Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 69




Chớp mắt một cái, bọn họ đã trở thành đàn anh đàn chị lớp 12.

Ánh mặt trời tháng Chín vẫn rất nóng, bầu trời trong vắt không một gợn mây, chỉ có máy bay bay qua bầu trời kéo một đường màu trắng thật dài.

Học sinh mới sau một đợt bị chèn ép bởi huấn luyện quân sự đã hoàn toàn không còn bất cứ cảm xúc mãnh liệt nào đối với lễ khai giảng phơi nắng trên sân vận động, chỉ héo rũ đầu ngóng trông mau mau kết thúc.

Sau khi hiệu trưởng và các vị lãnh đạo đọc diễn văn, đám người dần dần bắt đầu xao động. Chỉ mới tám giờ rưỡi sáng, nhưng mặt trời chói lọi treo trên không trung đã chiếu đến mức khiến người ta không mở nổi mắt.

Người dẫn chương trình cầm microphone, giọng nói nhẹ nhàng hào phóng cũng không trấn an được tâm trạng buồn bực của học sinh, chỉ loáng thoáng nghe thấy bà ấy nói câu: “Mời đại biểu của học sinh phía dưới lên sân khấu phát biểu...”

Sau đó...

Trong đám người bỗng xôn xao lên.

Ánh mặt trời vẫn rất chói mắt, thiếu niên mặc đồng phục học sinh cầm bài diễn văn không nhanh không chậm đi tới dưới quốc kỳ.

Dáng người của anh rất cao, cả người cao lớn, đứng trước rất nhiều học sinh như vậy mà vẫn ung dung không hấp tấp. Đón lấy ánh nắng tươi mới, khuôn mặt đẹp trai bị ánh nắng mặt trời bao phủ một tầng ánh sáng vàng mỏng manh, lá cờ đỏ phía sau anh phấp phới.

Nhiếp ảnh gia đứng bên cạnh nói với anh: “Bạn học, nhìn phía này.”

Anh hơi nghiêng đầu, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, một nửa khuôn mặt ở trong bóng tối, một nửa khuôn mặt dưới ánh mặt trời.

Tách…

Trên diễn đàn Tieba của trường học đã lâu không có ai xem bỗng có thêm một tấm ảnh trấn diễn đàn.

Anh là ai?

Đây là câu hỏi bị hỏi nhiều nhất.

Vô số câu trả lời được nhắc đến trong Tieba:

Tống Thời Việt, lớp 12 khối khoa học tự nhiên, là học sinh xuất sắc luôn ngồi chắc vị trí nhất khối, nhà rất giàu, xe đưa đón anh mỗi cuối tuần không có cái nào thấp hơn một triệu tệ, nhưng có người nói hình như đã có bạn gái...

Mỗi một lần đổi mới dường như đã không có ai nhớ tới sự chật vật lúc trước của anh, bọn họ thán phục hào quang tập trung trên người anh, dường như là nhân vật chính bước ra từ trong tiểu thuyết.

Chẳng mấy chốc, Thẩm Tri Ý cũng bị bới ra.

Từ ngữ để hình dung về cô đơn giản hơn nhiều:

Bình thường.

Gia đình bình thường, thành tích bình thường, ngay cả vẻ ngoài cũng chỉ miễn cưỡng được cho là đáng yêu.

Đương nhiên, có người chất vấn trên Tieba rằng dựa vào cái gì?

Nhưng lần này, không ai trả lời vấn đề này.

Còn chủ nhân có thể trả lời vấn đề này lại đang cầm theo hộp cơm tựa người lên khung cửa.

Học sinh trong phòng học gần như đều đã đi hết chỉ còn mấy người không ăn bữa trưa mà cầm ổ bánh mì gặm trong phòng học, tầm mắt hoàn toàn không rời khỏi sách vở.

Thẩm Tri Ý ngẩng đầu nhìn thấy Tống Thời Việt, cô đưa tay buồn bực gãi đầu một cái, nói: “Cậu chờ một chút, tôi giải xong đề này sẽ ra.”

Tống Thời Việt cứ thế dựa người vào cửa lặng lẽ nhìn cô.

Trong ấn tượng của anh, cô bé mũm mĩm ngày nào trong khoảng thời gian này đã gầy đi nhiều quá, không còn nhìn thấy thịt mềm ở hai bên gò má, thậm chí cằm cũng nhọn hơn, chỉ có đôi mắt là vẫn lớn, nhưng lại không thích cong môi nở nụ cười nữa.

Lần trước lúc cô trở về gặp Lê Sân, bà đau lòng chết mất, cảm thấy căng tin ở trường học làm cơm không đủ chất dinh dưỡng, đặc biệt mời đầu bếp mỗi ngày làm đồ ăn rồi bảo người đưa tới.

Người ngoài không được vào trong trường học, Tống Thời Việt lập tức thành chân chạy tới cửa trường học cầm cơm hộp, cứ thế cho ăn một quãng thời gian, không những không mập lên mà càng ngày càng gầy.

Thẩm Tri Ý loay hoay mười phút mới làm xong, cô theo thiếu niên đi tới ban công của khu dạy học, nơi này bình thường không có người nào, chủ yếu bọn họ thường giải quyết bữa trưa ở chỗ này.

Cô duỗi tay nhận lấy hộp cơm, phát hiện bên trong đều là thứ cô thích ăn, mím môi nở nụ cười, có điều vẫn duy trì một chút rụt rè.

“Tôi ăn đồ ăn ở căng tin cũng được, không cần ngày nào cũng đưa đồ ăn tới đâu, phiền phức lắm.”

Cô mặc đồng phục học sinh mua từ năm ngoái, quần áo đồng phục học sinh vốn đã rộng rồi giờ mặc trên người cô lại càng rộng hơn, lúc cúi đầu ăn thậm chí còn nhìn thấy được xương bả vai nhô ra nữa.

Gió ở ban công rất lớn, thổi đến mức trái tim Tống Thời Việt bắt đầu lẩm nhẩm đau.

Thẩm Tri Ý gặm cánh gà ngon lành: “Tống Thời Việt, tôi đã lọc ra rất nhiều đề bài tôi không hiểu, lát nữa ăn xong cậu giảng cho tôi một chút đi.”

Tống Thời Việt không lên tiếng, cô cho rằng anh đồng ý, tốc độ ăn cơm càng ngày càng nhanh, tranh thủ không làm lãng phí thời gian của anh, anh cũng còn phải học tập.

“Thẩm Tri Ý...” Tống Thời Việt gọi cô.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, thiếu niên có vẻ muốn nói lại thôi.

“Sao vậy?” Cô hỏi.

Tống Thời Việt lắc lắc đầu.

Thẩm Tri Ý: "..."

Lại lãng phí mấy giây của cô.

Cô ăn hai ba miếng đã xong, muốn đứng lên thì kết quả phát hiện chân đã tê rần.

Cô vươn tay về phía anh: “Tống Thời Việt, cậu kéo tôi một chút, chân tôi tê rồi.”

Tống Thời Việt duỗi tay ra, tay của thiếu nữ đặt vào lòng bàn tay anh. Anh nắm chặt tay cô kéo cô lên.

Ngồi xổm ăn cơm có chút thoải mái nhất thời nhưng chân tê thì quả thật không thoải mái nữa. Một tay của cô bị thiếu niên kéo lên, một tay khác vịn vào cánh tay anh, lúc duỗi chân ra không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.

Cảm giác đó quả thật làm tinh thần tỉnh táo.

Tống Thời Việt đứng bất động đảm nhiệm tay vịn hình người.

Anh cụp mắt xuống nhìn cánh tay đang vịn lên tay mình. Ngón tay kia giống như cọng hành vậy, móng tay được cắt tỉa gọn gàng lộ ra màu hồng nhàn nhạt. Anh lại bóp bóp bàn tay trong lòng bàn tay, khớp xương cọ vào làm anh có hơi đau, không còn thịt mềm nữa, thậm chí lòng bàn tay mềm mại trước đây bây giờ hơi ấn một cái cũng toàn xương.

Từ góc độ của anh nhìn xuống, cằm thiếu nữ đã nhọn thành độ cong làm cho người ta đau lòng.

Bỗng nhiên anh lại hối hận.

Anh nghĩ, anh có năng lực xây dựng một lâu đài cho người con gái mà anh yêu, cô chỉ cần lo vui vẻ là được rồi, không cần sầu lo về tương lai của mình, càng không cần cực khổ đi sớm về hôm như bây giờ nữa.

Nhưng lời nói còn chưa kịp ra khỏi miệng thì anh lại không nói được chữ nào.

Bởi vì anh biết, cô gái của anh từ trước đến giờ không phải là đoá hoa trồng trong nhà kính cần được nuông chiều. Vì vậy, cô cũng không cần người khác phải giúp cô che mưa chắn gió.

Thấy anh đã lâu không nói lời nào, Thẩm Tri Ý thấy hơi kỳ quái, ngẩng đầu xem xét anh một chút.

“Hôm nay cậu làm sao vậy? Sao lại yên tĩnh thế?”

Thực ra không chỉ có ngày hôm nay, cô phát hiện gần đây anh đều rất yên tĩnh, luôn cảm giác là anh có lời gì muốn nói với cô. Nhưng mỗi lần cô đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía anh thì anh lại lắc đầu, dáng vẻ không có gì cả.

Chẳng lẽ... là do gần đây áp lực học tập hơi lớn?

Cô đưa tay vỗ vai anh, dáng vẻ giống như người từng trải rất am hiểu.

“Yên tâm đi, đừng nghĩ nhiều như thế được không? Thành tích của cậu tốt như vậy, muốn vào trường đại học nào cứ thoải mái chọn là được thôi!”

Tống Thời Việt cười, xem như tiếp nhận lời an ủi của cô.

“Dáng vẻ của cậu giống như hiểu lắm vậy.”

“Đương nhiên rồi.”

“Vậy cậu cảm thấy tôi có thể thi đỗ đại học A không?”

“Dĩ nhiên rồi.”

“Vậy cậu có thể thi đỗ đại học B không?”

“Ờmmm... Chắc là có thể.”

"..."

*

Ngày mà bọn họ chụp ảnh tốt nghiệp, ánh mặt trời rất vừa vặn, hoa phượng nở rộ từng chùm từng chùm như lửa trong nắng gắt.

Thẩm Tri Ý mặc áo sơ mi trắng váy dài đứng trong đám người, thợ chụp ảnh điều chỉnh khoảng cách thích hợp rồi phất tay với bọn họ.

“Các bạn học, nhìn vào đây, nở ra nụ cười xán lạn nhất của các bạn nhé!”

Tách...

Một ánh sáng trắng xẹt qua, tuổi thanh xuân của cô cứ thế dừng lại ở trên một tấm ảnh thật mỏng manh.

Đoàn người vừa tụ tập lúc này lại tản ra, trên loa phát thanh bật khúc nhạc dạo [Giao lộ hoa phượng nở].

Thẩm Tri Ý tìm kiếm bóng dáng thiếu niên giữa biển người mênh mông, bạn học đi qua đi lại dường như biết cô đang tìm ai, nháy mắt đầy mờ ám về phía cô, đưa tay chỉ về phía sân điền kinh của trường học.

“Cậu mau đi đi, thiên tài ở trên sân điền kinh bị người ta lôi kéo chụp hình, tớ thấy cái đội ngũ kia dài tít tắp đấy.”

Thẩm Tri Ý nghe theo lời chạy về phía sân điền kinh, quả nhiên lúc đến gần thì nhìn thấy trong góc có tập trung một đám người.

Tống Thời Việt mặc áo trắng quần đen đứng giữa đám người.

Trong tay anh cầm một bó hoa, đứng ở nơi đó giống như một điểm tham quan miễn phí, hết người này đến người khác lần lượt đứng bên cạnh anh làm các tư thế.

“Thiên tài, đổi một tư thế thôi mà!”

Có người ồn ào.

Vẻ mặt thiếu niên không có biểu cảm gì, mặt vẫn cứng đờ, sau đó chuyển hoa từ bên tay trái sang bên tay phải.

Không biết là ai bắt đầu trước, trong đám người nhất thời truyền tới tiếng cười liên tiếp.

Có người tinh mắt nhìn thấy Thẩm Tri Ý vừa đi về phía này, không nhịn được cất giọng nói.

"Thẩm Tri Ý đến rồi!"

Xoạch một cái, tất cả ánh mắt của mọi người lập tức nhìn về phía Thẩm Tri Ý.

Đây là lần đầu tiên cô được muôn người chú ý như thế, nhất thời đứng sững tại chỗ, cả người cứng đờ không biết có nên đi về phía trước hay không.

Trong lúc nhốn nháo không biết ai đẩy Tống Thời Việt một cái.

“Thiên tài, lên đi! Mau tặng hoa cho người ta!”

Thiếu niên đi tới trước mặt cô, cuối cùng đưa bó hoa đã ôm trong tay hồi lâu cho cô.

Trong đám người ồn ào, anh cúi đầu về phía cô: “Tuế Tuế, tốt nghiệp vui vẻ.”

Thẩm Tri Ý nhận lấy hoa, ôm bó hoa hướng dương trong lồng ngực, cong mi nở nụ cười.

“Tốt nghiệp vui vẻ.”

Dù sao ngày mai cũng nghỉ, sau này có khi cũng không gặp được ai nữa, cô cứ thế ôm hoa thoải mái đứng trong đám người, lấy điện thoại ra đưa cho bạn học bên cạnh.

“Bạn học, có thể làm phiền cậu chụp cho bọn tôi một bức ảnh không?”

Thẩm Tri Ý ôm hoa đứng bên cạnh Tống Thời Việt, bầu trời phía sau họ xanh thẳm, đám mây lượn lờ như một chiếc kẹo bông khổng lồ.

Thiếu nữ nhìn rất gầy gò, dưới làn váy dài lộ ra hai chân thẳng tắp nhỏ nhắn, đường nét mượt mà trên mặt dần dần trở nên rõ ràng, khuôn mặt vẫn tròn nhưng không có vẻ mập nữa, ngược lại lộ ra sự ngây thơ của riêng nữ sinh.

Cô tựa đầu lên vai thiếu niên, khuôn mặt cười cong cong.

Còn thiếu niên bên cạnh cô lại hơi nghiêng người làm cho khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.

Anh cụp mắt nhìn cô, hơi thở quanh người cũng trở nên nhu hoà hơn, gió thổi bay sợi tóc của thiếu nữ, anh cũng cong mi nở nụ cười.

Khương Nhạn vọt ra từ trong đám người: “Chụp ảnh thật à? Chụp tớ với, chụp tớ với...”

Cô ấy ôm lấy Thẩm Tri Ý: “Mau, chu mỏ ra với chị nào.”

Thẩm Tri Ý cực kỳ phối hợp chu miệng ra.

Mặt Tống Thời Việt không cảm xúc nhìn hai cô gái cách không miệng đối miệng.

Không biết từ lúc nào Hứa Xán và Tân Tiên cũng tới, cuối cùng thậm chí còn có cả bóng dáng của Bùi Túc.

Ca nhạc trên loa phát thanh vẫn phát đi phát lại một bài, một số bạn học dễ xúc động thậm chí còn ôm bạn tốt của mình gào khóc.

Sân điền kinh giữa trường càng lúc càng tràn vào nhiều học sinh hơn, Thẩm Tri Ý ôm bó hoa lách ra từ giữa đám người, tìm thiếu niên ở một góc tối.

Cô kéo tay anh, ánh mặt trời sau buổi trưa rất chói mắt, nụ cười của thiếu nữ lạc vào trong mắt anh long lanh như hoa hướng dương.

“Đi theo tôi...”

Thậm chí Tống Thời Việt còn chưa kịp nói cái gì đã bị cô kéo chạy đi.

Bọn họ xuyên qua sóng người chen chúc, xuyên qua sân điền kinh rộng rãi, xuyên qua con đường nhỏ rợp bóng hoa quế, xuyên qua con đường chính của trường tràn đầy long não...

Mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau làm lòng bàn tay dần dần thấm ướt mồ hôi, nhưng không ai muốn buông tay.

Tiếng gió càng ngày càng xôn xao, trái tim thiếu niên không khống chế được rộn ràng lên.

Khúc nhạc dạo lại vang lên.

Lại đến lúc hoa phượng nở rộ.

Nhớ tới người bạn cũ nào đó đã lâu không gặp.

...

Cuối cùng anh bị Thẩm Tri Ý kéo tới chỗ ngọn núi bí mật phía sau trường học, thiếu nữ vẫn ôm chặt bó hoa vào trong ngực.

Cô ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt sáng lấp lánh.

“Tống Thời Việt, cậu cúi đầu xuống, tôi tặng quà cho cậu.”

Thiếu niên nghe theo cô cúi đầu xuống.

Thẩm Tri Ý nhón chân lên, chậm rãi tới gần anh, bờ môi mềm mại vừa chạm vào gò má đã rời đi, nhẹ như ảo giác của anh.

Cô mím môi chôn đầu ở cổ vai anh, có hơi ngại.

“Tống Thời Việt, tốt nghiệp vui vẻ...”

Thời gian dường như ngừng lại vào lúc này, Tống Thời Việt cứng đờ tại chỗ, chóp mũi là mùi hoa hướng dương.

Rất nhạt, giống như nụ hôn của cô.

Ca khúc vẫn còn vang lên bên tai.

Thời gian nhập vào dòng chảy.

Cuối cùng chúng ta tách nhau ra.

Không có bến cảng nào là nơi dừng chân mãi mãi.

...

Ở bến cảng chia tay này.

Tuế Tuế của anh cho anh một nụ hôn mùi hoa hướng dương.