Khúc Hằng vô thức nhìn về phía mẹ anh ta.
Trên khuôn mặt được chăm sóc tỉ mỉ của người phụ nữ trung niên xuất hiện một vết rách, chỉ trong chớp mắt, vết rách lập tức biến mất không thấy.
Trên mặt bà ta nở nụ cười ưu nhã, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác của anh ta.
“Cậu nói đùa rồi, Tiểu Hằng nhà dì ở trong trường chỉ tập trung học tập, làm gì có thời gian để yêu đương? Bạn học phía sau nó chỉ là nghe nói chúng ta muốn tới tham gia bữa tiệc nên muốn đi theo sau chúng ta va chạm xã hội thôi.”
“Phải vậy không...” Trên mặt thiếu niên chứa một tia nghi hoặc: “Nhưng học sinh trong trường đều nói bọn họ đang yêu nhau, cậu Khúc đây vì cậu ta thậm chí còn không tiếc đánh nhau với người khác.”
“Cháu nghĩ ra rồi.” Anh chậm rãi nói: “Dường như cậu Khúc đang theo đuổi cậu ta nhưng cậu ta không đồng ý. Là cháu hiểu lầm, bọn họ đúng là không yêu nhau.”
“Xin lỗi dì, hôm nay khách khứa đông, dì xem đầu óc cháu này, không cẩn thận đã nhớ nhầm, bác không để ý chứ?”
Anh đã nói như vậy rồi bà ta còn có thể nói cái gì?
Ánh mắt của bà ta đảo quanh nữ sinh đang trốn phía sau con trai của mình, đáy mắt xẹt qua một tia u tối, nhưng trên mặt là nụ cười hòa ái.
“Con trai mà, có chút xao động tuổi dậy thì. Vị bạn học nữ kia nhìn xinh đẹp như vậy, nếu dì còn trẻ thì dì cũng thích đấy. Đúng rồi, đã nói chuyện lâu thế rồi, dì còn chưa biết tên của cậu đây...”
Lê Sân đứng bên cạnh Tống Thời Việt thân mật kéo tay anh: “Thời Việt, Tống Thời Việt, là tên chúng tôi đặt cho thằng bé.”
“Vậy dì gọi cháu một tiếng Thời Việt có được không? Dì và mẹ cháu là bạn học thời học cấp ba đấy, sau đó cậu ấy ra nước ngoài du học, dần dần cũng không thể nào liên hệ được nữa.”
“Dì thấy cháu rất tuấn tú lịch sự, vậy thành tích chắc chắn rất tốt nhỉ, không giống thằng con trời đánh nhà dì, suốt ngày chỉ biết chơi.”
Nói tới đây, Lê Sân kiêu ngạo nở nụ cười.
Bà không giống với bố mẹ nhà khác, được người khác khen con còn ngượng ngùng khiêm tốn. Bà cảm thấy con mình rất ưu tú thì thoải mái thừa nhận.
“Đúng vậy, thành tích của Tiểu Việt rất tốt, đợt trước có một cuộc thi, thằng bé là người đứng đầu cả trường đấy.”
“Con trai của cậu cũng học trường THPT số 1, nói thế thì cũng rất ưu tú nhỉ?”
Khúc Hằng cùng thành tích của mình: “...”
Cái này bà ta không nói theo được nữa.
Không biết từ lúc nào, Bùi Túc đã chạy về phía nhóm của Thẩm Tri Ý, anh ấy muốn học các cô trốn ở sau cái bàn xem kịch vui, kết quả quên mất dáng người mình cao lớn, dáng vẻ kia nhìn muốn bao nhiêu mất mặt có bấy nhiêu mất mặt.
Hứa Xán không nhịn được đẩy anh ấy một cái: “Cậu làm gì thế? Bố cậu ở bên kia, cậu trốn ở đây làm gì?”
Bùi Túc vẫn không nhúc nhích: “Tôi không đi. Nếu như tôi bị bố tôi nhìn thấy, chắc chắn sẽ lôi tôi ra tiếp chuyện, cậu xem cái tên ngu ngốc Khúc Hằng bị tỉa thành cái dạng gì rồi? Tôi còn lâu mới đi ra đó lót đế cho cậu ta.”
Mấy ngày nay anh ấy thực sự bị Tống Thời Việt đánh cho phát sợ, không những nhìn thấy Cố Phán là muốn chạy, mà thấy Tống Thời Việt lại càng muốn chạy hơn.
Muốn để anh ấy đi nói chuyện với Tống Thời Việt, thà rằng trực tiếp giết chết anh ấy đi!
Kỳ quái là, rõ ràng anh ấy bị Tống Thời Việt đánh nhưng không hiểu sao tình hữu nghị với Hứa Xán và Khương Nhạn lại càng sâu.
Không vì điều gì khác, chỉ bì bọn họ có một cộng đồng cùng muốn nhổ nước bọt nhưng lại không dám trêu chọc Ma Vương...
Tống Thời Việt.
Thời gian trước, Thẩm Tri Ý vướng kỳ thi tháng, có thời gian sẽ ngồi lì trong phòng học không bước một bước ra ngoài cho nên không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Thấy dáng vẻ Bùi Túc nhìn thấy Cố Phán là tránh như tránh tà, cô hứng thú tới gần.
“Cậu tỉnh rồi à?”
Bùi Túc sa sầm mặt: “Còn không tỉnh, tôi sẽ bị thanh mai trúc mã của cậu đánh chết.”
Thẩm Tri Ý: "..."
Cho nên ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Côn điện cô mua cho Bùi Túc vẫn còn để ở nhà chưa mang đi đâu, thế chẳng phải là phí tiền à?
Không biết Khương Nhạn tiện tay lấy được từ chỗ nào một đĩa bánh ngọt, cô ấy cầm lấy cắn một cái, híp mắt nhìn Cố Phán trốn phía sau Khúc Hằng.
“Nào nào nào... Đoán vui có thưởng, đoán tiếp theo cô ta sẽ gây ra chuyện xấu gì?”
“A: Cảm giác mình bị sỉ nhục, lệ rơi đầy mặt, nước mắt như mưa, sau đó xách làn váy bi phẫn mà rời đi. Bây giờ các người khinh thường tôi, say này tôi sẽ đến tầm cao các người không với nổi.”
“B: Cảm giác mình bị sỉ nhục, lệ rơi đầy mặt, nước mắt như mưa, thuận thế trốn vào trong lồng ngực Khúc Hằng, quay về phía anh ta tìm kiếm chân lý. Anh ơi, anh xem, bọn họ đều bắt nạt em.”
“C: Cảm giác mình bị sỉ nhục, lệ rơi đầy mặt, nước mắt như mưa, tẩy não ngược lên án anh Tống không coi ai ra gì, uổng cho bọn họ từng là bạn học mà lại bị đối xử như thế. Các người bắt nạt tôi gia cảnh bần hàn không nơi nương tựa.”
Khương Nhạn lấy một miếng bánh ngọt trong đĩa ra: “Tớ chọn trước, tớ chọn B.”
Hứa Xán lấy một chai nước uống: “Vậy tớ chọn B, bây giờ cậu ta căn bản không dám trêu chọc Tống Thời Việt, chỉ có thể kéo lấy Khúc Hằng.”
“Cậu thì sao?” Cô ấy quay đầu nhìn Thẩm Tri Ý.
Thẩm Tri Ý sờ cằm: “Tớ luôn cảm thấy cậu ta sẽ không đi theo con đường tầm thường nhưng không nghĩ ra cậu ta sẽ làm gì. Bỏ đi, tớ miễn cưỡng chọn B.”
Sau khi nói xong cực kỳ hào khí lấy một miếng bánh ngọt trong đĩa của Khương Nhạn làm tiền đặt cược.
Bùi Túc: "..."
Trước đây lúc đầu óc anh ấy không tỉnh táo, có phải đám người này cũng bày trò như thế sau lưng đúng không?
Thẩm Tri Ý đoán không sai, quả nhiên Cố Phán không đi con đường tầm thường.
Mấy câu nói vừa rồi của mẹ Khúc Hằng bề ngoài như khen cô ta nhưng thực ra mờ ám mỉa mai cô ta dựa vào khuôn mặt mà quyến rũ Khúc Hằng, căn bản không xứng ở cùng với anh ta.
Cô ta tức khắc cảm thấy mình bị sỉ nhục, nước mắt không khống chế được lăn xuống khỏi viền mắt nhưng lại không muốn để cho người khác nhìn thấy mình lúng túng nên dùng tay che mặt, khóc như mưa, nhìn thấy mà thương.
Sau đó, cô ta lướt qua Khúc Hằng, vòng qua Tống Thời Việt, đi thẳng về phía Lê Sân đứng bên cạnh Tống Thời Việt.
“Dì, dì còn nhớ con không? Chúng ta từng gặp nhau! Lúc đó con làm công ở nhà hàng, không cẩn thận làm đổ canh, dì còn an ủi con, cho nên dì biết con không phải là người như thế.”
Vì để làm ra vẻ quan hệ hai người rất thân thiết, cô ta duỗi tay kéo tay Lê Sân.
“Lúc đó con đã nói dì rất giống mẹ của con, không ngờ... không ngờ...”
Cô ta khóc lóc lại nở một nụ cười vui mừng: “Không ngờ dì lại là mẹ ruột của Tống Thời Việt, lúc con chuyển tới trường THPT số 1, con vừa gặp cậu ấy đã cảm thấy cực kỳ thân thiết, ở một ngôi trường mà ai ai cũng đều có gia thế ưu việt, chỉ có con và cậu ấy không giống nhau.”
“Lúc đó ông nội cậu ấy bệnh nặng, trường học tổ chức quyên tiền. Con cũng không có bao nhiêu tiền nên đã quyên tiền sinh hoạt cả một tháng, không nhiều lắm, chỉ có năm trăm. Khi đó con cảm thấy con có thể ăn cơm hay không cũng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần con có thể cứu được một mạng người là được rồi.”
Tống Thời Việt nói lạnh như băng: “Nói hay lắm, nhưng mà... Sao tôi nhớ là tôi với cậu cũng không quen? Hơn nữa cái năm trăm kia tôi đã trả lại cho cậu từ lâu rồi.”
Mặt Cố Phán cứng lại.
Tống Lẫm đi ra từ bên cạnh, giật tay của vợ mình về, dùng tay cố gắng xoa xoa, dường như đã chạm vào vật gì bẩn thỉu.
Lê Sân có chút lúng túng: “Này, anh làm gì thế?”
Tống Lẫm mặc kệ: “Cô ta sờ em.”
Lê Sân lập tức muốn cho ông mấy cái bạt tai, hạ thấp giọng mở miệng: “Có phải anh bị bệnh không Tống Lẫm? Người ta là con gái.”
“Ồ...” Tống Lẫm nói: “Vậy em quen biết nó không?”
Lê Sân: "..."
Giọng điệu này khá quen nhưng thực sự không nhớ được gặp ở đâu.
Tống Lẫm giậm chân: “Sao em lại để cho người không quen biết nắm tay được? Nhỡ người ta có mưu đồ gây rối với em thì phải làm sao bây giờ?”
Ngại nhiều người, Lê Sân khó lòng ra tay. Bà âm thầm nghiến răng, giơ chân lên, nhắm ngay giày da của người đàn ông bên cạnh mạnh mẽ đạp xuống.
Giày cao 5cm giẫm lên mu bàn chân, Tống Lẫm lập tức thay đổi sắc mặt.
Tống Thời Việt đứng cạnh hai người rất gần, đã nghe toàn bộ quá trình: “...”
Lúc Tống Lẫm hất tay Cố Phán ra hoàn toàn không có lòng thương hoa tiếc ngọc, dùng sức hơi lớn, lập tức làm cho cô ta lùi mấy bước. Bị mẹ Khúc Hằng nhìn thấy, bà ta nhân cơ hội đụng phải cô ta một chút khiến Cố Phán suýt nữa ngã sấp mặt trước mắt mọi người.
Cố Phán ổn định thân mình, nghĩ tới thân phận của Lê Sân, vẫn có chút không cam lòng.
Một người có thể làm cho mẹ Khúc Hằng cũng phải cố gắng lấy lòng thì có thể thấy được địa vị thế nào. Chỉ cần cô ta có thể ôm chặt cái bắp đùi này, hà tất phải lá trái lá phải trước mặt mấy người đàn ông này nữa.
Ha! Thật tức giận...
Thẩm Tri Ý nhìn Cố Phán ngo ngoe rục rịch mà không nhịn được nữa.
Cô vén tay áo lên, cảm giác trước đây mình khiêm tốn quá.
Cái gì mà quản gia, cái gì mà thím Lý, cái gì mà chú Vương... Mấy người này lấy năm ngàn tệ mà chỉ làm vai phụ không có cả tên đầy đủ, căn bản không xứng cho cô diễn, hôm nay cô muốn làm nông dân vươn mình thành ca sĩ, từ người qua đường A làm bia đỡ đạn trực tiếp thăng cấp thành một nhân vật nữ phụ ác độc mới.
Khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã như một quả đạn pháo nhỏ xông ra ngoài, đẩy Cố Phán đang muốn tới gần Lê Sân một phát.
Thẩm Tri Ý lặng lẽ nhón chân, cố gắng làm cho mình nhìn cao hơn một chút, như vậy có vẻ khí thế sẽ mạnh mẽ hơn.
Sự va chạm này làm Cố Phán hoàn toàn không ngờ tới, trực tiếp ngã nhào trên đất.
Vừa ngẩng mặt đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, vẻ mặt của cô ta bỗng nhiên trở nên cực kỳ khó coi. Cô ta cúi đầu che đi biểu cảm trên mặt, lúc ngẩng đầu lên đã là dáng vẻ mềm yếu đáng thương.
“Bạn học, chúng ta không thù không oán, cậu làm gì vậy?”
“Chẳng làm gì...” Thẩm Tri Ý kéo tay Lê Sân, bày ra sắc mặt của một kẻ ác.
“Đơn giản là tôi nhìn cô thấy ngứa mắt, cô là cái đẳng cấp gì? Cũng xứng tới tham gia bữa tiệc này?”
Lần này không cần ngụy trang, mặt Cố Phán thật sự trở nên cực kỳ lúng túng.
“Tôi...”
Cô ta nhìn Thẩm Tri Ý, mở miệng nói: “Đúng, tôi không xứng, lẽ nào cô xứng chắc?”
Ha! Lời này nói hay lắm...
Thẩm Tri Ý nói: “Cô có nhận được thiệp mời không mà cô đến? Chúng tôi... Chúng tôi...”
Chết thật, câu kia nói thế nào nhỉ?
Không biết Khương Nhạn chạy ra từ chỗ nào, khoanh tay đứng bên cạnh Thẩm Tri Ý, lông mày thon dài nhướng lên, nhếch miệng cười lạnh.
“Loại tiệc này của chúng tôi... không phải con mèo con chó nào cũng có thể đến. Làm người thì nên tự biết mình một chút, không tham gia vào được giới này thì đừng cố chen. Cô nhìn cô đi, còn tới tham gia bữa tiệc nữa, có khi nhãn hiệu rượu trong đây cô còn không biết ấy nhỉ?”
Không thể không nói, những lời nói này của cô ấy không những có lực sát thương lớn mà tính sỉ nhục còn rất cao. Thẩm Tri Ý nghe mà còn có chút không đành lòng, lặng lẽ dựng ngón cái lên với Khương Nhạn ở chỗ cô ta không nhìn thấy.
Rất rõ ràng, Cố Phán bị thương nặng.
Nhưng trải qua tu luyện trong thời gian này, vẻ mặt cô ta vẫn rất ổn định.
Trên mặt cô ta hiện lên vẻ quật cường và khuất nhục vừa đủ, dường như các cô là một đám người có tiền chuyên làm điều ác, chỉ biết dùng tiền chèn ép cô ta.
Đến cuối cùng, không biết cô ta nghĩ thế nào, không đi cầu cứu Khúc Hằng luôn đối xử một lòng một dạ với cô ta mà ngược lại trông mong thương hại từ Tống Thời Việt.