Sau khi ăn cơm xong, ba người bạn cùng phòng tinh ý vẫy tay nói tạm biệt với bọn họ, trả lại không gian riêng cho đôi tình nhân nhỏ.
Đến buổi tối, cơn mưa trút xuống cả một ngày rốt cuộc cũng dừng lại. Chỉ là ven đường vẫn còn ướt, trên ngọn cây còn đọng lại nước mưa, nhẹ nhàng động vào đã đổ xuống ào ào.
Thẩm Tri Ý ngoan ngoãn nắm tay Tống Thời Việt, sau đó xỏ tay còn lại vào trong túi áo, hài lòng ợ một tiếng no nê.
“Bây giờ chúng ta làm gì nhỉ?”
Tống Thời Việt nặn nặn lòng bàn tay mềm mại của cô: “Nhà mới của em đã trang trí xong, nhanh chân đi xem sao nhé?”
“Nhà mới gì?”
Thiếu niên không nói lời nào, cứ thế lẳng lặng nhìn cô.
Đến lúc này, Thẩm Tri Ý mới muộn màng nhớ ra, hình như Lê Sân cho cô một căn hộ.
Cô chậm rãi há miệng: “Oa... Thật sự có à?”
Tống Thời Việt cố nhịn nhưng không nhịn được, khom lưng hôn trộm một cái lên gò má của cô.
“Chẳng lẽ còn lừa em sao?”
“Mọi thủ tục đã làm xong, chứng nhận bất động sản ở chỗ anh, hôm nào gặp anh đưa cho em.”
Thẩm Tri Ý có chút ngại ngùng dừng lại: “Chuyện này... không hay lắm nhỉ?”
Cô cho rằng nói đưa cho cô chỉ là đưa chìa khoá cho cô, cứ thoải mái vào ở, không ngờ thậm chí ngay cả chứng nhận bất động sản cũng có.
“Chẳng có gì là không hay cả.” Tống Thời Việt nói: “Anh cảm thấy như vậy rất tốt. Nếu như đã đưa cho em thì chắc chắn tất cả đều là của em.”
Trong mắt anh hiện lên ý cười.
“Nếu như anh muốn vào đó ở, trước tiên phải hầu hạ em cho tốt. Nếu không, em không vui vẻ sẽ đuổi anh ra khỏi cửa thì phải làm sao?”
Thẩm Tri Ý nở nụ cười: “Em còn lâu mới xấu như vậy.”
Thiếu niên cụp mắt nhìn cô, không lên tiếng.
Tuế Tuế của anh đúng là không xấu như vậy.
Nhưng, bản thân anh lại không tốt như cô tưởng tượng.
Hai người bọn họ đi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, lên xe.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tri Ý ngồi cái xe này. Cô không biết chút gì về xe cả, cũng chỉ sờ sờ cái ghế, nhìn một vòng, sau đó thu tầm mắt lại.
“Đây là xe anh mua à?”
“Không phải.” Tống Thời Việt giúp cô thắt dây an toàn: “Trong nhà phái người tới tặng đồ cho anh, vì dùng thuận tiện nên anh để lại dùng.”
“Không thích?” Anh giương mắt nhìn cô.
“Một cái xe mà thôi, nào có cái gì thích hay không, có thể ngồi là được.”
“Sao vậy?” Thẩm Tri Ý nghiêng đầu qua chỗ khác đối diện tầm mắt với anh: “Em không thích anh còn có thể đổi cái khác hả?”
“Trước đây có thể có chút khó khăn nhưng nếu là bây giờ...”
Anh nhìn gò má phồng lên của thiếu nữ, đột nhiên cảm thấy cuống lưỡi hơi ngứa, muốn cắn cái gì một chút cho thoả cơn thèm.
“Nếu như Tuế Tuế thích, có thể đổi.”
Thẩm Tri Ý nói: “Quả nhiên trong nhà có tiền thì sẽ không giống nữa.”
“Không phải trong nhà có tiền. Là do anh đầu tư có lời, không phải rất nhiều nhưng nuôi em thì vẫn nuôi nổi.”
Cuối cùng ngón tay vẫn nghe theo suy nghĩ của chủ nhân, ấn vào gò má nhô lên trên mặt của thiếu nữ, phần thịt mềm mại kia chỉ hơi nhấn một cái đã thành một cái hố nông.
Ngứa đến mức trong lòng anh khẽ run.
“Tuế Tuế...”
Ánh mắt Tống Thời Việt tối sầm lại, giọng nói hơi trầm thấp.
“Trước đây em dùng tiền tiêu vặt nuôi anh, đến tận bây giờ, anh cũng có thể dùng tiền tiêu vặt để nuôi em. Cho nên...”
Anh chậm rãi nói: “Tuế Tuế muốn cái gì thì có thể nói với anh, anh sẽ thoả mãn em.”
Cô muốn những món đồ đắt giá xa xỉ cũng được, muốn kỳ trân dị bảo chưa từng thấy cũng được, chỉ cần cô muốn, chỉ cần anh làm được, anh sẽ vui vẻ cố gắng dâng lên cho cô.
Tống Thời Việt bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, hơi thở có hơi gấp gáp, đầu ngón tay khẽ run, dường như đang vì yêu cầu tiếp theo của thiếu nữ mà trở nên hưng phấn.
Thẩm Tri Ý suy nghĩ một chút, nói: “Vậy em muốn bánh kem ở cái cửa hàng nổi tiếng trước cổng trường anh, bọn họ nói ăn rất ngon, đặc biệt là bánh gato socola.”
Tống Thời Việt: "..."
Không khí bỗng nhiên trở nên hơi yên tĩnh.
Thẩm Tri Ý: “Vẻ mặt này của anh là gì? Vừa rồi không phải anh nói muốn thoả mãn em à?”
Mặt thiếu niên không hề có cảm xúc, anh thò bàn tay vào trong túi của Thẩm Tri Ý, lấy trong đó ra một cái gương nhỏ, đưa tấm gương tới trước mặt cô.
“Làm gì vậy?”
“Xem răng của em đi, sâu sắp chạy ra ngoài rồi còn đòi ăn bánh gato.”
Thẩm Tri Ý lập tức xị mặt ra: “Không phải đã nói sẽ thoả mãn em sao? Em cũng đâu muốn sao trên trời, em chỉ muốn ăn bánh gato thì làm sao?”
Tống Thời Việt: “Vậy chẳng thà em muốn sao trên trời còn hơn.”
Thẩm Tri Ý: "..."
Cô tức giận đến mức nhào về phía anh: “Tống Thời Việt, em nhịn anh lâu rồi đấy.”
Tống Thời Việt đón lấy người nào đó nhào vào trong lòng, lười biếng dựa vào trên ghế ngồi, anh nhướng mày.
“Cho nên?”
Thẩm Tri Ý há miệng cắn một cái lên cổ anh.
Không phải là cắn nhẹ để quyến rũ mà là cắn thật, Tống Thời Việt đau đến mức “hít” vào một tiếng, mặt tối sầm, nâng mặt của cô lên.
“Thẩm Tri Ý, em là chó con à? Sao động một chút là cắn người.”
Thẩm Tri Ý ngước mặt trừng anh.
Tống Thời Việt: "..."
Anh ôm mặt của cô: “Người không nhỏ, tính tình cũng rất hung.”
“Ai bảo anh không cho em ăn bánh gato.”
“Thật sự muốn ăn à?” Anh hỏi cô.
Nói muốn ăn thực ra cũng không thật sự muốn ăn như vậy nhưng bị anh hỏi như thế, cô lập tức bị tâm lý phản nghịch của mình làm kích động lên.
“Đương nhiên rồi.”
Lạch cạch...
Tiếng cởi dây an toàn vang lên trong buồng xe nhỏ hẹp.
Thẩm Tri Ý nhìn thấy đai an toàn rớt xuống từ trên người mình thì sửng sốt chớp mắt một cái, cô còn chưa kịp phản ứng lại, bỗng nhiên bị người ta ôm lấy eo nâng mông nhẹ nhàng nhấc lên, lập tức ôm vào ghế tài xế bên cạnh.
Cái ghế được điều chỉnh lùi ra sau, không gian chỗ cầm lái lập tức trở nên rộng rãi hơn rất nhiều. Thẩm Tri Ý chuyển chân ngồi trong lòng của thiếu niên, sau lưng tựa vào tay lái, trên đầu là nóc xe.
Hơi thở ấm áp của Tống Thời Việt phun lên sườn mặt của cô, anh chậm rãi tới gần cô, vẻ mặt đen tối không rõ.
“Không phải Tuế Tuế muốn ăn bánh gato sao? Anh giúp em kiểm tra một chút xem có sâu răng hay không?”
Sau đó, Thẩm Tri Ý bị kiểm tra triệt để.
Tay lái phía sau lưng cọ vào cô hơi đau, nhưng cái ôm ấp nóng rực trước mặt lại làm cho cô nóng đến mức không ngừng lùi lại phía sau.
Sau gáy bị một bàn tay to lớn giữ chặt lại, giờ khắc này, cô giống như một con cá bị ấn nằm trên thớt gỗ, toàn thân từ trên xuống dưới đều bị khống chế, đến cuối cùng chỉ có thể bất lực lật cái bụng lên để cho người ta muốn làm gì thì làm.
Vốn dĩ cô cũng không phải là người thích khóc nhưng mỗi lần bị thiếu niên hôn, cả người dường như đều hỏng mất.
Đại não, thân thể, suy nghĩ đều không nằm trong khống chế của cô, trước mắt mông lung như sương mù, không nhớ ra được cái gì.
Đến sau đó những đám sương mù kia bốc lên trong đầu của cô, sau đó hóa thành chất lỏng óng ánh, lăn từ viền mắt xuống.
Cuối cùng bị người ta liếm láp từng cái một, nuốt xuống dưới bụng.
Thẩm Tri Ý cảm giác mình không những hỏng rồi mà còn sắp bị nóng chảy mất.
Tay cô bị ép vắt lên trên áo khoác gió của thiếu niên, vải vóc lạnh lẽo cũng không thể xua tan đi sự khô nóng trong cơ thể của cô, trái lại còn càng nhiều chất lỏng không khống chế được lướt xuống từ khóe mắt.
Tống Thời Việt có chút bất đắc dĩ tạm thời rời khỏi môi của cô, đưa tay lau đi gò má ướt nhẹp của cô.
"Không thích?"
Bỗng nhiên có không khí mới mẻ ùa vào làm Thẩm Tri Ý cảm giác như nhặt được sự sống, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi thở ra một hơi, ngón tay bỗng nhiên nắm chặt.
"Không... Không phải..."
Thiếu niên cụp mắt nhìn chất lỏng lấp lánh trên đầu ngón tay: “Vậy sao lại khóc dữ như vậy?”
“Không biết...” Thẩm Tri Ý có chút ngại ngùng vùi đầu vào ngực anh: “Em không biết, tự nó muốn khóc, không phải là em muốn.”
Gò má phía dưới lồng ngực thiếu niên hơi rung lên, ngay sau đó, mặt cô lại bị ôm lấy.
Trong bãi đỗ xe ngầm yên tĩnh, ánh đèn sáng ngời xuyên qua cửa kính xe chiếu vào, đường viền anh tuấn của thiếu niên lộ ra dưới đáy mắt của cô.
Đôi mắt anh thâm trầm, cứ thế không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô. Nhìn kỹ còn có thể thấy đuôi mắt hẹp dài của anh có chút ửng hồng khi động tình, môi mỏng hiện ra ánh nước, không cần nghĩ cũng biết là chất lỏng từ nơi nào.
Tiếng thở dài phát ra từ trong miệng anh.
“Hoá ra Tuế Tuế là quỷ khóc nhè.”
Giọng nói của anh rất khàn, trưởng thành theo tuổi tác, giọng nói trong sáng của thiếu niên dần dần bị thay thế thành giọng trầm thấp của người đàn ông thành thục.
Hai chữ “Tuế Tuế” phun ra từ trong cổ họng của anh dường như mang theo tình yêu tràn đầy không có kẽ hở, rầm rầm đổ xuống người cô, gần như làm cô chết đuối trong đó.
Thẩm Tri Ý càng vùi đầu vào trong ngực thiếu niên: “Tống Thời Việt, cảm giác em giống như sắp hỏng rồi.”
Tống Thời Việt dở khóc dở cười càng nâng mặt cô lên: “Tuế Tuế của chúng ta khoẻ mạnh như vậy sao có thể dễ dàng hỏng được chứ?”
Thẩm Tri Ý vừa nhìn mặt anh đã cảm thấy nóng muốn hỏng, cô nghẹn ngào một tiếng, chôn chặt đầu vào vai áo khoác gió của anh, sống chết không ló mặt ra.
Nam sinh viên đại học ở tuổi này vốn là lúc hoả khí dồi dào nhất, bị cô dụi dụi lung tung như vậy một hồi, không bốc hỏa lên thì cũng sắp nảy lửa ra rồi.
Tống Thời Việt nhìn bãi đỗ xe vắng vẻ dưới lòng đất, có chút bất đắc dĩ thở dài, cảm giác mình đúng là tự làm tự chịu.
Hai người cứ hồ đồ như thế một hồi, thời gian đã gần đến mười giờ rồi.
Nghĩ tới sáng mai Thẩm Tri Ý còn phải học quân sự, Tống Thời Việt cũng không dẫn cô đến xem nhà mới nữa, quay đầu đưa cô về trường học.
Xe bên ngoài không thể đi vào trong trường học, anh chỉ có thể dừng lại ở cổng lớn của trường học.
Thẩm Tri Ý cởi dây an toàn muốn xuống xe, kết quả lại bị Tống Thời Việt kéo lại.
Cô nghi hoặc quay đầu, thấy trong tay anh đã cầm lọ thuốc mỡ từ lúc nào.
“Đưa đầu lại đây.”
Thẩm Tri Ý ngoan ngoãn đưa đầu lại gần: “Đây là cái gì?”
Tống Thời Việt kéo áo hoodie của cô xuống, để lộ phía sau gáy của thiếu nữ, bóp thuốc mỡ mềm mại ra đầy đầu ngón tay, cẩn thận bôi lên chỗ bị tróc da vì phơi nắng của cô.
“Thuốc trị bỏng nắng. Sau này em cầm về nhớ bôi thuốc mỗi buổi tối trước khi đi ngủ một lúc, tự mình bôi không được thì nhờ bạn cùng phòng hỗ trợ.”
“Anh mua lúc nào vậy?”
“Vừa rồi ở trên đường.”
Anh nhìn cái làn da ửng đỏ này, đáy mắt xẹt qua tia đau lòng, cúi đầu nhẹ nhàng thổi thổi.
“Em có bôi kem chống nắng không? Nếu không sao lại thành cái dạng này?”
Sau gáy lạnh lẽo, Thẩm Tri Ý vô thức muốn sờ, kết quả bị thiếu niên nắm lấy.
“Đừng sờ vào, đợi nó khô đã.”
Cô lập tức không đám di chuyển. Không thể không nói, lúc mặt thiếu niên không có cảm xúc gì nhìn rất đáng sợ.
Suy nghĩ một chút, Thẩm Tri Ý tự giải thích cho mình: “Em có bôi, ngày nào cũng bôi kem chống nắng.”
Làn da của cô một khi ra nắng sẽ cực kỳ dễ dàng bắt nắng nhưng chỉ một quãng thời gian sẽ lại tự trắng trở lại.
“Thế có bôi sau gáy không?” Anh hỏi.
Thẩm Tri Ý im lặng.
Sau khi im lặng, trong lòng cô bỗng nhiên hiện lên một tia dự cảm không tốt.
Quả nhiên, một giây sau trán của cô lại bị gõ một cái.
Cô ôm cái trán, ngước mắt nhìn lại.
Tống Thời Việt khẽ cong môi.
“Heo.”
Anh đánh giá.
Thẩm Tri Ý: "..."
Là do bị anh gõ đấy!