tới lại dùng tới nhanh như vậy."
"Không nghĩ tới?" Cô lầm bầm lại lời nói của anh, sau đó lạnh lùng nhìn anh, "Anh thật sự không nghĩ tới, cho dù. . . . . . là lần đầu tiên, nhưng làm tình sẽ có con, kẻ ngu cũng biết chứ?"
"Ưmh, cho nên bảo bối của anh dĩ nhiên cũng biết." Anh ôm chầm cơ thể cô gái bỗng trở nên cứng ngắc khi nghe được những lời này của anh, cô đang không được tự nhiên, thật là đáng yêu. "Được rồi, được rồi, đều sai lầm của anh, là anh cố ý. Ai bảo anh muốn ở chung một chỗ với em mà không có bất kỳ cản trở nào, muốn ở bên nhau vĩnh viễn."
Cô giơ ngón tay nhéo điểm nhạy cảm trước ngực anh, thành công làm anh im miệng, nhưng cũng làm cho nụ cười anh càng đậm. truyện được chuyển ngữ ở diễn đàn Lê.Quý.Đôn Không có cách nào, từ khi biết cô có đứa bé, trong lòng anh tràn đầy vui sướng. Nâng gương mặt xinh đẹp của cô lên, nghiêm túc nói: "Anh cam kết với em, đời này Hạ Viễn Hàng anh chỉ yêu một mình em, cưng chiều em, bảo vệ em, vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng sẽ không rời bỏ em."
Cô nhìn anh, bình tĩnh hỏi "Vì đứa bé sao?" Nếu như không có đứa bé này, bọn họ còn trẻ tuổi sẽ hoàn toàn không suy nghĩ đến chuyện kết hôn, còn cô không có người giám hộ ký tên, hiện tại thậm chí còn không thể kết hôn.
"Đương nhiên rồi" Anh rất kiên định trả lời: "Nhưng, mẹ của con trai anh, lại chỉ có thể là một cô gái tên Diêu Thủy Tinh. Cô ấy rất khó hiểu, cho tới bây giờ thích cũng không nói. Cô ấy rất quật cường, tính khí lại rất xấu. Nhưng, anh chỉ chọn cô ấy, bởi vì nếu như không có anh ở bên cạnh cô ấy, cô ấy vĩnh viễn sẽ không cảm thấy vui vẻ."
Cô nhìn anh chằm chằm, hồi lâu, nhàn nhạt mở miệng: "Kiêu ngạo."
"Như vậy thì công chúa Diêu, em nguyện ý gả cho cái kẻ kiêu ngạo này không?"
Cô duỗi tay cầm chiếc nhẫn kia lên, "Chiếc nhẫn có giá thị trường không tới năm vạn đồng, anh cảm thấy em sẽ đồng ý?"
"Đương nhiên rồi." Anh lấy lại, xỏ vào ngón giữa của cô, thứ vật đó óng ánh ánh sáng lộng lẫy, rạng rỡ phát sáng trên ngón tay nhỏ bé của cô. Anh hôn bàn tay cô, "Anh hứa với em, tương lai có một ngày, anh sẽ dùng chiếc nhẫn kim cương 10 Carat để đổi lấy chiếc nhẫn này." Khả năng hiện tại của anh chỉ có thể làm được như vậy, nhưng anh có thể cam cho kết tương lai.
Cô im lặng ước chừng mười phút, sau đó bình tĩnh mở miệng: "Nhưng. . . . . . em thích con trai, làm sao đây?"
Tại sao cô có thể đáng yêu đến như thế? Thật sự muốn cứ như vậy dụi vào trong lòng cô, không nỡ để cô ra ngoài. "Vậy thì sinh thai long phượng, một trai một gái, có được không?"
". . . . . . Được."
Lúc này, bọn họ tựa như một đôi tình nhân nhỏ bình thường, ngả vào với nhau, nói ra lời ngọt ngào si ngốc, mãi mãi cũng không thấy chán.
*****
Khi cô về đến nhà, thời gian còn sớm, trong nhà là một mảnh im ắng.
"Mẹ đâu?" Đưa cặp sách cho quản gia đi theo sau lưng, như không để ý mở miệng hỏi.
"Bây giờ phu nhân đang ở trong vườn hoa." Quản gia cung kính trả lời.
Diêu Thủy Tinh vòng qua hành lang rộng rãi, tiếp đó đi tới vườn hoa.
Diện tích Diêu gia gần ngàn bình (1 bình = 36 mét vuông), thiết kế vô cùng tuyệt mĩ. Hiện đại tiện lợi cùng với quang cảnh cổ xưa kết hợp hoàn mỹ với nhau. Nghe nói, năm đó chỉ có chi phí bản thiết kế cũng có thể mua được một cao tầng, vì để làm vợ yêu của mình có nơi ở thoải mái, Diêu Dật Châu hoàn toàn không quan tâm phải xài hết bao nhiêu tiền.
Nhan Uyển Như thích đình viện kiểu xưa cho nên khắp vườn hoa đều xây dựng theo ý thích của bà.
Vừa dịp đầu mùa hè, những cánh hoa trong vườn hoa đều đã nở, tỏa ra hương thơm, bướm bay ong kêu, không khí hạnh phúc dễ chịu. Nữ chủ nhân Nhan Uyển Như của Diêu gia lúc này yên vị trong đình nghỉ mát, nghe chim hót, lẳng lặng hưởng thụ một cốc trà ướp hoa trong veo.
Mái tóc đen nhánh mềm mại rũ sau vai, dung mạo như nước. 35 tuổi, vì được chăm sóc trong nhà nên thanh thuần giống như thiếu nữ hai mươi tuổi. Bà tựa như một bức tranh thủy mặc sơn thủy, điềm tĩnh mà sâu sắc.
"Mẹ." Diêu Thủy Tinh nhẹ giọng gọi.
Nhan Uyển Như ngước mắt, nhìn về phía con gái mình, nụ cười dịu dàng hiện lên bên gò má, "Thủy Tinh, mau tới đây."
Diêu Thủy Tinh tiến lên vài bước, ngồi xuống ở cạnh mẹ.
"Sao hôm nay lại về sớm như vậy?" Đưa tay, vuốt ve má con gái, "Con gầy một chút." Đây là con gái ông ấy cho bà, diện mạo tính khí giống nhau như đúc, cho nên bà yêu nó hơn sinh mạng, chỉ tiếc, cơ thể của bà vẫn luôn không khoẻ, qua nhiều năm như vậy không còn dư sức khoẻ chăm sóc con bé. Đối với con gái, bà vẫn cảm thấy mắc nợ.
"Mẹ." Diêu Thủy Tinh nằm sấp vào trong ngực mẹ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Cô yêu mẹ của mình, mặc dù 17 năm, thời gian chung đụng cũng không nhiều nhưng cô biết, mẹ yêu cô, yêu cô rất nhiều.
Nhan Uyển Như khẽ vuốt ve tóc con gái mình, từng chút từng chút. "Sao vậy, Thủy Tinh?" Tính tình con gái hoàn toàn giống cha nó, lạnh lùng mà bó buộc nội tâm. Cho dù gần gũi với bà cũng không làm nũng như vậy, bà hiểu rất rõ.
"Mẹ, con yêu một người." Cô tựa như thở dài nhẹ giọng nói ra.
Nhan Uyển Như ngẩn người, ngay sau đó khẽ cười ra ngoài, "Thời gian trôi qua thực mau. Con gái của ta cũng đến tuổi yêu rồi, là một người như thế nào?"
"Anh ấy. . . . . . rất tốt."
"Nếu tốt, vậy thì yêu một lần thật tốt đi." Tính tình đứa bé này rất giống ông ấy, luôn luôn cô độc, lạnh lùng, nếu như có thể có tình yêu làm tăng nhiệt độ, như vậy thì thật là tốt.
"Mẹ." Cô ngước mắt, nhìn dung mạo người mẹ thân yêu, "Con mang thai."
Nụ cười Nhan Uyển Như trên mặt biến mất, chau mày. Bà không phản đối con gái yêu thương, dù sao con gái trưởng thành tự nhiên sẽ có tình cảm, nhưng mang thai. . . . . .
"Chúng con có dự định kết hôn."
Bà sửng sốt chốc lát, "Con nghiêm túc sao?"
"Con đã suy nghĩ kỹ."
Nhan Uyển Như không có lời nào để nói, bà biết tính cách Diêu Thủy Tinh, nếu như không phải đã cân nhắc kỹ, con bé sẽ không đưa ra quyết định, nhưng một khi nó đã có quyết định thì tuyệt đối không thay đổi. Chàng trai kia, có tốt đến vậy? Có thể khiến cho đứa con gái thông minh luôn tỉnh táo của bà mất trí mà yêu một lần.
"Anh ấy, rất tốt." Khoé môi bà nâng lên nụ cười, tin tưởng con gái của mình, "Có thời gian, dẫn cậu ta về để mẹ gặp mặt." Từ nhỏ đến lớn Thủy Tinh luôn có chủ kiến của mình, tự mình làm chủ tất cả mọi chuyện. Bà yêu đứa con gái này, chỉ cần con bé muốn bà đều sẽ cho.
"Con sợ cha sẽ không đồng ý."
Mu bàn tay trìu mến vỗ nhẹ lưng con gái, "Yên tâm, có mẹ."
Diêu Thủy Tinh tựa vào trong ngực mẹ, bên môi có nụ cười nhàn nhạt.
Cô có thể kết hôn.