Thấy Tống Thời Việt đến, thím Lý lập tức biết ý rời đi, không quấy rầy bọn họ nói chuyện.
Trong tay Thẩm Tri Ý cầm nước cam, hoa nguyệt quý phía sau nở rộ.
“Thế nào? Suy tính một chút đi? Tôi biết khá nhiều đấy.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như...”
Thẩm Tri Ý nhớ lại những tri thức mà cô học được trên điện thoại.
“Ví dụ như... Nếu như cậu để tôi làm quản gia, tôi sẽ nói đã lâu rồi cậu chủ không vui vẻ như thế. Nếu như để tôi làm thím Lý, tôi sẽ nói cháu là người khác giới đầu tiên mà cậu chủ đưa về. Không được thì tôi đi học y, sau đó nửa đêm bị cậu gọi tới khám bệnh, khám xong tôi sẽ nói một câu, chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà hơn nửa đêm cậu gọi tôi tới đây...”
Vừa ngẩng đầu, cô phát hiện thiếu niên đang nhìn cô với vẻ cạn lời.
Thẩm Tri Ý chưa từ bỏ ý định.
“Thật sự có thể cân nhắc đến tôi một chút mà, tôi sẽ không cứng nhắc như thím Lý lúc nãy. Cậu cùng lắm mới chuyển đến một tháng, sao có thể nói là đã lâu không thấy cậu cười, điều này đâu hợp lắm với thực tế nhỉ? Hơn nữa, bây giờ mới qua bao lâu, lần đầu tiên dẫn bạn học nữ về cũng không có một chút cảm giác đặc thù.”
Tống Thời Việt mặc kệ cô xoay người đi vào trong phòng.
"Ăn cơm."
Thẩm Tri Ý đi theo phía sau anh: “Cậu suy nghĩ một chút đi cậu chủ, yêu cầu của tôi không cao, lương tháng năm ngàn, chi trả năm loại bảo hiểm và chỗ ở giống như thím Lý là đủ rồi. Nếu điều kiện cho phép, bao ăn bao ở cũng không hẳn là không được.”
Tống Thời Việt đứng trên bậc thang, cúi đầu nhìn cái đuôi nhỏ rơi phía sau.
“Yêu cầu của cậu chỉ có ngần ấy thôi sao? Năm ngàn một tháng là đủ rồi?”
Thẩm Tri Ý cẩn thận nói: “Sau thuế, sau khi đã chi trả năm loại bảo hiểm và nhà ở còn có năm ngàn, tính ra cũng rất cao mà.”
“Ồ...”
Tống Thời Việt lười biếng nói: “Nói hay lắm, nhưng nhà tôi không có chức vụ như vậy.”
Thẩm Tri Ý cuống lên: “Sao lại không có được!”
Tống Thời Việt: “Nhà tôi không cần một quản gia chỉ đi theo sau xem tôi có cười hay không.”
Thẩm Tri Ý: “...”
Không đúng, chắc chắn không đúng!
Trong tiểu thuyết căn bản không phải viết như vậy, chắc chắn là Tống Thời Việt không muốn cô tìm được công việc sớm như vậy nên mới cố tình làm khó dễ cô.
Thẩm Tri Ý quyết định tự túc, chờ một cơ hội vào nghề.
May mắn là cô chờ được rồi.
Ngay trong bữa tiệc đón Tống Thời Việt trở về.
Tống Lẫm và Lê Sân không phải là kiểu người phô trương. Cho nên người được mời tới bữa tiệc cũng không có bao nhiêu. Phàm là người nhận được thiệp mời của bọn họ đều là nhà giàu số một số hai trong nước, tác phong đứng đắn.
Loại bữa tiệc này đối với người khác chính là một nơi tuyệt hảo để nói chuyện làm ăn, nhưng đối với đám người Thẩm Tri Ý thì đó chỉ là một bữa tiệc đứng cỡ lớn mà thôi.
Nhờ phúc của Thẩm Tri Ý, Tống Thời Việt đều gọi hết những người bạn chơi thân với cô, Khương Nhạn chắc chắn là người đầu tiên, những người sau là Hứa Xán và Tân Tiên.
Dù cho Khương Nhạn miễn cưỡng được tính là con nhà giàu nhưng ở trước mặt nhà giàu chân chính thế này, đừng nói là được mời, có khi đi ngang qua cửa còn bị bảo vệ đuổi ra ngoài.
Bố cô ấy biết cô ấy được mời thì cười đến cả tối không ngậm được mồm. Thậm chí không tiếc số tiền rất lớn mà mua cho cô lễ phục cao cấp.
Hôm nay cô ấy không dám quá nổi bật, cho nên chỉ trang điểm trang nhã, búi tóc lên rồi tới đây.
Thẩm Tri Ý ở cửa chờ cô ấy.
Hôm nay cô cũng mặc váy, thả hai lọn tóc phía trước mặt, ở sau gáy dùng nơ bướm kẹp lên.
Trời sinh khung xương của cô khá nhỏ, tuy không gầy như gu thẩm mỹ đại chúng nhưng đầy đặn cân đối, khuôn mặt nhỏ mềm mại, tựa như búp bê vậy.
Cô ngửa mặt lên ngoan ngoãn đứng đợi Khương Nhạn ở cửa, không biết còn tưởng cô là người tiếp khách. Nhìn thấy cô ấy đến rồi, cô cười toét miệng nở nụ cười, giơ tay lên vẫy cô ấy.
Khương Nhạn đi tới: “Sao lại đợi tớ ở đây?”
Thẩm Tri Ý rất có tính tự giác của một người bạn: “Không phải là tớ sợ một mình cậu đến không tìm thấy tớ sẽ lúng túng sao?”
Khương Nhạn đứng ở cửa nhìn một chút.
Bên trong ăn uống linh đình, ánh đèn sáng ngời thậm chí ánh đèn còn hắt lên nền gạch chiếu sáng từng người. Người đi lại bên trong cầm ly rượu đều có một hai khuôn mặt quen thuộc trên kênh tài chính và kinh tế.
Tống Thời Việt mặc một bộ âu phục được cắt may khéo léo đi phía sau Tống Lẫm, tóc của anh chải ngược lên dùng sáp để cố định, lộ ra cái trán trơn bóng, khuôn mặt lộ ra trước mặt mọi người rất giống với Tống Lẫm, lặng lẽ khẳng định quan hệ giữa bọn họ.
Nhận ra tầm mắt của cô, ánh mắt thiếu niên lướt qua phòng khách rộng rãi nhìn cô đang đứng xa xa ở ngoài, anh gật đầu với cô xem như là chào hỏi một chút.
Thẩm Tri Ý kéo Khương Nhạn đi vào, quen cửa quen nẻo tìm được một vị trí góc tối sắp xếp dành riêng cho cô.
Vị trí này rất bí mật, ngồi bên trong có thể thấy rõ được động tĩnh trong phòng khách nhưng người đứng ở đại sảnh rất khó phát hiện tồn tại của vị trí này.
Khương Nhạn ném cái túi trong tay xuống, ỷ vào vị trí này bí mật nên chẳng màng hình tượng ngồi phịch xuống chỗ ngồi, thở phào một cái.
Bố cô ấy, nói trắng ra chính là một nhà giàu mới nổi, biết cô ấy phải tới tham gia bữa tiệc nên bảo cô ấy nghĩ trăm phương ngàn kế nói chuyện với mấy ông lớn.
Nghĩ đến đây, Khương Nhạn không để ý hình tượng mà trợn trắng mắt.
Bố cô ấy cũng thật sự đánh giá cao cô ấy, bảo một nữ sinh mười mấy tuổi đi đọ sức cùng với các ông lớn, cô ấy ngốc thế nào mới đi làm chuyện tốn công vô ích như vậy chứ?
Hơn nữa, cô ấy có thể đi vào đây là được dính ánh sáng của Thẩm Tri Ý, cô ấy hiểu rất rõ bản thân mình ở đâu nên đương nhiên sẽ không đi làm mấy chuyện vô ích.
Cô ấy duỗi chân ra đụng vào chân nhỏ của Thẩm Tri Ý: “Có đồ uống không? Tìm cho tớ một chút, trên đường tớ không bắt được xe, hại tớ đứng bên đường hơn nửa tiếng.”
Một lát sau, Hứa Xán và Tân Tiên cũng tới.
Tân Tiên vừa đến đã mang theo một tin tức cực kỳ bùng nổ: “Các cậu biết không? Tớ nhận được tin trên đường đi, nghe nói Cố Phán cũng tới.”
Đồ uống trong miệng Khương Nhạn suýt nữa phun ra ngoài: “Không phải chứ, cô ta tới làm gì? Tống Thời Việt mời cô ta hả?”
Tân Tiên nói: “Có người nói cô ta đi theo Khúc Hằng đến.”
Hứa Xán cũng cảm thấy cô ta rất phiền: “Tôi nghe nói thời gian trước các cậu đã cãi nhau với cô ta rồi đúng không? Sao cô ta lại đến vậy?”
Thẩm Tri Ý mờ mịt lắc đầu: “Chắc là thấy tháng ngày của chúng ta trôi qua quá tốt, đặc biệt đến để làm chúng ta buồn nôn.”
Đột nhiên, cô nhạy bén đánh hơi được một cơ hội mua bán, nhưng cô còn chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ thì đã bị Khương Nhạn cắt ngang.
“Cơ mà, nếu như lát nữa cô ta gây sự, không phải chúng ta có thể phát đoạn ghi âm lần trước sao? Làm cho cô ta thân bại danh liệt.”
Thẩm Tri Ý trả lời cô ấy: “Theo lý thuyết là có thể nhưng tớ không đề nghị...”
Không phải cô có trái tim thánh mẫu mà bởi vì sự tồn tại của một quyển tiểu thuyết là do có nhân vật chính. Nếu như làm như vậy không khác nào bóp chết nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này.
Sau khi không còn nhân vật chính, thế giới này sẽ biến thành như thế nào?
Cô không dám tưởng tượng cũng không dám đánh cược.
Tân Tiên nói không sai, lát sau quả nhiên bọn họ nhìn thấy Cố Phán đi theo Khúc Hằng đến đây.
Là nam chính của tiểu thuyết, đương nhiên Khúc Hằng có tư cách tới tham gia bữa tiệc này nhưng làm cho các cô không nghĩ tới là Bùi Túc cũng tới.
Thẩm Tri Ý loáng thoáng ngửi được mùi drama.
Bốn nữ sinh ngồi tại chỗ lặng lẽ trao đổi với nhau bằng ánh mắt, sau đó rất ăn ý ngầm hiểu mà đứng dậy, lén lút đi về phía bọn họ.
Trong ba người, sắc mặt khó coi nhất là Bùi Túc đi lẻ một mình.
Có điều, mặt anh ấy khó coi không phải là vì Tống Thời Việt, cũng không phải vì Khúc Hằng mà là vì Cố Phán.
Cố Phán vừa nhìn thấy anh ấy, mắt cô ta đã sáng rực lên, lúc này lập tức muốn đi về phía anh ấy chào hỏi.
Bùi Túc vừa nhìn thấy cô ta đã như nhìn thấy cái gì bẩn thỉu, sắc mặt không nhịn được trắng bệch.
Mấy ngày nay, chỉ cần anh ấy tới gần Cố Phán, một giây sau đã bị Tống Thời Việt kéo đi WC đánh cho một trận. Qua mấy lần, đừng nói gặp Cố Phán, phàm là trong mộng gặp phải gương mặt đó cả người anh đều không ngừng đau đớn.
Anh ấy liên tục lùi về phía sau vài bước, giữ một khoảng cách tuyệt đối an toàn với Cố Phán.
“Dừng lại, tôi với cậu không thân, có lời gì thì nói ở đây.”
Cố Phán ngẩn người, dường như không ngờ anh ấy lại nói như vậy.
“Cậu làm sao thế? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Bùi Túc: “Tôi nhìn thấy cậu đã thấy không thoải mái rồi. Không phải cậu đi cùng Khúc Hằng sao? Cậu cứ đi theo cậu ta, nói chuyện với tôi làm gì? Chúng ta cũng không thân.”
Cố Phán: "..."
Cố Phán quay đầu lại, đúng như dự đoán, khuôn mặt của Khúc Hằng ở phía sau đã sa sầm lại.
Cố Phán cười miễn cưỡng: “Tôi... Tôi chỉ muốn chào hỏi với cậu ấy mà thôi.”
Ánh mắt của mẹ Khúc Hằng lạnh như băng quét một vòng trên người Cố Phán, thực sự không thể hiểu được sao con trai mình nhất định phải dẫn cô ta vào.
Bà ta kéo tay Khúc Hằng: “Nếu cô bé đã quen nam sinh kia thì để cho nó đi đi. Mẹ dẫn con đi làm quen với con trai mới nhận về của nhà họ Tống, nghe nói các con học chung một trường, tương lai không chừng có thể làm bạn tốt đấy.”
Đúng lúc này, Lê Sân và Tống Lẫm dẫn Tống Thời Việt đi ra từ trong đám người.
Trong thiệp mời bọn họ nhận được chỉ nói rốt cuộc đã tìm được con trai thất lạc nhiều năm, dò thăm tin tức cũng biết anh là học sinh cấp ba, còn là ai? Trường nào? Căn bản không ai biết.
Cho nên khi Khúc Hằng nhìn thấy cái khuôn mặt cực kỳ quen thuộc đứng giữa Tống Lẫm và Lê Sân thì nháy mắt cả người như đờ ra.
Không chỉ Khúc Hằng, ngay cả Bùi Túc và Cố Phán đều sửng sốt.
Suy nghĩ của bố Bùi Túc cũng giống như suy nghĩ của mẹ Khúc Hằng, nghe nói con trai họ nhận về cùng học với con trai mình thì ôm suy nghĩ có thể kết bạn bè nên dẫn theo đứa con trai không nên thân của mình đến.
Còn về Cố Phán, thuần tuý chỉ là nghe nói trên bữa tiệc có rất nhiều người có tiền nên muốn tới để tăng độ yêu thích. Không ngờ lại gặp được bất ngờ này.
Khúc Hằng còn chưa kịp phản ứng lại, mẹ anh ta đã kéo anh ta đi về phía Lê Sân.
“Ôi trời... Cậu xem cậu đó... Tôi nghĩ hai chúng ta là đồng hương, chắc chắn cậu muốn ăn món ăn phương bắc cho nên mới đưa đầu bếp cho cậu, có phải là đồ ăn làm không vừa miệng không, sao chưa tới hai ngày đã trả lại rồi?”
Khóe miệng Lê Sân treo một nụ cười nhã nhặn: “Cậu cũng biết đấy, quan hệ của tôi với người nhà cũng không tốt đẹp gì, nhớ món ăn phương bắc là thật, nhưng ăn nhiều thêm lại gợi lên một số hồi ức không tốt đẹp lắm.”
Nụ cười trên mặt mẹ Khúc Hằng cứng đờ, sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra mà kéo Khúc Hằng tới trước mặt.
“Trách tôi cân nhắc không chu toàn. Đây chính là con trai cậu nhỉ, quả nhiên là dáng vẻ đường hoàng, vừa nhìn đã thấy rất giống cậu. Đây là con trai tôi - Khúc Hằng, nó cũng đang học cấp ba, nói không chừng còn là bạn học đấy.”
Khúc Hằng giương mắt, đối đầu với đôi mắt lạnh nhạt của thiếu niên.
Thấy anh ta không nói lời nào, mẹ anh ta chọc vào anh ta một cái: “Ngẩn ra làm gì, chào hỏi đi!”
“Con...”
Sắc mặt Khúc Hằng cực kỳ khó coi, lời nói đã đến bên mép nhưng không nói ra được chữ nào.
Anh ta không nói lời nào nhưng Tống Thời Việt lại mở miệng trước.
“Cháu nghĩ không cần chào hỏi, trước đây chúng cháu đã biết nhau rồi, đúng không cậu Khúc.”
Ánh mắt anh rơi vào Cố Phán phía sau anh ta: “Cậu Khúc đúng là thâm tình, đến bữa tiệc còn không quên dẫn bạn gái theo.”